Ta Quá Tra Nam Phụ Đều Hắc Hóa

Chương 11



Thẩm Kinh Diễn vừa nói xong câu, vẻ mặt tất cả mọi người đều nghiêm lại, toàn bộ sau bếp chỉ còn tiếng của máy hút bụi gầm rú, chốc lát sau có người đem máy hút bụi đóng đi, sau bếp tức khắc yên tĩnh một khoảng.

Thời Lễ thấy Thẩm Kinh Diễn trước tiên chỉ trích người khác, lập tức an tĩnh như gà, chờ đến khi anh đem chính mình cứu ra, lại làm cho nữ hai luống cuống.

Thẩm Kinh Diễn là khách quý của bọn họ, đêm nay là nhân vật quan trọng nhất trong bữa tiệc, vừa rồi nghe Thời Lễ nói là tới cùng Thẩm Kinh Diễn, nữ phụ số hai còn đầy mặt khinh thường, nếu không phải nam chính nghe nói xong liền đi hỏi Thẩm Kinh Diễn, cô ta đã sớm đem Thời Lễ giao cho cảnh sát.

Thẩm Kinh Diễn lạnh mặt, đáy mắt ẩn ẩn hiện lên hỏa khí, khi mọi người không biết nên làm thế nào cho phải, nam chính kịp thời đuổi tới, thấy một màn như vậy rất nhanh liền hiểu rõ, trầm giọng nói với nữ số hai: "Thất thần làm gì, còn không nhanh chóng thả vị tiểu thư này ra, tôi nói mấy người chờ tôi tại đây, ai cho mấy người đem người khác bắt lại, quả thực không có phép tắc."

Nữ hai hoàn hồn, nhanh chóng thả Thời Lễ. Thời Lễ lập tức giống như thỏ con nhảy đến bên cạnh Thẩm Kinh Diễn, thật cẩn thận tiến đến trước mặt anh: "Tôi không có bỏ thuốc, anh phải tin tưởng tôi."

Thẩm Kinh Diễn bao che cho cô là một chuyện, trong lòng anh nghĩ như thế nào lại là chuyện khác, cô cần giải thích vẫn nên giải thích.

Thẩm Kinh Diễn nhìn lướt qua cổ tay cô, tay bị còng hằn ra mấy vết đỏ: "Tôi biết."

Đang muốn nói bọn họ có thể tra camera, thì lời nói của Thẩm Kinh Diễn làm thời Lễ ngẩn người: "Anh biết?"

"Bỏ thuốc? Cô không có tiền đồ lớn như vậy."

Thời Lễ: "..."

À.

Đang lúc cô không còn lời gì để nói, nam chính tiến lên một bước, có chút hoang mang nhìn cô: "Vị tiểu thư này, tôi tin tưởng cô không phải là người bỏ thuốc, nhưng có thể giải thích một chút vì sao cô xuất hiện ở chỗ này không? Tôi không có ý gì khác, chỉ là muốn mau chóng tìm ra chân tướng."

Bởi vì biết cô là người của Thẩm Kinh Diễn, cho nên còn cố ý cường điệu nửa câu sau, làm thái độ của chính mình hòa hoãn đi, cũng coi như là giúp nữ hai giảng hòa.

Nhưng mà mặc dù như vậy, Thẩm Kinh Diễn cũng không nể mặt: "Sau bếp có camera, trên chai rượu có vân tay, chỉ mất thời gian về vấn đề thuốc ở đâu ra, cũng có thể tra ra được là ai làm, không cần lúc nào cũng phải làm phiền người của tôi."

Anh một câu một câu "người của tôi", nếu không phải tận mắt nhìn thấy giá trị cừu hận từ 65% biến thành 66%, thì Thời Lễ cũng thật sự muốn rung động. Cô khụ một tiếng thu liễm cảm xúc, đem chuyện vừa rồi nói ra cụ thể, Thẩm Kinh Diễn thần sắc nhàn nhạt, cũng không có ngăn cản cô.

Tuy rằng Thời Lễ nói miệng không bằng chứng, nhưng có Thẩm Kinh Diễn chống lưng, nam chính cũng không nói thêm gì nữa: "Vậy, Thẩm tiên sinh cùng vị tiểu thư này hãy đi nghỉ ngơi trước, tôi ở đây sẽ cho người đến điều tra, tin rằng rất nhanh có thể tra ra rõ ràng."

Thẩm Kinh Diễn xoay người liền đi ra ngoài, Thời Lễ chạy nhanh đuổi kịp, chờ đến chỗ không người, cô nhân cơ hội nói: "Nếu mọi việc đã có hướng giải quyết, chúng ta nên sớm trở về đi."

Sự việc náo loạn vừa rồi, chắc chắn Thẩm Kinh Diễn không còn tâm tình xã giao, vừa vặn có thể khuyên anh về nhà.

Thẩm Kinh Diễn nghe được lời cô nói liền ngừng lại, mặt lạnh tanh nhìn cô. Thời Lễ dừng một chút, không hiểu lùi một bước: "Làm sao vậy?"

