Ta Ở Tiên Tông Làm Thần Thú

Chương 20: 20: Hoa Linh Chủ Nhân Nhà Ta Là Người Đẹp Nhất!




Đi đến sườn núi trồng Hóa Hình Thảo, quản sự chỉ vào cây xanh cao bằng một ngón tay ở trên mặt đất nói: "Đây là Hóa Hình Thảo, nó có khả năng bắt chước màu sắc để tự vệ, cho nên rất khó phân biệt với cỏ dại."
Hoa Linh từ trên vai chủ nhân bay xuống đất, hai cái chân nhỏ đi khệnh khạng*, đi đến bên cạnh Hóa Hình Thảo để nhìn kỹ hơn.
[*Có dáng đi hơi dang chân, nặng nề, khó khăn]
Trong huyết mạch truyền thừa nàng nhận được cũng có ghi chép về Hóa Hình Thảo, hơn nữa còn có phương pháp để phân biệt Hóa Hình Thảo.
Hoa Linh thử vận chuyển một chút thiên phú huyết mạch, quả nhiên nhìn thấy trên phiến lá của Hóa Hình Thảo lấp lánh lên, tương phản rõ rệt với các cây cối bình thường xung quanh.
Nếu bây giờ ăn một cây, có thể lập tức biến thành người không?
Nhìn Hóa Hình Thảo ở trước mặt, Hoa Linh có chút rục rịch.
Nhiều yêu tu ở Thiên Lăng Phái đều có thể hóa hình, mình thân là Thần Thú, chắc cũng không có vấn đề gì đâu!
Ngay khi Hoa Linh chuẩn bị mở miệng, một ngón tay nhẵn nhụi nhẹ nhàng nắm được cái bụng tròn vo của nàng.
Giống như có thể nhìn thấy suy nghĩ của Hoa Linh, Trình Tố Tích nâng bánh bao trắng tới trước mặt, cảnh cáo nói: "Đoàn Tử, không được ăn bậy."
Hóa hình rất quan trọng đối với yêu tu, hơn nữa còn có tỷ lệ thất bại nhất định.

Nếu không đủ tu vi mà cưỡng ép hóa hình, không chỉ đơn giản là thất bại, còn sẽ làm tăng độ khó cho lần hóa hình tiếp theo.
Hoa Linh: "......!Chíp!" Ta sai rồi!
Trình Tố Tích không có buông Hoa Linh ra, mà nhẹ nhàng dùng ngón tay tóm lấy lông đuôi mới mọc của nó, "Nếu lần sau còn dám mắc lỗi......"
Hoa Linh chỉ cảm thấy cái đuôi chợt lạnh lên, vội vàng lấy lòng kêu "Chíp chíp chíp", âm thanh ỏn ẻn, làm nàng cảm thấy hơi xấu hổ.
Thấy nàng đặc biệt "chân thành" nhận sai, Trình Tố Tích mới buông lỏng tay ra.

Hoa Linh không dám lập tức bay đi, mà vô cùng ngoan ngoãn nằm ở trong lòng bành tay chủ nhân.
"Còn nhờ ngài chọn một ít cây Hóa Hình Thảo giúp ta."
Trình Tố Tích quay đầu nói với quản sự đang chờ ở bên cạnh.
"Được."
Bởi vì Thang chưởng môn đã dặn dò trước đó, quản sự đã chọn ra ba cây Hóa Hình Thảo trung cấp có sức sống dồi dào nhất, dùng đất trồng bọc kỹ phần rễ lại, giao cho Trình Tố Tích, còn dặn dò: "Đối với Hóa Hình Thảo mà nói, ánh sáng, nhiệt độ và nồng độ linh khí đều rất quan trọng.

