Còn chưa lên máy bay, Thẩm Sở Sở không ngoài dự liệu nhận được điện thoại của Trần Tây Lệ.
"Nhớ là sau này không được nói mấy lời đó trước mặt truyền thông, cho dù cô phía sau giải thích nhiều như vậy, phía truyền thông sẽ chỉ tin những gì họ muốn nghe thôi. Nếu như Trần Tiêu và Dương Khải thật sự đã sớm ly hôn còn dễ nói, nhỡ mà hai người họ còn chưa ly hôn, ngôn luận của cô sẽ vô cùng không vui đâu. Tuy rằng cô đây là đang giúp đỡ nghệ sĩ cùng công ty, nhưng sau này trước tiên vẫn nên cân nhắc cho chính mình, không cần vội vàng nhảy ra như thế."
Trần Tiêu và Dương Khải sớm đã ly hôn chính là sự thật, Thẩm Sở Sở là vô cùng khẳng định về chuyện này, nhưng những lời này cô lại không thể giải thích cho Trần Tây Lệ được. Nếu không làm sao giải thích được nguồn tin của cô đến từ đâu. Hơn nữa, Trần Tây Lệ nói rất có đạo lý, nếu như trước đó không thực sự khẳng định, cô cũng sẽ không nói mấy lời như vậy trước truyền thông.
Thẩm Sở Sở còn chưa kịp mở miệng nói, chỉ thấy Trần Tây Lệ lại nói tiếp: "Còn nữa, tuy rằng tôi biết chuyện ký giả đánh trúng trợ lý của cô họ làm sai, nhưng lần sau không cần lại dùng thái độ như vậy. Có một số chuyện, trong giới này là không nói đạo lý đâu."
Thẩm Sở Sở nghe xong mím mím môi, nói: "Em biết rồi, Trần tổng giám, sau này sẽ không làm chuyện như vậy nữa."
Trần Tây Lệ lại dặn dò cô vài câu rồi ngắt máy.
Sau khi về đế đô, Thẩm Sở Sở liền về căn hộ hiện tại. Nhìn vào căn hộ nho nhỏ, Thẩm Sở Sở muốn mua một căn nhà ở đế đô. Chỉ là, nghĩ tới số tiền trong ngân hàng, cô cảm thấy, cô còn phải tiếp tục nỗ lực thêm một thời gian nữa.
Sau khi đăng nhập vào Weibo, nhìn thấy bên dưới Weibo của mình có nhiều thêm hơn trăm bình luận mắng cô, tâm tình bỗng trở nên rất là tệ. Cô thậm chí là đối với chính mình cảm thấy hoài nghi, cảm thấy bản thân là một tội nhân tội ác tày trời.
"Lần đầu tiên thấy được người như cô, cố ý cọ nhiệt độ đi? Cô không nói gì tôi còn không biết cô là ai!! [Mắng mỏi]"
"Người ta cũng không nói cái gì, một số fan nhà người ta đừng có mẫn cảm như thế được không? Nhỡ đâu cuối cùng lại thật là đã sớm ly hôn rồi, vậy không phải là muốn đánh vào mặt? [Mỉm cười]"
******
Tuy rằng cũng có không ít nói giúp cô, nhưng đại đa số đều là bình luận tới mắng cô. Nặng nề thời ra một hơi, Thẩm Sở Sở đăng xuất khỏi Weibo của mình, sau đó chuyển sang đăng nhập lên một Weibo khác.
Thông tin trên Weibo này, so với Weibo kia rõ ràng không cùng một thế giới. Trong Weibo kia đều là các loại hoài nghi, mắng mỏ, mà trong Weibo này, toàn bộ đều là các loại khen ngợi nịnh nọt, khiến cho cô cảm thấy thế giới này tốt đẹp không giống nhau, bản thân cũng là một người đem đến cống hiến to lớn cho xã hội.
Hồng Mao giống như là có tâm linh cảm ứng với cô, cô vừa đăng nhập anh ta liền gửi qua một tin nhắn cá nhân. Thẩm Sở Sở nhìn thấy tin nhắn Hồng Mao gửi tới, bất đắc dĩ cười cười. Vào thời điểm này, cô cảm thấy hai thân phận của bản thân giống như đã trùng khớp.
Loại người đến tận cửa muốn truyền đi tin tức này, Thẩm Sở Sở tự nhiên sẽ không bỏ qua. Cô vốn nghĩ rằng nếu các phóng viên trong ba ngày không tra ra được thông tin này, cô sẽ phải tìm Hồng Mao tiết lộ thôi. Mà lúc này Hồng Mao chủ động gửi tin đến, vừa đúng với ý định của cô.
Thẩm Sở Sở biết, Hồng Mao làm việc hiệu quả là vô cùng cao. Lần này cũng sẽ không làm cô thất vọng đâu, tin rằng không lâu sau, chuyện liên quan đến Trần Tiêu và Dương Khải sẽ bị tiết lộ ra.
Cuối cùng nhìn lại một lần bộ dạng thống khổ khóc lóc trước ống kính, Thẩm Sở Sở yên tâm đắp mặt nạ, sau đó xinh đẹp đi ngủ một giấc.
Sáng ngày hôm sau, Thẩm Sở Sở liền đến công ty. Tuy là cô bây giờ không nổi tiếng, nhưng việc ngu ngốc cô làm hôm qua đã khiến người trong công ty cơ bản đều biết rồi. Đối mặt với ánh mắt hiếu kỳ của mọi người, Thẩm Sở Sở khuôn mặt luôn giữ nét tươi cười chào đón.
Chu Tiểu Nhã gần đây đang trong giai đoạn yêu đương nồng nhiệt, cả người đều là một dạng vinh quang tỏa sáng. Thấy Thẩm Sở Sở đi đến, vội vã vẫy tay với cô.
Khi Thẩm Sở Sở đi qua, đúng lúc Chu Tiểu Nhã đang nhờ người bên cạnh thế chỗ, cô ấy đi nhà vệ sinh một lát.
Sau khi kéo Thẩm Sở Sở đi một đoạn, trái phải đều không có người, Chu Tiểu Nhã có chút lo lắng mà nói: "Sở Sở, cô thật là giúp sai người rồi. Tôi nói cho cô biết, Phùng Tử Thanh căn bản là không có thanh bạch thế đâu, cô không nên nói giúp người như vậy, tôi sớm đã nhìn thấy Dương Khải đến đón cô ta rồi. Tuy rằng Dương Khải ngồi trong xe, nhưng khoảnh khắc mở cửa vẫn bị tôi nhìn thấy."
Nói xong, cô lại kéo tay Thẩm Sở Sở nói: "Loại người như Phùng Tử Thanh căn bản không xứng đáng để cô vì cô ấy giải vây. Cô mới vào ngành chưa hiểu được, có một số người trước mặt một kiểu sau lưng một kiểu đó. Chỉ là, cô cũng thật đáng thương, cư dân mạng nói cô như vậy, cô lại không làm sai cái gì, bọn họ đi mắng Phùng Tử Thanh được rồi, mắng cô làm gì chứ."
Thẩm Sở Sở thấy bộ dạng lo lắng của Chu Tiểu Nhã, cười an ủi: "Cám ơn cô, Tiểu Nhã. Nhưng mà tôi không hề có ý nói giúp cho Phùng Tử Thanh. Còn nữa, cô quên tôi có một loại kỹ năng sao?"