"Hiện tại chân tướng chưa điều tra rõ ràng, cô cảm thấy bọn họ sẽ để cô rời đi?" Thẩm Kinh Diễn ngữ khí không phập phồng hỏi.

Thời Lễ nuốt xuống nước miếng: "Anh không phải đã đem tôi ra rồi sao?"

"Có thể mang ra khỏi bếp, nhưng mang ra khỏi khách sạn thì cũng đừng suy nghĩ thêm, cô xem náo nhiệt gì không xem, lại cố tình xem người khác bỏ thuốc, bị lưu lại cũng xứng đáng." Thẩm Kinh Diễn càng nói càng bực bội, bộ dáng hận sắt không thành thép nhăn lại mày, "Trước khi tra ra được kết quả, cô nên thành thật đợi cho tôi."

Thời Lễ ngượng ngùng cười, lấy lòng duỗi tay kéo tay áo anh, thật cẩn thận nói: "Tôi biết sai rồi, sẽ ở nơi này chờ kết quả, anh đừng tức giận, sẽ ảnh hưởng tới thân thể."

Cô nghĩ nghĩ, nói với Thẩm Kinh Diễn đề nghị: "Nếu không như vậy, anh đi về trước nghỉ ngơi, tôi ở đây đợi kết quả được không?"

Điều quan trọng hiện tại là Thẩm Kinh Diễn phải rời đi trước khi bữa tiệc kết thúc, sợ bị nam chính liên lụy, đến nỗi cô còn vướng vào việc bỏ thuốc, kỳ thật không quan trọng như vậy, cùng lắm thì cô ở khách sạn đợi cả đêm, ngày mai lại quay về là được.

Thời Lễ suy nghĩ dần dần phân tán, ngón tay kéo tay áo Thẩm Kinh Diễn chậm chạp không buông.

Ánh mắt Thẩm Kinh Diễn dừng trên cổ tay cô, nhìn đến vết hồng do bị còng, ánh mắt dần phiếm lãnh: "Tôi cũng ở lại chờ."

".. Hả?"

"Chờ bọn họ cho tôi một câu trả lời." Thẩm Kinh Diễn nói xong cũng không trở lại tiệc, trực tiếp đi về phòng nghỉ, Thời Lễ ngẩn người, nhanh chóng chạy theo.

Dọc theo đường đi cô tận tình khuyên bảo Thẩm Kinh Diễn đi về trước, mãi cho đến phòng nghỉ cũng chưa từ bỏ, vẫn là Thẩm Kinh Diễn thấy phiền, mạnh mẽ làm cô câm miệng. Thời Lễ đáng thương hề hề ngậm lại miệng, muốn dùng ánh mắt lo lắng đả động anh, nhưng mà sự thật chứng minh chỉ là vô ích.

* * * Vậy phải làm sao bây giờ? Hiện tại cô không đi được, cho dù giả bệnh, chỉ sợ nam chính cũng sẽ trực tiếp mời bác sĩ đến, cho nên chỉ có thể nghĩ biện pháp khác, để cho Thẩm Kinh Diễn trở về trước, chỉ là cô suy nghĩ nửa ngày, cũng chưa nghĩ ra được biện pháp tốt.

Thời Lễ chuyên chú nghĩ cách để Thẩm Kinh Diễn rời đi, không có chú ý tới Thẩm Kinh Diễn vừa rời đi lại trở về, chờ khi cô hoàn hồn, trong tay Thẩm Kinh Diễn đã nhiều thêm một lọ thuốc đỏ.

Thời Lễ tò mò: "Anh bị thương?"

Thẩm Kinh Diễn nhìn vẻ mặt tò mò của Thời Lễ, biểu tình không tốt ngồi xuống: "Tay."

Thời Lễ nghe theo anh vươn ra một bàn tay, Thẩm Kinh Diễn không thể nhịn được nữa: "Cả hai tay."

"À à.." Thời Lễ nhanh chóng vươn hai tay ra, lúc này mới chú ý trên cổ tay đỏ, tức khắc vẻ mặt ngu ngơ mở miệng: "Tại sao lại đỏ thế này?"

Cô chính là thật sự không biết, bị còng tuy rằng không thoải mái, nhưng cũng không đau không ngứa, cho nên cô liền không để ý, hiện tại nghĩ đến, hẳn là vòng tròn kim loại ma sát đỏ.

Thẩm Kinh Diễn nghe được câu cô hỏi, đáy mắt liền nhiều thêm một tia tức giận, mở miệng liền nhịn không được trào phúng: "Phải là tôi hỏi cô mới đúng, tại sao lại ngu như vậy, tùy ý để bọn họ còng tay."

"Bên đó người tương đối nhiều," Thời Lễ nhận thấy Thẩm Kinh Diễn đang tức giận, thật cẩn thận nói, "Mấy người vây quanh tôi, tôi nếu như phản kháng, không chừng sẽ bị đánh."

