Tà Phượng Nghịch Thiên

Quyển 1 - Chương 23: Đối chiến đệ tử Vân gia



Dưới ánh mặt trời nóng bỏng, thiếu nữ đứng ở trên Lôi Đài cao vút. Dẫu trên dung nhan chưa hết vẻ ngây thơ, vẫn là hoàn toàn bình tĩnh, tựa hồ nàng có một sự tự tin rất lớn lao. Mà kèm theo âm thanh tuyên chiến của nàng, toàn bộ mọi người ở phía dưới đều ngây ra. Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều cảm giác khó có thể tin nổi.

”Trời ạ, một mình Vân Lâm có thể giết chết tươi nàng ta, không ngờ vẫn còn khiêu chiến nhiều đệ tử Vân gia như vậy.”

”Thật không biết nói nàng là tự tin, hay kiêu ngạo tự đại, Vân Lâm và Vân Lan ở trong đệ tử Vân gia tuy thực lực không phải cao nhất, nhưng bởi vì bọn họ tuổi không lớn lắm đã có thành tựu như thế, cho nên mới chiếm được danh tiếng thiên tài. Bởi trong số đệ tử Vân gia dưới ba mươi tuổi, có mấy người đạt đến Linh Sư đâu?”

”Ôi, thật sự là đáng tiếc, trực tiếp chịu thua là được, cần gì phải chịu tội.”

”Vân gia yêu nữ năm nay chẳng qua mới chưa đầy mười tám tuổi, liền đạt đến Tam Cấp Linh Sư, thiên phú bẩm sinh nổi trội, lại há là nàng có thể khiêu khích?”

”Chính là a, tiểu thư Vân Lâm chẳng những thiên phú bẩm sinh cao cường, mà càng dịu dàng hơn. Nàng quả là thần tượng của ta.”

Mọi người đều là lắc đầu thở dài, tất cả bọn họ không cho rằng Hạ Như Phong kiêu ngạo có thể thu được điều tốt đẹp gì. Hơn nữa một vài người Hạ gia, cũng bởi vì hành động của Hạ Như Phong mà tràn đầy lửa giận.

Nàng đầu tiên là đồng ý không sử dụng triệu hồi thú thì cũng thôi, bây giờ còn một người một mình đấu với nhiều người Vân gia như vậy. Chỉ cần riêng một Vân Lâm, với thực lực của nàng đều không có cách gì đối phó. Nay lại không có tự mình hiểu mình mà dám đi khiêu chiến tất cả đệ tử Vân gia. Hạ gia hôm nay, chắc bị hủy tất cả ở trên tay nàng.

”Hạ Như Phong, ngươi còn không xuống dưới cho ta. Ngươi muốn trở thành tội nhân của Hạ gia sao?” Ánh mắt sắc bén của Tam trưởng lão bắn tới. Lão đã sớm không đồng ý cho nha đầu kia trở về Hạ gia. Nếu không phải vì ý của Gia chủ, làm sao hiện tại có thể gây ra nhiều chuyện như vậy? Một khi Hạ gia bị hủy, bọn hắn còn có thể diện nào đối mặt hậu thế?

Hạ Lâm Lạc cũng nắm chặt quyền. Giờ phút này điều hắn lo lắng nhất, là sự an nguy của Hạ Như Phong.

”Thế nào? Cũng không dám lên sao?” Hạ Như Phong bỏ qua lời nói của Tam trưởng lão, nhìn mắt chỗ Vân gia đứng mà nói: “Hừ, thì ra Vân gia cũng đều là hạng vô năng.”

”Ngươi...” Đám đệ tử Vân gia bị một câu khiêu khích của nàng kích động, ai nấy đều gương mặt đỏ bừng. Nếu không phải có gia chủ ở bên, bọn hắn tuyệt đối nhất loạt chen nhau mà lên để giáo huấn nha đầu không biết trời cao đất rộng kia. Làm cho nàng biết, nàng chỉ là một Bát Cấp Linh Sĩ, căn bản đều không phải cái gì, còn kiêu ngạo cái rắm a!

