"Không ngờ Vân tông lại náo nhiệt như vậy, xem ra chúng ta đến còn chưa tính là quá muộn."
Một giọng nói âm dương quái khí hạ xuống, phần lớn người ngựa từ xa đến gần đập vào trong mắt, cho dù Vân tông không kết giao với bốn thế lực lớn, nhưng lại có chút quen thuộc với thủ lĩnh của bốn thế lực lớn, khi nhìn thấy Bạch Phong, Kha Kính Lâm, Dược Tình và phủ chủ Tử Minh phủ, bất giác dại ra.
Người cầm quyền của bốn thế lực lớn lại tự mình đến Vân tông? Rốt cuộc có chuyện gì đáng giá để bọn họ tự mình đi đến?
Tất nhiên Vân Hinh không liên hệ bọn họ với Hạ Như Phong vào nhau, bởi vì theo bà, Hạ Như Phong căn bản không có cơ hội biết nhiều cường giả như vậy.
"Không biết viện trưởng Kha Kính Lâm, viện trưởng Dược Tình, phủ chủ đại nhân, còn có lão cung chủ đại giá đến Vân tông ta, là có gì chỉ giáo?" Vân Hinh nhìn bốn người phía trước, khi nhìn thấy Bạch Phong thì ánh mắt sáng lên, khóe miệng cong lên tươi cười dâm đãng, nắm đấm đưa đến bên miệng, ho khan hai tiếng, nôn ra một ngụm máu tươi, ánh mắt điềm đạm đáng yêu.
Mặc kệ bọn họ đến là mục đích gì, vị thiếu niên tóc bạc mặt hồng hào này, bà phải quyến rũ đến tay, thiếu niên này không chỉ có được khuôn mặt kiệt xuất, lại là lão cung chủ của Ma Cung, nếu như có thể lấy được đồng tình của ông, nữ nhân đó nhất định phải chết!
"Vân tông chủ, hình như ngươi bị thương rất nghiêm trọng?" Bạch Phong cong khóe môi lên, ánh mắt tựa tiếu phi tiếu, châm chọc và chán ghét kia được ông giấu ở sâu trong đáy mắt rất tốt.
Nữ tử có khuôn mặt bình thường như thế, còn muốn quyến rũ ông? Nằm mơ! Cho dù nàng có khuôn mặt tuyệt sắc, mình cũng sẽ không để tâm đến những gì nàng ta làm.
"Lão cung chủ, ngươi phải thay ta làm chủ!" Vân Hinh nâng lông mi lên, trong mắt chứa đầy sương mù, hàm răng cắn vào môi để lại dấu răng, chân bước hoa sen, nhẹ nhàng đi đến trước mặt Bạch Phong, thân thể mềm mại mềm nhũn ngã vào trong lòng Bạch Phong.
Không gì đáng trách, khuôn mặt của nữ nhân này bình thường, nhưng dáng người kia cũng là hấp dẫn người mơ ước.
Nhưng mà cơ thể của Bạch Phong chợt lóe, ngay lập tức đã tránh đi, khóe môi của ông nở nụ cười châm chọc, khoanh hai tay, cười nhạo mở miệng: "Vân tông chủ đây là yêu thương nhung nhớ lão phu sao?"
"Lão cung chủ." Vân Hinh hơi sửng sốt, rất nhanh thu cảm xúc lại, bà ta tao nhã xoay người, chỉ vào Hạ Như Phong, như là bị ủy khuất rất lớn: "Lão cung chủ, nữ nhân này vô duyên vô cớ đến Vân tông ta quấy rối, hơn nữa đả thương người của Vân tông ta, ta cũng bị nàng đả thương, hơn nữa nàng còn phát ngôn bừa bãi, mảnh đại lục này là vật sở hữu của nàng, sớm muộn gì cũng có một ngày phải diệt trừ bốn thế lực lớn các ngươi."
Dù sao không có ai biết chuyện vừa rồi, ở đây lại đều là người của bà, nữ nhân chết tiệt này có nghìn cái miệng cũng khó giải thích.
Hừ, ai bảo nàng ta đối địch với Vân tông bà, vận khí lại không tốt, trùng hợp bốn thế lực lớn đến Vân tông, cơ hội tốt như thế, vì sao bà không lợi dụng? Dù là nàng lợi hại đi nữa, cũng sẽ không phải là đối thủ của một trong bốn thế lực lớn.
