Vì triệu hồi thú, ngay cả biểu muội của nữ tử yêu nghiệt kia cũng dám đắc tội, hơn nữa, nàng rõ ràng muốn giết nàng ta như vậy, nhưng bởi vì triệu hồi thú phi hành bị thương, nên mới buông tha đuổi giết. Cổ Phi không khỏi bội phục thiếu nữ này, có lẽ là thiếu nữ như vậy, nên mới có thể được rất nhiều bằng hữu đối xử thật lòng.
Đại Bằng cũng rõ, Hạ Như Phong là vì nó bị thương nên không đành lòng nó mệt nhọc mới không đuổi giết, vì vậy, ánh mắt của nó nhìn về phía Hạ Như Phong càng thêm chân thành tôn kính. Đoán chừng lần sau Hạ Như Phong muốn nó lấy thú tinh ra, thì nó cũng sẽ không chút do dự lấy thú tinh của mình ra.
Đương nhiên, loại chuyện này, Hạ Như Phong không thể làm được.
"Cô lỗ." Lại dùng đỉnh đầu đẩy Hạ Như Phong, Đại Bằng nhìn chằm chằm vào vết roi đầy trên thân Kim Sí Đại Bằng, ánh sáng trong mắt nó mang theo một tia cầu khẩn.
Hạ Như Phong sững sờ, trong mắt đầy vẻ nghi ngờ, ngay lúc này, giọng nói của Cổ Phi vang lên ở bên cạnh: "A, đây không phải là triệu hồi thú của Thượng Quan Chỉ Nhược sao? Xem ra, nó lại bị Thượng Quan Chỉ Nhược ngược đãi."
"Cổ huynh, có thể nói cho ta biết chuyện gì đã xảy ra không?"
"Thật ra chuyện này cũng không phải là bí mật gì, Thượng Quan Chỉ Nhược, còn có yêu nghiệt Thượng Quan Tình bài danh thứ ba kia, trong mắt đôi biểu tỷ muội này, thì triệu hồi thú chỉ xứng làm công cụ có thể mang đến ích lợi cho các nàng, không xứng trở thành bằng hữu, chỉ cần triệu hồi thú không hoàn thành tốt nhiệm vụ của các nàng, chuyện tay đấm chân đá là bình thường, nếu như lúc tâm trạng không tốt thì triệu hồi thú cũng là nơi để trút giận."
Lúc nói lời này, trong mắt Cổ Phi hiện lên lạnh lẽo, cũng nhờ việc này mà hắn trông thấy biểu tỷ muội Thượng Quan thì rất khó chịu.
"Cô lỗ..." Như nhớ tới những cuộc sống đó, ánh mắt của Kim Sí Đại Bằng tối sầm lại, cúi đầu xuống, phát ra tiếng kêu khe khẽ.
"Ngươi muốn để ta khế ước với nó?" Hạ Như Phong nhìn về phía Đại Bằng bên cạnh chân, sau khi nó gật đầu, rồi mới đưa ánh mắt nhìn về phía Kim Sí Đại Bằng, hơi cười nói: "Ngươi có nguyện ý trở thành đồng bạn của ta không?"
Kim Sí Đại Bằng đầu tiên là sửng sốt, sau đó nhìn về phía Đại Bằng, không biết Đại Bằng trao đổi gì với nó, Kim Sí Đại Bằng kia vội vàng gật đầu như giã tỏi, sợ bỏ lỡ việc này.
Không chuẩn bị gì, Hạ Như Phong từ đầu ngón tay ép một giọt máu ra, nhập vào trong đầu của Kim Sí Đại Bằng, Kim Sí Đại Bằng bị ánh sáng khế ước vây quanh. Nhưng mà lần khế ước này, trừ lông của Kim Sí Đại Bằng sáng hơn một chút, thì những cái khác cũng không biến hóa gì.
"Về sau, ngươi tên là Tiểu Kim."
Dưới ánh sáng mặt trời, khuôn mặt của thiếu nữ nở nụ cười trong sáng động lòng người, Cổ Phi vẫn đứng ở bên cạnh nàng không khỏi nhìn đến ngây người, sau đó có chút hâm mộ nói: "Nếu ta là linh thú, nhất định sẽ chọn trở thành triệu hồi thú của ngươi."
Kim Sí Đại Bằng Vương là Kim Sí Đại Bằng trong vương tộc, ở dưới uy áp huyết mạch của nó, thì với Kim Sí Đại Bằng cấp thấp hay ngang cấp cũng phải nghe theo mệnh lệnh. Vì vậy, nàng không cần khế ước với Kim Sí Đại Bằng, nhưng vẫn có thể ra lệnh cho nhiều Kim Sí Đại Bằng khác.
Nhưng vào lúc này, chỉ vì một triệu hồi thú, nàng lại lãng phí một danh ngạch khế ước.
Cổ Phi tự nhận là không khí phách như nàng, cho dù triệu hồi thú kia rất quan trọng thì với mình mà nói, cũng không thể vì nó mà lãng phí danh ngạch khế ước.