”Đối phó ngươi, một mình ta như vậy đủ rồi “ Đối mặt với sự khiêu khích như thế, Vân Lâm chỉ vẻn vẹn hơi biến sắc mặt rồi liền khôi phục nguyên dạng, nhẹ nhàng cười một tiếng với Hạ Như Phong mà nói, “Hạ tiểu thư, ta cũng không muốn để cho người khác nói ta lấy nhiều bắt nạt ít. Như vậy có thắng cũng không vẻ vang gì. Điều ta theo đuổi, là quyết chiến một chọi một công bằng.”

Lời Vân Lâm nói, lập tức làm cho cái nhìn của đám quần chúng đối với nàng được cao hơn một phần.

Tuy rằng cung cách của Vân gia chủ có chút vô sỉ, nhưng dù sao đó không phải bản thân Vân Lâm. Ở trong lòng bọn họ, Vân Lâm là người thiếu nữ thẳng thắn bao dung. Nếu là bọn hắn, bị người như thế khiêu khích, khẳng định sẽ nhất loạt chen nhau xông lên mà đánh người nọ răng rơi đầy đất. Làm thế nào còn tiếp tục đấu một chọi một nữa? Thậm chí vẫn lấy lễ đối đãi? Cho nên, trong số người ở đây, cơ bản đại bộ phận mọi người đều có thiện cảm đối với Vân Lâm.

”Nữ nhân Vân gia này...” Nhưng mà, trong một tòa tửu lâu không xa, có ông lão xuyên thấu qua cửa sổ nhìn thấy rõ ràng lôi đài ở phía dưới, rồi hơi hơi nhăn mặt lại, thì thầm nói nhỏ.

Ông lão này bề ngoài vô cùng bình thường, như là một ông lão tầm thường lôi thôi. Thế nhưng nếu có thể tới gần lão, liền có thể cảm nhận được khí thế cường đại tỏa ra từ trên người lão.

”Nàng là đệ tử của học viện Linh Phong chúng ta sao? Từ khi nào mà đệ tử của học viện Linh Phong đều khoác dáng vẻ đức hạnh này. Hừ, không có kiểu vờ vịt ngụy trang nào có thể lọt qua tuệ nhãn ( mắt thần) của ta. Đôi khi, cái vỏ đạo đức giả luôn sẽ bị xuyên qua. Trái lại nha đầu Hạ gia kia làm cho ta có chút hứng thú...”

Ông lão hơi hơi nheo đôi mắt lại, trong mắt lại một lần nữa trở nên đỏ bừng. Lão bất đắc dĩ thu hồi tầm mắt.

”Nhìn không thấu a nhìn không thấu. Làm sao còn có người mà tuệ nhãn trời sinh của ta lại nhìn không thấu đây “ Ông lão lắc lắc đầu, giọng điệu có chút tiếc rẻ. “Nếu không có đoán sai, nàng hẳn là người áo đỏ mà hai lăm ngày trước ta vô phương phát hiện nhìn thấu sao? Nếu không phải ta có hứng thú đối với một người làm cho ta không có cách gì nhìn thấu, thì cũng sẽ không lưu lại tiếp tục tìm kiếm. Không ngờ rằng thật sự để cho ta tìm ra. Trì hoãn ở chỗ này đã quá lâu rồi, cũng là thời điểm nên rời đi. Chỉ là nha đầu Hạ gia có cấp bậc quá thấp, không biết các tố chất khác của nó như thế nào, đáng tiếc ta không có cách gì nhìn thấu...”

Trên lôi đài, Hạ Như Phong thản nhiên ngắm nhìn vẻ mặt đạo đức giả của Vân Lâm, khóe miệng gợi lên nụ cười chế nhạo châm biếm: “Xem ra vẫn là người Vân gia không có can đảm a! Hoặc là cùng tiến lên, hoặc là trận chiến đấu này liền cứ như vậy mà quên đi. mọi người muốn làm cái gì thì cứ làm việc đó đi, liền coi như cũng chưa phát sinh qua chuyện gì.”