Huống chi, lại đồng thời đối mặt với bốn thế lực lớn.
"A?" Trong mắt Bạch Phong xẹt qua kinh ngạc, đáng yêu trừng mắt nhìn, ánh mắt nhìn về phía Hạ Như Phong: "Bà ta là ngươi đả thương?"
Ta cmn, nha đầu kia cũng quá biến thái đi? Trong thời gian ngắn không thấy, nàng có thể đánh bại Vân Hinh? Phải biết rằng, tuy Vân Hinh này thoạt nhìn còn trẻ, nhưng cũng là lão yêu bà mấy trăm tuổi rồi, hơn nữa đứng thứ tư ở Thánh Bảng, nhưng mà lại không phải là đối thủ của nàng...
Đây, cũng quá đả kích người rồi!
Hạ Như Phong bất đắc dĩ xoa mũi, khẽ gật đầu, dù thế nào nàng cũng không ngờ, bốn người Kha Kính Lâm bọn họ lại tự mình dẫn người đến, không gì tốt hơn cái này, giảm bớt phiền phức về sau.
Ngay lúc này, ánh mắt của Vân Hinh nhìn xung quanh bốn phía, phát hiện sắc mặt của mọi người đều hiện ra xanh mét, trong lòng không khỏi nhất thời mừng rỡ, nàng cho rằng, mọi người đều là vì lời nói của mình mà lửa giận, xem ra nữ tử này, lần này là khó thoát khỏi kiếp nạn này.
Mọi người cũng là bởi vì lời nói của Vân Hinh mà tức giận, nhưng mà đối tượng lại không phải là Hạ Như Phong, mà là vẻ mặt vui sướng Vân Hinh. Đáng tiếc tận thế sắp đến, Vân Hinh lại vẫn không phát hiện ra.
"Nha đầu, ngươi con mẹ nó rất đả kích ta." Bạch Phong chịu không nổi, một bước tiến lên, đôi mắt đáng yêu nhìn chằm chằm vào Hạ Như Phong, một lát sau, cười tủm tỉm nói: "Ha ha, thật ra, ta cũng không tệ, nếu không ngươi chọn theo ta đi, Ma Cung chúng ta cũng không kém, mà ta cũng là ngọc thụ lâm phong, anh tuấn tiêu sái, cam đoan khiến ngươi vừa lòng, ngươi..."
"Cút!"
Ngay lúc Bạch Phong tự mình đẩy mạnh tiêu thụ, một chân bỗng nhiên đá đến, vì thế mọi người lại nhìn thấy Bạch Phong bay lên trời, hóa thành sao băng biến mất ở trong mắt mọi người.
Dạ Thiên Tà phất trường bào màu tím, đen mặt ôm Hạ Như Phong vào trong lòng, chưa từng dự đoán được, hai người bọn họ đều đã bái đường, lại còn có người dám đánh chủ ý lên nàng, không thể, ở đây rất không an toàn, chờ sau khi ma chiến chấm dứt, bọn hắn phải đi nơi không có người ẩn cư, khiến không thể tìm ra chỗ của bọn họ.
Khóe miệng hơi co rút, Hạ Như Phong không nói gì nhìn về phía khuôn mặt u ám tuấn tú của Dạ Thiên Tà, buồn cười lắc đầu, Dạ Thiên Tà lúc này, lại... Có chút đáng yêu, nếu như Dạ Thiên Tà biết ý nghĩ trong lòng Hạ Như Phong, đoán chừng khuôn mặt tuấn mỹ kia sẽ đen đến không thể đen nổi nữa.
Vân Hinh trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn vừa rồi, không biết vì sao, bà cảm giác lão cung chủ Ma Cung có quan hệ không bình thường với nữ tử này, nếu không vì sao sẽ nói ra lời này? Rốt cuộc nữ nhân này có cái gì tốt? Vì sao nam nhân vĩ đại, đều tập trung ánh mắt lên trên người của nàng.
"Ha ha." Kha Kính Lâm cười lớn hai tiếng, vuốt chòm râu tuyết trắng, ngón tay phủi áo bào trắng, đi về phía Hạ Như Phong: "Phó viện trưởng Như Phong, chúng ta không đến muộn chứ? Nếu không phải là lão gia hỏa Ma Cung kia ầm ĩ muốn đi theo, chúng ta cũng sẽ không vì chờ ông ta mà lãng phí nhiều thời gian như vậy."