Nhưng mà... Ánh mắt cổ quái liếc nhìn bốn linh thú trên mặt đất, Cổ Phi có chút buồn bực thở dài. Dường như triệu hồi thú của nàng cũng quá nhiều. Bốn triệu hồi thú, vậy triệu hồi thư của nàng thấp nhất cũng là kim phẩm? Chẳng lẽ nàng là đệ tử của đại gia tộc gì đó sao?
Ánh mắt vừa động, Hạ Như Phong nhìn những người chưa kịp chạy trốn, khóe miệng nở nụ cười lạnh, đã đồng thời vọt lên với nhóm linh thú.
Không thể đuổi theo Thượng Quan Chỉ Nhược, lửa giận của nàng phải có người để phát tiết, vì vậy, những tên chết tiệt xui xẻo bị Thượng Quan Chỉ Nhược vứt bỏ này, vừa vặn chạm phải khẩu vị trên côn của nàng.
"Ầm Ầm."
Bỗng nhiên, linh khí thiên địa xoay tròn ở trên đầu Hạ Như Phong, thấy vậy, Cốc Phi lập tức trừng to mắt, không dám tin ngước mắt nhìn một màn trước mặt.
Lần trước Hạ Như Phong bế quan đã đến đỉnh đại linh sư nhất cấp, cách đột phá chỉ có còn bước ngắn, về sau lại trải qua hai lần chiến đấu, rốt cuộc tầng mỏng manh kia bị chọc rách nên đột phá, thành công thăng cấp đến Đại Linh Sư nhị cấp.
Nàng tiến vào đại linh sư nhị cấp, thì chỉ dựa vào Viêm Thiêu Thân, cũng có thể đánh bại Đại Linh Sư tứ cấp, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là Đại Linh Sư kia không có linh kỹ kim giai.
"Phù." Miệng thở ra trọc khí, Hạ Như Phong mở mắt, vì lúc đầu định dùng thời gian một tháng để tiến đến nhị cấp, vì vậy mới nói cho Cốc Mị Nhi các nàng là trong vòng một tháng mình sẽ không xuất hiện ở học viện, nhưng mà nàng cũng không ngờ lại hoàn thành đột phá nhanh như vậy.
Nhưng nàng vừa mở mắt, chiếu vào trong mắt đen là một khuôn mặt tuấn tú hiện đầy vẻ kì quái.
Cổ Phi cảm thấy vô cùng nghẹn khuất, mười năm tuổi Đại Linh Sư nhị cấp, vậy còn để cho người ta sống như thế nào? Nếu Thượng Quan Tình được coi là yêu nghiệt, vậy thì nàng lại được coi là cái gì?
"Cái đó, ta chỉ đánh hai lần, sau đó, không biết đã đột phá như thế nào..."
Dường như cảm nhận được ánh mắt quái dị của Cổ Phi, Hạ Như Phong buông tay, tỏ ra vẻ mặt không biết làm sao, nàng nói cũng là sự thật, đánh hai lần thì đã đột phá như vậy rồi...
Nhưng mà Cổ Phi cũng không tin vào cái cớ của Hạ Như Phong, nếu đánh hai lần là có thể đột phá, như vậy về sau hắn cũng không cần tu luyện, mỗi ngày tìm người đi đánh nhau, nói không chừng không cẩn thận lại đột phá đến Linh Tướng... Nhưng mà hắn cũng chỉ suy nghĩ ở trong lòng, càng lên cao tấn chức càng khó, sao có thể dễ dàng như thế chứ?
"Đúng rồi, dường như ngươi đã đến đỉnh Đại Linh Sư thất cấp, cũng sắp đột phá sao?" Sờ mũi, khóe môi Hạ Như Phong cong lên nhàn nhạt: "Nếu có một ngày ngươi đến Đại Linh Sư bát cấp, thì hãy đến tìm ta, ta sẽ giúp ngươi thăng cấp đến Linh Tướng."
Sững sờ một chút, Cổ Phi cười khổ lắc đầu, trở thành Linh Tướng thì khó khăn chồng chất, làm sao nàng lại tự tin để cho mình thăng cấp? Vì không muốn đả kích tư tưởng của nàng, hắn chỉ hơi cười, gật đầu: "Được, chờ ta đột phá, ta nhất định sẽ đi tìm ngươi."
Biết Cổ Phi không tin mình, Hạ Như Phong cũng không giải thích nhiều, cười khẽ không nói gì.
Tiến vào Huyết Linh Giới cũng đã mười ngày, không biết Thanh Nguyệt có thu thập người vào hay không, cho nên Hạ Như Phong cũng không tiếp tục ở đây nữa, sau khi từ biệt Cổ Phi thì rời khỏi Huyết Linh Giới...
Phía trên ngã tư đường, gió mùa thu thổi qua nhẹ nhàng, áo bào bạc của thiếu nữ khẽ lay động, mái tóc đen khẽ hất nhẹ về sau, hít không khí trong lành, khóe miệng của nàng nở nụ cười nhàn nhạt, tuy nàng không e ngại nóng bức của Huyết Linh Giới, nhưng được tắm trước gió mùa thu, vẫn làm cho nàng cảm giác nhẹ nhàng mát mẻ thoải mái.