Nếu như có một ngày môi trường không thích hợp, nó sẽ bị biến chất, thậm chí sẽ khô héo đi."
Trình Tố Tích gật đầu, loại linh thực dễ héo này phải được chăm bón cẩn thận.
Quản sự lại lấy một túi đất khác đã chuẩn bị, để lại cho Trình Tố Tích sử dụng khi cấy vào.
"Đa tạ," Trình Tố Tích thu hồi Hóa Hình Thảo và đất trồng, tỏ lời cảm ơn với quản sự.
Quản sự vội vàng xua tay nói, "Lăng Khê trưởng lão không cần đa lễ, vốn là Thiên Lăng Phái chúng ta nên cảm tạ ngài ra tay tương trợ."
Khi hai người đang nói chuyện, cách đó không xa truyền đến giọng nói của một cô gái.
Trình Tố Tích ngẩng đầu nhìn, phát hiện là hai nữ tu sĩ.
Một người trong đó mặc một chiếc váy lưu tiên tay áo dài* màu tím nhạt, trên làn váy rộng lớn được thêu hình vẽ đám mây, ở giữa trán có một viên đá quý hình giọt nước, khiến người đó nổi bật như đã thoát ly phàm tục.
[*广袖流仙裙: váy này mình chưa biết miêu tả thế nào, thôi coi hình cho dễ hình dung nha]
Mà một nữ tu khác, mặc một váy lưới thiền sa* màu vàng nhạt, một đôi mắt to tròn long lanh, nhìn xinh đẹp động lòng người.
[*mỏng như cánh ve]
Hai nữ tu sĩ cười cười nói nói, vừa lúc đi về phía của Trình Tố Tích.

"Lương quản sự."
Nhìn thấy quản sự, hai người đồng loạt chào hỏi.
Quản sự nhận ra người vừa tới, cười nói: "Thì ra là Nguyên Hạ và Tuyền Nguyệt à, hôm nay lại tới lấy linh thảo cho Hạ đan sư sao?"
"Đúng vậy!" Nữ tu mặc váy mỏng vàng nhạt, quay đầu tò mò đánh giá Trình Tố Tích.
Nữ tu tướng mạo tuyệt sắc, nhưng khí chất lại nghiêm nghị như vậy, nàng chưa từng gặp ở Thiên Lăng Phái bao giờ.

Thậm chí còn xuất chúng hơn Hỏa Dư sư tỷ của hồ tộc, khiến cho người khác không dám nhìn thẳng, nhưng lại không nỡ dời mắt đi.
"Lương quản sự, vị tiền bối này là?" Nàng nhịn không được hỏi.
"Vị này chính là Lăng Khê trưởng lão ở Càn Nguyên Tông." Quản sự giới thiệu nói.
Lăng Khê trưởng lão?
Hai nữ tu sĩ đều lắp bắp kinh hãi.
Nguyên Hạ không nghĩ tới Lăng Khê trưởng lão trong truyền thuyết, lấy sức một người đánh mấy vạn Ma tộc, lại tiên tư ngọc mạo* như vậy.

Mà Tuyền Nguyệt ở bên cạnh nàng nhanh chóng ngắm nhìn Trình Tố Tích một chút, rồi liền cúi đầu xuống như đang xấu hổ.
[*Tiên tư ngọc mạo /仙姿玉貌/: đẹp từ phong thái (dáng đi, cử chỉ, điệu bộ của một người) cho đến vẻ ngoài]
Ánh mắt Trình Tố Tích rơi vào nữ tu mặc áo tím, nhẹ giọng nói: "Ngươi là Tuyền Nguyệt?"
Quản sự tò mò hỏi: "Lăng Khê trưởng lão biết Tuyền Nguyệt sao?"

Trình Tố Tích gật đầu, "Mấy ngày trước, đệ tử ở Tiên Miểu Phong ta cũng từng cứu một đệ tử phòng giữ ở Thiên Lăng Phái, tên là Tuyền Nguyệt."
Quản sự kinh ngạc nhìn về phía Tuyền Nguyệt, "Còn có chuyện này?"
Tuyền Nguyệt cắn môi, cúi người làm đại lễ với Trình Tố Tích, "Đa tạ ân cứu mạng của sư huynh Càn Nguyên Tông."
Quản sự cũng nói: "Đa tạ Lăng Khê trưởng lão có cách dạy tốt."
"Không cần," Trình Tố Tích không ngờ chính mình đúng lúc gặp được mục đích đến Thiên Lăng Phái lần này.