Phó... Phó viện trưởng? Vân Hinh dại ra, đầu óc lập tức xoay không kịp.
Vừa rồi, viện trưởng viện Linh Sư là đang gọi nàng là phó viện trưởng sao?
"Luôn có một số tên ngu ngốc không có mắt trêu chọc Như Phong đại sư, cũng không nhìn xem, Như Phong đại sư là người mà Vân tông nhỏ bé các ngươi có thể trêu chọc sao? Cũng quá coi trọng mình rồi." Dược Tình cười lạnh một tiếng, đôi mắt khinh thường đảo qua mọi người Vân tông đang ngây người kia, giọng nói chứa tia trào phúng.
Lúc này, Vân Hinh đã hoàn toàn há hốc mồm, không chỉ viện trưởng viện Linh Sư gọi nàng là phó viện trưởng, hơn nữa, đường đường là viện trưởng viện Dược Sư, đệ nhất luyện dược sư đại lục, lại gọi một nữ tử hơn hai mươi tuổi là đại sư? Trời ạ, thế giới này bị huyền huyễn sao? Không thể có chuyện này, vì sao tất cả đã xảy ra? Chẳng lẽ thuật luyện dược của nàng vượt qua viện trưởng Dược Tình?
Phủ chủ Tử Minh phủ chưa từng mở miệng chỉ hơi cười, ánh mắt nhìn về phía Vân Hinh không che dấu sát khí chút nào, sau đó nâng chân lên, đi về phía hai người Hạ Như Phong và Dạ Thiên Tà.
"Tà Nhi, Như Phong nha đầu, các con không có việc gì chứ?" Đôi mắt thân thiết của phủ chủ nhìn khuôn mặt của hai người, sau khi nói xong lời này, khóe môi hiện lên nụ cười lạnh: "Ta đến đây chỉ là vì nhìn xem, rốt cuộc là ai có gan lớn như vậy, đuổi giết tôn tức phụ của bản phủ chủ!"
"Ầm!"
Hai chân của Vân Hinh mềm nhũn, ngã lăn quay trên mặt đất, trong ánh mắt hiện ra tia tuyệt vọng.
Nàng không chỉ có quan hệ không bình thường với lão cung chủ Ma Cung, lại còn là phó viện trưởng viện Linh Sư, ngay cả viện trưởng viện Dược Sư đều gọi nàng là đại sư, Tử Minh phủ lại phu gia của nàng... Bốn thế lực cường đại nhất đại lục, đều có quan hệ với nàng, rốt cuộc mình đã dẫn đến tai họa gì vậy?
Đại trưởng lão và nhị trưởng lão ở một bên đã nghe thấy đối thoại của hai bên, trong mắt đều hiện ra hối hận, sớm biết như thế, lúc trước ông nói cái gì cũng sẽ không vì một đệ tử Vân tong mà đuổi giết nàng, nhưng mà hối hận cũng đã muộn rồi, không ngờ nàng có thể khiến cho bốn thế lực lớn xuất đầu vì nàng.
"Không, không có khả năng, đây không phải là sự thật..." Vân Liên hung hăng lắc đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch không màu, bước chân lui lại sau mấy bước, không dám tin thì thầm nói.
Vân tông là hậu trường nàng kiêu ngạo, nàng cũng mượn dùng thân phận truyền nhân của Vân tông mình khắp nơi ỷ thế hiếp người, cho nên sau khi gặp được Hạ Như Phong, cho dù Hạ Như Phong xinh đẹp hơn nàng, thiên phú mạnh hơn nàng, nhưng nàng cũng không để nàng ta vào trong mắt.
Chỉ vì, sau lưng của nàng có Vân tông.
Nhưng có một ngày, biết vật nàng kiêu ngạo, ở trong mắt người khác căn bản không đáng giá nhắc đến, thật sự là tuyệt vọng ra sao?
Trước mặt bốn thế lực, tùy tiện một thế lực đều có thể thoải mái tiêu diệt Vân tông, huống chi lại là bốn tề tựu? Chả trách, đối mặt với Vân tông, nàng lại không sợ hãi, thì ra là sau lưng của nàng có hậu trường cường đại như vậy. Nhưng vì sao nàng không nói sớm? Nếu như biết nàng là người của viện Linh Sư, cho nàng một trăm lá gan đều sẽ không đi trêu chọc nàng ta.