"A, không ngờ ở hoàng thành này, lại còn có một đứa trẻ tuyệt sắc như vậy."
Có lẽ là giọng nói đáng khinh kia đã quấy rầy sự yên tĩnh vào sáng sớm,nên lông mày của thiếu nữ khẽ nhăn lại, cũng không muốn vì những người đó mà phá hỏng tâm tình, vì vậy không thèm để ý, đi thẳng về phía trước.
"Này, thiếu chủ của chúng ta đang nói chuyện với ngươi, ngươi không nghe thấy sao?" Thấy nàng không để ý, một người nam tử bên cạnh tiến lên vài bước, ngăn cản đường đi của Hạ Như Phong, bụng phệ nhô lên, ánh mắt bỉ ổi nhìn chằm chằm vào vị trí trước ngực của nàng.
Thiếu nữ mười lăm tuổi chưa hoàn toàn dậy thì, nhưng đã hiển ra hình dáng cơ thể cơ bản, phối hợp với khuôn mặt tuyệt mỹ kia, thì làm cho người khác phải mơ mộng.
Hung hăng nuốt nước miếng, nam tử áo hoa vung quạt giấy, lộ ra hai hàm răng trắng nõn, một tay đặt ở sau lưng, tác phong nhanh nhẹn đi đến. Đến trước mặt, thu hồi quạt giấy, trên gương mặt được coi là anh tuấn kia, nhất thời thèm nhỏ dãi: "Vị tiểu thư này, có thể nể mặt đi du ngoạn hoàng thành một vòng với tại hạ được không?"
Ngước mắt lên, vẻ mặt của Hạ Như Phong không chút thay đổi liếc mắt nhìn hắn một cái: "Nếu da mặt của ngươi không cẩn thận bị đánh mất, như vậy nên tự mình đi tìm, vì sao ta phải thưởng một cái mặt cho ngươi?"
"Ngươi..." Nam tử chợt sững sờ, nghĩ thân phận của hắn cao quý đến mức nào, có nữ nhân nào không yêu thương nhung nhớ? Lúc nào lại bị đối xử qua như vậy? Lúc này vẻ mặt trầm xống: "Hừ, ta nói cho ngươi biết, hôm nay ngươi không đi cũng phải đi."
"Nếu như ta không đi sao?" Khuôn mặt của Hạ Như Phong cũng lạnh lẽo, hai mắt nheo lại, nhìn chằm chằm khuôn mặt của nam tử, khóe miệng nở nụ cười lạnh.
Đây được gọi là nàng không tìm phiền toái, phiền toái lại tự tìm đến nàng sao?
"Hừ, trên đời này, còn không ai dám cãi lời bản thiếu chủ, ngươi là người duy nhất." Nam nhân hừ lạnh một tiếng, kiêu căng nhìn thiếu nữ tuyệt sắc trước mặt này.
Hạ Như Phong ngây ngẩn cả người, nàng thật sự ngây ngẩn cả người, trên đời này lại không ai dám cãi lời của hắn? Hắn cũng quá kiêu ngạo, cho rằng mình là ai? Thần linh, hay là con cháu của thần linh sao? Không nhịn được sờ mũi, nói: "Thật xin lỗi, muốn hỏi một câu, ngươi và lão nhân gia thần linh có thể quan hệ gì thế?"
"Thần linh? Thần linh cái gì? Ta nói cho ngươi biết, bản thiếu chủ là người của Lưu Vân Tông, thức thời, thì đi với bản thiếu chủ, yên tâm, bản thiếu chủ sẽ yêu thương ngươi thật tốt."
Hai mắt bỉ ổi đánh giá Hạ Như Phong, tuy khuôn mặt của thiếu nữ này còn có vẻ trẻ con, nhưng nàng đã hiện ra dung mạo khuynh thành, đã làm cho nam nhân cảm thấy tâm can ngứa ngáy khó nhịn, hận không thể lập tức nhào vào thiếu nữ tuyệt sắc như thế ở trên giường, cảm giác kia chắc chắn rất tuyệt diệu.
Khuôn mặt nhỏ nhắn lãnh lẽo, trên gương mặt xinh đẹp của Hạ Như Phong kia lại đầy vẻ tàn ác, ở lúc tay nàng đặt lên trên trường côn, một giọng nói mềm mại sau lưng truyền đến.
"Băng Lão, giúp ta đi giáo huấn mấy tên kia."
"Vâng, đại tiểu thư." Lão giả được gọi là Băng Lão, bước chân chạm một cái trên mặt đất, nhảy vào không trung, nhanh chóng bay đến trước mặt của Hạ Như Phong, mới hạ xuống từ không trung.
Nam nhân nhìn thấy Băng Lão xuất hiện, vể mặt khẽ biến đổi, có thể dừng lại ở không trung trong giây lát thì cũng chỉ có cao thủ Linh Vương, lão giả này, lại là một vị Linh Vương...