Mặc dù Thời Lễ đã hết sức chống cự, nhưng cô vẫn rơi vào thế giới tiếp theo---
《Yêu ma si ngốc》
Khi cô đáp xuống nơi bùn đất ẩm ướt, ngửi được mùi lá cây hư thối, sợ hãi quen thuộc lại lần nữa ập vào trong lòng. Sau khi theo bản năng bò đến một gốc cây đại thụ, giấu mình trong đống lá rụng, bắt đầu nhớ lại cốt truyện của thế giới này.
Bộ tiểu thuyết này chủ yếu nói về tình yêu giữa yêu quái và con người, mà nam phụ lần này cô cần công lược lại là một tên mắc bệnh xà tinh không hơn không kém. Nam phụ vốn có tu vi cực cao, nhưng vào lúc lịch kiếp lại bị bạn tốt ám toán, thế nên bị trọng thương, vẫn chưa thể hồi phục.
Mà lần này bị thương không chỉ làm cho hắn trở nên bạo lực, còn khiến hắn ta không có cách nào hóa thành cơ thể con người, cho dù hóa hình, cũng chỉ có cơ thể bên trên biến thành hình người, nửa ở dưới lại vẫn như cũ là thân rắn.
Điều duy nhất làm Thời Lễ vui mừng chính là, hắn ta có thể biến nửa người trên thành cơ thể người, ít nhất cô không phải đối diện với một cái đầu rắn cùng hai chân người. Nhưng chút vui mừng này cũng không thể an ủi được cô, rốt cuộc bộ phận dưới phần eo của hắn, cũng là một cái thân rắn vô cùng dài.
* * *Thật sự đã vượt qua phạm vi có thể tiếp thu của cô.
Nhớ lại khi lần đầu tiên xuyên qua, cô bị nam phụ bắt về sơn động, nhốt làm thú cưng mà nuôi dưỡng, chỉ chờ kỳ động dục đến sẽ cho cô sinh trứng.
* * *Cái này cũng vượt quá phạm vi tiếp thu của cô.
Trong khoảng thời gian bị nam phụ nuôi nhốt, mỗi ngày đều nghi ngờ chính mình là heo bị người nuôi dưỡng, mỗi lần đối diện với ánh mắt sâu kín của nam phụ, cô đều nhịn không được nổi da gà. Càng làm cô khó chịu chính là, nam phụ giống như biết rằng cô vô cùng sợ rắn, cho nên mỗi lần cô không chịu ăn cơm, hoặc làm một việc khác chọc hắn không vui vẻ, hắn liền cố ý biến trở về nguyên hình, còn bắt buộc cô ôm chính mình.
Cái loại cảm xúc lạnh căm căm này, Thời Lễ vừa nhớ tới, da gà đều giống nhau mà nổi lên. May mắn trước khi cô sắp phát điên, kịch bản tra nữ đã phát huy tác dụng, nhân lúc nam phụ không ở trong hang động mà chạy trốn, cô cũng thuận theo tiến vào thế giới tiếp theo.
* * *Ừm, bây giờ hẳn là câu chuyện trốn thoát khỏi hang động.
Thời Lễ hít sâu một hơi, ở trong đầu chất vấn hệ thống: Tôi chắc chắn đối với nam phụ này không có tình yêu nam nữ, tôi cũng không cần trả giá cảm tình nào khác, tôi bỏ trốn đối với hắn cũng chỉ là một con mồi chạy mất mà thôi, vậy sao hắn lại sinh ra hận thù lớn như vậy? Không giống như những nam phụ khác, dùng hận thù ép tôi trở lại thế giới này!
Đặt mình vào hoàn cảnh người khác nghĩ lại, nếu như cô đang chăm heo tốt mà lại bị chạy mất, cô nhiều lắm cũng chỉ vô cùng tức giận, nhưng cũng không đến mức hận đầu heo kia, phải không?
Cô hỏi xong liền chờ hệ thống trả lời, hệ thống có vẻ như cũng không biết đáp án, mắc kẹt nửa ngày mới hiện lên một hàng chữ: Bệnh tâm thần không cách nào suy đoán.
Thời Lễ: "..."
Cô nhẫn nhịn, rốt cuộc không nhịn được mà thầm chửi trong lòng, tiếp theo nín thở trốn đi, tính toán khi hừng đông sẽ chạy ra khỏi rừng.
Giờ phút này bốn phía một khoảng tối tăm, Thời Lễ đang nằm ngửa, căn cứ theo thị giác, chỉ có thể thấy được một cây đại thụ to lớn ba người ôm cũng không hết, cùng những cành cây che khuất bầu trời, miễn cưỡng lộ ra chút ánh sao. Trong rừng rất ẩm ướt, không khí dày đặc sương mù, Thời Lễ chỉ nằm trong chốc lát đã cảm thấy cả người đều ẩm ướt.
Bốn phía rất yên tĩnh, im đến mức cô có thể nghe được cả tiếng hít thở của chính mình, nhưng Thời Lễ cũng tập thành quen, dù sao nơi này suýt chút nữa đã có xà yêu phi thăng, những động vật nhỏ cũng không dám sống ở nơi này, sau thời gian nơi đây cũng chỉ còn lại một mình nam phụ là vật còn sống duy nhất.
Không, cộng thêm cô bị chộp tới là hai.
Thời Lễ trong lòng thở dài một tiếng, cầu nguyện cho mình không bị nam phụ phát hiện. Loại xà tinh này tàn khốc tính tình hỉ nộ vô thường, nếu phát hiện cô chạy thoát, rất có thể kỳ động dục cũng không đợi, trực tiếp rắc một miếng đem cô giải quyết. Ngẫm lại cái hình ảnh đó, ôi, thật phí một đời người.
Ở các thế giới khác, cô đều phải nghĩ đủ cách để lấy lòng nam phụ, nhưng vào thế giới này, lại chỉ nghĩ cách có thể cách nam phụ xa nhất, tốt nhất có thể trốn đến khi hắn quên luôn mình, do đó tự nhiên mà tiêu trừ giá trị.
Dù sao cô cũng chỉ là một con mồi mà thôi, hắn là một đại yêu bận rộn như vậy, khẳng định sẽ nhanh chóng quên mất cô.
Thời Lễ nghĩ như vậy, trong lòng nổi lên chút vui sướng, yên lặng gối lên một cái rễ cây, chuẩn bị ngủ một chút bảo tồn thể lực, chờ hừng đông thì chạy ra bên ngoài.
Nhưng cô cũng chỉ mới vừa điều chỉnh tốt tư thế nằm, lại cảm thấy cái rễ cây mình gối lên này không thích hợp, tuy rằng đều không bằng phẳng, nhưng mấy cái rễ cây khác đều là ẩm ướt, chỉ có mỗi cái này là đơn thuần lạnh lẽo.
Thời Lễ im lặng trong chốc lát, yên lặng nhắm mắt lại: "Mệt chết rồi, sớm biết vậy đã rèn luyện thân thể, nhưng cũng không có cách nào, để có thể nghênh đón tốt kỳ động dục của Thẩm Kinh Diễn, ta chỉ có thể chạy chạy vận động một chút, như vậy mới có thể để trứng của Thẩm Kinh Diễn có một cơ thể mẹ tốt."
Cô nói xong mọi thứ đều hoàn toàn im lặng, không biết qua bao lâu, bên tai truyền đến một giọng nói ướt lạnh: "Một lý do không tệ, giọng nói nếu không run thì tốt rồi."