Thật ra, Vân Liên cũng không hiểu Hạ Như Phong, cho đến bây giờ nàng đều không thích mượn dùng thế lực của người khác, bằng không, lúc trước sẽ đi tìm bốn thế lực lớn, mà cho đến bây giờ nàng hướng đến chính là thực lực của mình, chỉ có trải qua hiểm cảnh và khó khăn, nàng mới có thể trưởng thành.
Nếu không phải bốn thế lực lớn đề nghị muốn đến trợ giúp nàng một tay, nàng cũng sẽ không nghĩ đến muốn dùng bọn họ để dọa người khác, dù sao thực lực của người khác mạnh, những cũng đều không phải là mình.
"Viện trưởng, viện trưởng Dược Tình, gia gia, cảm ơn các ngài đã đến hỗ trợ, nhưng vậy đã đủ rồi, tiếp theo, vẫn là do ta tự mình đến giải quyết." Hạ Như Phong khẽ cười, ở lúc thu ánh mắt lại, đôi mắt đen lạnh xuống, lạnh giọng quát: "Các đồng bọn, còn có mọi người chiến đội Nghịch Thiên, những người này đều giao cho các ngươi."
Ngón tay chỉ ở trên không trung, sau khi nàng nói xong, một quyển Triệu Hồi Thư hoa lệ trôi nổi ở trên không trung, nhất thời ánh sáng chói lóa, tất cả triệu hồi thú vào lúc đó được nàng thả ra.
Nhìn nhiều người hình thú bỗng dưng xuất hiện như vậy, mọi người đều trợn tròn mắt, sao bọn họ lại không biết, vương miện Triệu Hồi Thư có thể khế ước nhiều triệu hồi thú như vậy? Nhưng khiến cho bọn họ há hốc mồm còn ở phía sau, sau khi triệu hồi thú xuất hiện, mọi người chiến đội Nghịch Thiên đứng ở trong Phong Tà đại lục im lặng chờ mệnh lệnh, cũng được Hạ Như Phong thả ra.
Từ trên người những người đó, là có thể cảm giác được tu vi của bọn họ.
Chân Linh, bọn họ đều là Chân Linh, vì sao trong tay của nàng lại có hơn trăm Chân Linh? Hơn nữa trên người những chân linh đó chứa đầy sát khí khiến cho người ta sợ hãi, chỉ là cổ sát khí này đã làm người ta sợ.
"Giết cho ta!" Ánh mắt lạnh lùng của Hạ Như Phong lướt qua mọi người Vân tông, lạnh lùng ra lệnh nói: "Người Vân tông, một người cũng không giữ."
Ở lúc Hạ Như Phong và Vân Hinh giao chiến, đã hấp dẫn cường giả trong Lôi thành, vì vậy ở đây trừ bốn thế lực lớn và người Vân tông ra, người gia tộc khác đều chạy đến xem náo nhiệt, trong đó có Lôi gia và Vân gia mấy ngày nay đánh nhau túi bụi.
Lôi Nặc nhìn Dạ Thiên Tà đứng ở bên cạnh Hạ Như Phong, trong mắt chứa tia sáng phức tạp, lập tức than nhẹ một tiếng, chỉ cần biết nàng còn sống, vậy là đủ rồi.
Bộ tộc Long Đồ Đằng vì thay Hạ Như Phong giải quyết phiền toái mà nói dối, nói với thế nhân nàng đã ngã xuống ở trong di tích viễn cổ, đương nhiên Lôi Nặc cũng biết tin tức này, cho nên trong khoảng thời gian này đến nay, nhớ đến nữ tử phong hoa tuyệt đại trên lôi đài lúc trước kia, trong lòng có chút ảm đạm.
Cũng may mà nàng còn sống, chuyện này không thể nghi ngờ là chuyện kích động nhất mấy ngày này của hắn.
Ngược lại với Lôi Nặc, trong lòng Lôi Vân đầy hối hận, không ngờ nàng thật sự là phó viện trưởng viện Linh Sư, nếu sớm biết như thế, lúc trước nói cái gì cũng pahri bảo vệ nàng. Cứ như vậy, Lôi gia nước lên thì thuyền lên, đáng tiếc, ông làm một quyết định sai lầm, đành hủy đi cơ hội lần này.
Mà người Triệu gia, nỗi lòng còn phức tạp hơn Lôi gia.