"Sao không gọi tôi?" Thanh âm Thẩm Kinh Diễn lộ ra một tia hỏa khí.

Thời Lễ ngượng ngùng: "Có nói, tôi vẫn luôn nói mình là người phụ nữ* của anh, nếu không bọn họ làm sao kêu anh lại đây được."

Cô có chút chơi chữ, đem chính mình từ "người của Thẩm Kinh Diễn" biến thành "người phụ nữ của Thẩm Kinh Diễn", tuy rằng chỉ nhiều thêm một chữ*, nhưng vào lỗ tai Thẩm Kinh Diễn, lại có một loại hàm nghĩa khác.

*Nguyên văn là "nữ nhân" (女人) và từ "người" (人)

Nam phụ giá trị cừu hận: 63%

Thời Lễ khụ một tiếng, mới không làm chính mình cười ra tiếng.

Thẩm Kinh Diễn mím môi, lạnh mặt mở lọ thuốc đỏ, một bàn tay cầm cổ tay cô, một tay khác dùng tăm bông chấm thuốc, ở trên cổ tay cô bôi xuống.

Thời Lễ lẳng lặng nhìn anh, sau một lúc lâu chớp đôi mắt: ".. Anh tức giận?"

Thẩm Kinh Diễn cười lạnh một tiếng, không trả lời vấn đề của cô, khóe môi Thời Lễ nhếch lên một chút độ cong, nhưng lại sợ anh phát hiện, nhanh chóng dập tắt, thật cẩn thận thử: "Vậy.. Là đau lòng?"

Thẩm Kinh Diễn cuối cùng ngẩng đầu nhìn về phía cô, dùng khuôn mặt lạnh nhạt trả lời lại: "Cô lại đang mơ mộng gì vậy?"

Nam phụ giá trị cừu hận: 60%

Nhớ vừa rồi là 66, Thời Lễ nhịn lại ý cười, vẻ mặt vô tôi trả lời: "Không sai, anh chắc chắn sẽ không đau lòng vì tôi, Thẩm tiên sinh làm sao có thể đau lòng vì tôi được? Vừa rồi đều là tôi nói mớ, anh đừng để ý."

Vừa dứt lời, nam phụ giá trị cừu hân: 61%

Thẩm Kinh Diễn: "..."

Cô thật phiền.

Thời Lễ nhận phải hậu quả chính là, Thẩm Kinh Diễn đi đến sô pha khác đọc sách, thuốc đang bôi dở rơi đến tay cô, bất qua loại này không tính là bị thương, cô đơn giản bôi hai cái liền xong.

Trong phòng an tĩnh lại, Thẩm Kinh Diễn xem sách một lát, liền bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần, Thời Lễ ghé vào trên sô pha trộm nhìn anh, càng nhìn càng cảm thấy phát sầu.

Nhìn dáng vẻ Thẩm Kinh Diễn là nói cũng không chịu đi rồi, nếu không thể rời đi trước, vậy hoãn lại cũng giống nhau, chỉ cần những người đó xuống tay với nam chính sai thời gian là được.

Thời Lễ nhìn đến thời gian, còn hai tiếng nữa buổi tiệc mới kết thúc, chỉ hy vọng kết quả điều tra ra chậm một chút, tốt nhất là đến rạng sáng, bọn họ ở khách sạn một đêm lại trở về, hoàn toàn tránh đi thời gian nguy hiểm.

Thời Lễ tính toán tốt, tay chân nhẹ nhàng mở tủ tìm thảm lông nhỏ, lại đi tới bên người Thẩm Kinh Diễn. Cô nhẹ nhàng lấy đi cuốn sách trong tay Thẩm Kinh Diễn, lại đem thảm đắp lên người anh, sau khi xong việc muốn quay lại sô pha, đột nhiên chú ý tới lông mi như cây quạt nhỏ của Thẩm Kinh Diễn.

* * * Là một người đàn ông, sao lông mi lại quá mức dày, Thời Lễ nổi lên ý ác, duỗi tay nắm lông mi anh lung lay hai cái.

Thẩm Kinh Diễn không nhúc nhích, hai mắt vẫn như cũ nhắm nghiền.

Thời Lễ thấy anh ngủ say như vậy, dứt khoát liền không khách khí, hai bàn tay trong chốc lát sờ tóc, lại đổi sang lông mi, cuối cùng bóp lại mặt anh, thưởng thức một lát rồi nhỏ giọng lầm bầm: "Tính tình quá xấu, thật uổng cho một gương mặt đẹp."

Thởi Lễ nói xong liền muốn rời đi, kết quả vừa buông ra, hai tay đã bị bắt được, cô vừa ngẩng đầu, liền đối diện với đôi mắt bình tĩnh của Thẩm Kinh Diễn.

Thời Lễ một trận chột dạ: ".. Anh tỉnh lúc nào vậy?"

"Tôi không ngủ" Thẩm Kinh Diễn mặt vô biểu tình.

Thời Lễ: "..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.