Đáng tiếc nàng cũng không có phát hiện ra ma khí ở trên người nữ tu tên Tuyền Nguyệt này, ngược lại thì hơi thở của hồ yêu rất nồng.
Trình Tố Tích suy tư trong lòng, theo như hiểu biết của nàng về Vân Sanh, hắn sẽ không có khả năng nói dối chuyện này.

Như vậy chính là Tuyền Nguyệt có cách để che giấu ma khí trên người, hoặc là nàng đã từng tiếp xúc với Ma tộc, thế nên ma khí ở trên người lại dính lên người Vân Sanh.
"Chíp!"
Một tiếng chim kêu non nớt véo von, đã gọi về sự chú ý của Trình Tố Tích.

Chỉ thấy tiểu Băng Loan nhìn hai nữ tu sĩ ở đối diện, như là nhìn thấy thứ gì mới lạ.
"Đoàn Tử?" Trình Tố Tích gọi một tiếng.
"Chíp chíp," Hoa Linh cọ cọ lòng bàn tay chủ nhân, trong lòng kinh ngạc cảm thán: Đây không phải là một trong những hồng nhan tri kỷ của nam chủ sao!
Tuyền Nguyệt ở trong nguyên tác không có phần diễn nhiều bằng nam phụ Trương Nhược Khinh, nhưng thân phận của nàng lại đặc biệt không tầm thường.
Nàng là con gái của một thủ lĩnh trong Ma tộc, bởi vì phụ thân bị giết, không thể không trốn vào địa bàn của nhân tu lánh nạn.

Sau này nam chủ gặp bất trắc bị rơi vào trong địa bàn Ma tộc, tình cờ gặp được Tuyền Nguyệt cũng đang bị tóm lại, hai người trong hoạn nạn có cùng chí hướng, kết làm "tình hữu nghị" chân thành tha thiết.

Đương nhiên, bởi vì chủng tộc khác biệt, quan hệ của hai người cũng chỉ kết thúc ở đây.
Hoa Linh nhớ rõ khi Tuyền Nguyệt lựa chọn ở lại Ma tộc tiếp quản thế lực của phụ thân, rất nhiều người đọc vô cùng tiếc hận, gào khóc kêu kêu nam chủ ở lại cùng với nàng.

Thậm chí sau này nữ chủ cũng đã ra sân, vẫn còn có người nhớ mãi nàng không quên.
Bây giờ Hoa Linh vừa thấy người thật, quả nhiên hoa dung nguyệt mạo*, xứng với miêu tả vẻ ngoài dài mấy trang ở trong sách về nàng.
[*xinh đẹp]
Đương nhiên, theo góc nhìn của Hoa Linh, Tuyền Nguyệt tuy đẹp, cũng không sánh bằng chủ nhân nhà mình.
Không đơn giản chỉ vẻ ngoài của nàng, cho dù chủ nhân chỉ yên tĩnh đứng ở đây, cũng không ai có thể che lấp được một nửa hào hoa phong nhã của nàng.

Thậm chí nếu đem đi so sánh, thì khí thế của Tuyền Nguyệt không đủ, trái lại có hơi Tiểu gia Bích Ngọc*.
[*chỉ người con gái xinh đẹp, e lệ, hiền lành trong một gia đình bình thường]
Dưới cái nhìn chăm chú của Trình Tố Tích, cả người Tuyền Nguyệt khẽ run lên.

Nàng sợ chính mình bị lộ, kéo kéo ống tay áo bạn tốt, thúc giục nói: "Hạ đan sư còn đang chờ chúng ta, Nguyên Hạ, chúng ta đi nhanh đi!"
"Được," Trong lòng Nguyên Hạ cảm thấy tiếc nuối, nàng còn muốn nói thêm vài câu với Lăng Khê trưởng lão, nhưng lại không có lá gan đó.
Trình Tố Tích nhìn hai nữ tu sĩ rời khỏi, cũng không có ngăn cản.

Lúc này không nên rút dây động rừng, trước tiên vẫn phải điều tra mục đích nàng trà trộn vào Thiên Lăng Phái mới được.
- -------------------.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.