Dù thế nào Triệu Vân cũng không ngờ rằng, nữ nhân này có hậu trường cường đại như vậy, nghĩ đến mình từng đắc tội nàng, sắc mặt của nàng chỉ một thoáng đã trắng bệch, cơ thể nhịn không được run rẩy, nếu như có thể quay lại một lần, nàng nhất định sẽ không đi trêu chọc nàng ta.
Đừng nói nàng là người của viện Linh Sư, với thực lực của bản thân nàng, Vân gia sẽ không phải là đối thủ của nàng.
Vì sao lúc trước mình lại muốn cướp Độc Giác Thú của nàng, lại cứ phạm vào sát ý, chẳng những làm phiền Triệu Lăng, hơn nữa còn sắp liên lụy đến toàn bộ Triệu gia.
"Bát Trọng Hỏa Viêm Côn, tầng thứ bảy..."
Hạ Như Phong không cho Vân Hinh cơ hội ngẩn người, trường côn trong tay đánh xuống, nếu như trước đó bốn thế lực lớn không xuất hiện, nói không chừng Hạ Như Phong còn không thể một chiêu giết chết. Nhưng mà Vân Hinh lúc này còn chưa từ chuyện kia phục hồi tinh thần lại, ngơ ngác đứng ở tại chỗ, căn bản là không thấy trường côn đánh xuống.
"Ầm ầm!"
Trường côn đập ở phía trên đầu Vân Hinh, nhất thời, đầu của bà ta như dưa hấu nổ tung ra, thân thể ngã thẳng xuống.
Nếu bà ta không ngẩn người, có lẽ còn có cơ hội né tránh, nhưng bà ta đã bỏ qua cơ hội này, muốn trách cũng chỉ có thể trách bà ta trải qua đả kích không tốt.
"Cái gì?"
Lúc này, trong sơn mạch xa xa, Thổ Linh rõ ràng cảm giác được hơi thở của Vân Hinh biến mất, trong lòng đột nhiên cả kinh, ngẩng đầu nhìn về phía chỗ Vân tông.
Rốt cuộc nơi đó đã xảy ra chuyện gì? Vì sao Vân Hinh lại chết? Nhưng nếu bà ta đã chết, nhân tình mình thiếu bà ta cũng đã trở thành phế thãi, tiếp tục đánh với Không Linh cũng không có kết quả tốt, không ngờ đến hơn một trăm năm không gặp, thực lực của nàng cũng đã dâng lên.
"Không Linh, ta nghĩ chúng ta không cần phải chiến đấu nữa, chúng ta..."
"Không có khả năng." Còn chưa nói xong, đã bị Ngân Luyến chặn ngang, nàng thừa dịp Thổ Linh đang ngây ra, ngân kiếm lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai đâm đến: "Chúng ta phải chiến!"
"Vì sao? Không Linh, ngươi hận ta như vậy sao? Tiếp tục chiến như thế, với ngươi mà nói, cũng không có chỗ gì tốt."
"Phải không?" Ngân Luyến cong khóe môi lên, mắt bạc nhìn thẳng vào Thổ Linh trước mặt, trong mắt hiện ra tia sáng âm mưu: "Ngươi là Linh đúng không?"
"Vậy thì sao?" Không biết vì sao, Thổ Linh cảm giác một cảm giác lạnh lẽo chui vào trong lòng, lúc này Ngân Luyến khiến cho hắn cảm giác vô cùng xa lạ.
"Là Linh vậy đủ rồi" Chớp mắt, ý cười bên khóe môi của Ngân Luyến càng sâu: "Ta đây là có thể đánh ngươi trở về linh thể, để cho đại sư hấp thu, ma chiến sắp đến, ngươi hãy hy sinh vì ma chiến và đại sư đi, đây chính là vinh hạnh của ngươi."
"Ngươi..." Sắc mặt chợt biến đổi, Thổ Linh hừ lạnh một tiếng: "Sống chung với người lâu như vậy, ngươi thật sự là càng ngày càng có tính người, muốn đánh bại ta, ngươi còn không có năng lực này!"
Dù là năng lực của nàng mạnh hơn trước kia, nhưng những năm gần đây hắn cũng không phải không có tiến bộ, muốn khiến hắn để nhân loại hấp thu, không có khả năng! Hắn dựa vào cái gì phải hy sinh cho nhân loại?