Lời của nàng, làm cho những người có mặt đều có một sụ lý giải hợp lý đối với sự kiêu ngạo vừa rồi của nàng.

Thì ra, là chính nàng sợ, vì vậy dùng loại biện pháp bất chiến này. Sau khi nghĩ ra thông suốt nguyên nhân, ánh mắt mọi người nhìn Hạ Như Phong đều tràn ngập vẻ khinh thường.

”Hừ, ngươi đã muốn chết, ta sẽ thành toàn cho ngươi, “ Vân Lâm sắc mặt nặng trịch tối sầm như có thể bấm ra nước, hai tròng mắt tàn nhẫn ác độc lạnh lùng nhìn Hạ Như Phong, phất phất tay “Tất cả các ngươi đều lên, hung hăng giáo huấn cẩu tạp chủng kia cho ta.”

Trong nháy mắt, các đệ tử Vân gia dưới ba mươi tuổi đều nhảy lên đài, xoa xoa song chưởng, trên mặt đều là hiện lên nụ cười tàn nhẫn.

”Tiểu tạp chủng, ngươi thật to gan, dám khiêu khích Vân gia chúng ta. Hôm nay ta liền để cho ngươi biết cái gì là nỗi sợ hãi tử vong.”

”Chẳng qua là một kẻ tiểu tạp chủng cha không muốn mẹ không nuôi, còn dám đứng ở trên lôi đài này mà kêu gào. Thật sự là muốn chết.”

”Hừ, liền ngươi như vậy, cũng chỉ xứng đáng làm tiểu thiếp cho bổn thiếu gia. Không, nói tiểu thiếp vẫn còn có lợi cho ngươi. Chỉ là xét đến dung mạo của ngươi, liền cho ngươi làm nha đầu để ấm giường đã quá tốt rồi. Ngươi hẳn là nên cảm tạ ông trời đã cho ngươi có được dung nhan này, bằng không hôm nay ta sẽ hung hăng tra tấn ngươi đến chết.”

Bọn hắn nói xong mỗi người một câu, ánh mắt Hạ Như Phong liền bỗng chợt tối sầm lại. Thế nhưng ở trên mặt, cũng vẫn là vẻ bình tĩnh trước sau như một, bình tĩnh đến giống như tình thế nguy hiểm đáng sợ trước cơn bão táp.

Cốc Mị Nhi xiết chặt nắm đấm, căm hận đảo qua những đệ tử Vân gia mở miệng làm nhục, ghi nhớ dung mạo của bọn hắn vào trong nội tâm. Mà Hạ Thiên cùng Hạ Lâm Lạc, sắc mặt hai người đều là xanh mét. Nếu không phải e ngại quy củ thi đấu, Hạ Lâm Lạc chắc chắn tiến lên giáo huấn mấy người kia.

”Có thể bắt đầu rồi!” Hạ Như Phong cười lạnh một tiếng, thân hình đầu tiên chỉ hơi khẽ động,liền thi triển chiêu Mị Ảnh Tiên Tung. Tức thì xuống tay với mấy kẻ vừa rồi kêu gào to mồm nhất.

Giờ phút này, mọi người chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, liền có âm thạch “Bịch bịch” đi kèm theo lời nói của thiếu nữ truyền đến...

”Ngươi vừa rồi nói để cho ta biết cái gì là nỗi sợ hãi tử vong phải không?”

”Ngươi nói ta cha không muốn mẹ không nuôi phải không? Ta chính là kẻ cha không muốn mẹ không nuôi, thì đã làm sao?”

”Ngươi nói ta chỉ có thể làm nha đầu ấm giường cho ngươi? Thật có lỗi, ngươi liền làm một con chó của ta đều không có tư cách.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.