"Nàng quả thật là không thể... Nhưng nếu, có thêm chúng nó nữa thì sao?" Trong giây lát, một giọng nói lạnh nhạt từ phía sau truyền đến, trong lòng Thổ Linh cả kinh, nhanh chóng trở lại, vì thế bóng dáng của Hạ Như Phong và Dạ Thiên Tà xuất hiện ở trong mắt màu vàng đất của hắn.
"Đại sư..." Trong mắt bạc hiện ra một tia vui sướng, Ngân Luyến mỉm cười nhìn chăm chú vào Hạ Như Phong.
Như Phong đại sư xuất hiện ở đây, có phải đã nói lên nàng không yên lòng với mình hay không?
Cho Ngân Luyến một ánh mắt trấn an, nàng giơ cánh tay lên, bảy viên châu ngọc màu sắc khác nhau trôi nổi ở trước thân thể của nàng, các châu ngọc đó lớn nhỏ không giống nhau, lại không có một viên không nhu thuận di động ở trước mặt Hạ Như Phong.
"Cái gì?" Trong lòng Thổ Linh run lên, kinh ngạc nhìn Linh ở trước mặt Hạ Như Phong: "Sao người lại có nhiều Linh như vậy?"
Nếu chỉ là Ngân Luyến, bọn họ sẽ liều đến lưỡng bại câu thương, nhưng cộng thêm những viên đó nữa, chỉ sợ mình sẽ thua rất thảm. Cho dù những Linh đó không thể hóa người, nhưng mà uy lực kia cũng không thể coi thường.
"Như Phong, để cho Ám Linh của ta cũng đến giúp nàng một tay." Dạ Thiên Tà cong môi cười, nâng tay lên, một đóa Hắc Liên hiện ra ở trong tay hắn, hoa sen màu đen toát ra ở hắn trong tay chiếu sáng khuôn mặt tuấn mỹ kia, khiến cho Dạ Thiên Tà thoạt nhìn như tu la từ Minh Giới đi ra.
Tám Linh gia nhập, Thổ Linh chiến đấu khó khăn hơn, hắn lại cảm thấy lực bất tòng tâm.
Cắn chăt môi, trong lòng đều ân cần thăm hỏi tổ tông mười tám đời của Vân Hinh một lần, nếu như không phải là nàng, chỉ sợ mình cũng sẽ không xui xẻo như vậy.
Nghĩ đến cũng bị nhân loại hấp thu, hóa thành thực lực của nàng, hắn cũng không cam lòng, nếu thật sự bị nàng hấp thu, vậy mình sẽ mất đi tự do, hơn nữa bị nàng nắm ý chí trong tay. Nhưng mà, một quyền khó địch bốn tay, lực lượng của hắn mạnh đi nữa, cũng không bằng nhiều Linh như vậy.
Nếu có thể chết, hắn thà chết còn hơn, đáng tiếc hắn là Linh, trừ phi là đánh xuống thiên phạt, nếu không căn bản không thể biến mất khỏi trời đất.
Dần dần, sức lực của Thổ Linh bắt đầu biến mất, lúc này hắn rõ ràng đã đến cực hạn, nhưng vẫn còn không nghĩ ra biện pháp tránh được kiếp nạn này, ở dưới Ngân Luyến và tám Linh liên thủ, biến thành bản thể, mà hắn cũng không hổ là Linh có thể hóa thành hình người, hình thể so với Hạ Như Phong từng hấp thu đều lớn hơn rất nhiều, nếu như có thể hấp thu, sức lực tuyệt đối có biến hóa đột nhiên tăng mạnh.
Với Thổ Linh, Hạ Như Phong không có một tia đồng tình, linh vật vốn là bị người hấp thu, nàng buông tha chiếm đoạt Ngân Luyến, chỉ là bởi vì Ngân Luyến là bằng hữu của nàng.
Mà Thổ Linh và nàng không có quan hệ gì, hơn nữa nghe theo mệnh lệnh của Vân Hinh muốn tiêu diệt nàng, một khi đã như vậy, vì sao nàng phải buông tha cho hắn? Nếu như không có Ngân Luyến, nói không chừng chết sẽ là nàng.
Hạ Như Phong cũng không vội vã chiếm đoạt Thổ Linh, chỉ đưa hắn vào trong Phong Tà đại lục. Dù sao ma chiến sắp xảy ra, lần chiếm đoạt này, không biết phải muốn mất bao lâu thời gian, cho nên trước đó nàng cần phải chuẩn bị sẵn sàng cho ma chiến, mới có thể yên tâm đi chiếm đoạt Thổ Linh.
"Tà, lúc trở lại Thiên thành, đi ngang qua Thánh thành, ta cần đi tìm một người." Ngẩng đầu lên, ánh mắt của Hạ Như Phong dừng ở trên khuôn mặt tuấn tú của Dạ Thiên Tà.
"Thánh thành?" Dạ Thiên Tà dịu dàng cười, ôn nhu nhìn chăm chú vào Hạ Như Phong: "Đúng lúc, sắp đến trận chiến bài danh Thánh Bảng, nàng đánh bại Vân Hinh, thay thế được bà ta trở thành thứ tư Thánh Bảng, cũng có thể đi tham gia trận chiến bài danh Thánh Bảng, nếu không, chúng ta đi xem đi."
Hạ Như Phong hơi cười, gật đầu, cũng là lúc đi Thánh thành tìm kiếm Sát Thủ Thánh Giả, đây là nàng đáp ứng Ngũ Hành Thánh Giả.
Lúc trở lại Vân tông, máu đã chảy khắp nơi, Hạ Như Phong thu tất cả triệu hồi thú và thành viên của chiến đội Nghịch Thiên về, nói việc muốn đi Thánh Thành với bốn thế lực lớn, sau đó nhìn về phía Lôi Nặc không xa chỗ này, lạnh nhạt cười: "Lôi Nặc, ngươi vĩnh viễn là bằng hữu của ta."
Đúng vậy, mặc kệ gia tộc của hắn thế nào, Lôi Nặc đều là bằng hữu của nàng.
Huống chi, Lôi gia buông tha cho nàng cũng là đương nhiên, không có ai sẽ vì người xa lạ đi mạo hiểm, nàng không trách Lôi gia, nhưng mà Lôi gia cũng không có khả năng có quan hệ gì với nàng. Nhưng Lôi Nặc lại là bằng hữu cả đời của nàng, vĩnh viễn không thay đổi.
Lôi Nặc kích động nhìn Hạ Như Phong, yết hầu lên xuống một phen, nhìn khuôn mặt tuyệt sắc kia, khuôn mặt anh tuấn nở nụ cười tươi, mỉm cười gật đầu.
Lập tức, ánh mắt của Hạ Như Phong đặt ở trên người Triệu Vân, bị ánh mắt của nàng phóng đến, Triệu Vân kinh hãi lui lại sau mấy bước, muốn mượn gia tộc che chở. Ai ngờ, mọi người Triệu gia bên cạnh vội vàng tản sang hai bên, như xem Triệu Vân là ôn dịch, sợ bị nàng lây bệnh.
Triệu Vân tuyệt vọng nâng mắt lên, trong mắt nổi lên cay đắng, không ngờ vào lúc này, gia tộc lại muốn vứt bỏ nàng, ngay cả chính phụ thân của mình cũng đều không ngoại lệ, đây là đau buồn khi ở trong đại gia tộc sao?
Thấy vậy, Hạ Như Phong mất đi hứng thú tính sổ với Triệu Vân, nàng lắc đầu thở dài một tiếng, chắc chắn nàng không giải quyết nàng ta, vì không cho nàng ta tìm đến Triệu gia, Triệu gia cũng sẽ không để cho Triệu Vân tốt hơn.
Đôi khi, còn sống sẽ thống khổ hơn cái chết, cả đời này, có lẽ Triệu Vân đều ở giữa cừu hận với Triệu gia và sợ hãi với Hạ Như Phong.
Sau khi mọi người rời khỏi Vân tông, Vật Nhỏ bay lên trời không, há to miệng rồng ra, nhất thời hỏa diễm đốt cháy toàn bộ tông môn, đốt cháy vật bên trong đến sạch sẽ.
Vân tông biến thành một mảnh phế tích, năm gần đây có lẽ còn sẽ có người đề cập rầm rộ hôm nay, nhưng nhiều năm sau, cũng không có ai nhớ rõ Vân tông lúc trước.
Ai có thể nghĩ đến, một thế hệ tông môn, lại bởi vì từng xây sát một chút, mà biến thành cừu hận không chết không ngừng, cuối cùng xoá tên khỏi đại lục.