Ta Quá Tra Nam Phụ Đều Hắc Hóa

Chương 44-2



Cô là bị một tiếng quát lớn dọa cho tỉnh giấc, mở to mắt liền nghe thấy một giọng nam hùng hậu: "Đúng là phế vật, chỉ là thảo dược mà cũng hái lâu như vậy, một canh giờ sau sẽ có bão tuyết, còn không mau thu dọn đồ cùng ta trở về!"

Thời Lễ nhăn mày, đại khái đã hiểu rõ, người này chắc là trưởng lão gì đó của Quế An Môn rồi, đang quát lớn mấy đệ tử đang hái thuốc.

"Ông ta như vậy là không tử tế, nếu ghét bỏ người khác hái chậm, vậy sao từ đầu không đích thân mà đến?" Thời Lễ ỷ vào việc có kết giới, không kiêng nể gì nói một câu.

Nói xong liền chờ Thẩm Kinh Diễn nói tiếp, nhưng đợi nửa ngày cũng không thấy, cô ngẩng đầu, vừa lúc đối diện với đôi đồng tử dựng đứng của Thẩm Kinh Diễn. Đôi mắt của hắn lóe ra ánh sáng âm u, tuy rằng nhìn không rõ cảm xúc gì, nhưng Thời Lễ hiểu hắn liền biết, hắn đã giận tới cực hạn.

Thời Lễ ngẩn ngươi, đột nhiên ý thức được người trước kia từng phản bội Thẩm Kinh Diễn hình như cũng là trưởng lão của Quế An Môn, đây cũng là nguyên nhân hắn luôn tìm Quế An Môn gây phiền phức.

Nhìn hắn như vậy.. Thời Lễ nhíu mày, sau khi nhận ra hắn sắp đứng dậy, liền vội vàng gắt gao ôm lấy hắn: "Ngài bình tĩnh một chút! Ngài đánh không lại ông ta!"

Trong lúc cô đang nói chuyện, Thẩm Kinh Diễn đã hoàn toàn biến về nguyên hình, hướng về kết giới xông ra ngoài.

"Là ai?"

Trong lòng Thời Lễ lạnh ngắt, vội vàng chạy ra ngoài tìm hắn, lúc này mới phát hiện mấy người bên Quế An Môn đã sớm bày xong trận pháp, hiển nhiên trước khi Thẩm Kinh Diễn ra ngoài, cũng đã phát hiện ra họ.

Cô nhớ lại, hiện giờ tu vi của Thẩm Kinh Diễn không bằng đối phương, bởi vậy kết giới của hắn đối với người nọ cũng là vô dụng, có lẽ trước khi cô nói chuyện, bọn họ đã sớm nổi lên lòng cảnh giác.

Trong lòng Thời Lễ kêu khổ không ngừng, nhưng vẫn kiên định đi tới phía sau đại xà, nhìn vào thế cục chạm nhẹ là nổ mà nhẹ giọng cầu xin: "Thượng tiên, chúng ta đi thôi, bọn họ người đông thế mạnh, chúng ta đánh không lại, vẫn là về rồi bàn bạc kỹ hơn.."

"Ta tưởng là ai, hóa ra lại là Thẩm huynh," Nam nhân trung niên đứng phía trước mọi người cười lạnh một tiếng, "Sao Thẩm huynh lại không lấy hình người gặp nhau, chẳng lẽ là không hóa được hình?"

Thời Lễ chán ghét nhìn ông ta một cái, tiếp tục thấp giọng khuyên Thẩm Kinh Diễn, nhưng Thẩm Kinh Diễn không hề nghe lọt lờ khuyên, đuôi phất qua hất bay cô, tiếp theo lấy thế sét đánh không kịp bưng tai nhằm về phía người Quế An Môn.

Khi Thời Lễ bị ném đi, cho rằng lần này mình sẽ phải chết không nghi ngờ, nhưng cuối cùng lông tóc không hề hao tổn gì mà rơi trong một hang tuyết dày, cô giãy giụa bò dậy, gian nan đi về hướng đỉnh núi.

Lấy tu vi hiện giờ của Thẩm Kinh Diễn, nếu đánh nhau chỉ sợ dữ nhiều lành ít, nhưng nếu chịu bỏ chạy, nhưng người đó đừng nghĩ có thể đuổi theo, cho nên cô cần phải khuyên hắn bỏ đi.

Thời Lễ nghĩ như vậy, liền tăng nhanh tốc độ, nhưng sau khi đi được một đoạn, đột nhiên va phải một bức tường vô hình. Cô ngẩn người, nhìn con đường trống không phía trước, thử vươn tay.

Tay lại chạm vào một bức tường vô hình.

Cô đứng ngốc nửa ngày, mới ý thức được đây là Thẩm Kinh Diễn hạ kết giới, để ngăn cản cô đến gần.

Đây thật là.. Quá hỗn đản! Thời Lễ gấp đến độ xoay vòng vòng, không ngừng sờ soạng xung quanh kết giới, cho đến khi dịch tới kết giới bên cạnh, lúc này mới chạy nhanh về phía trước.

Nhưng cô đã làm chậm trễ quá nhiều thời gian, chờ khi cô bò được lên chỗ sườn núi, liền thấy tên nam nhân trung niên cầm kiếm đâm vào Thẩm Kinh Diễn, mà trên người Thẩm Kinh Diễn đã có rất nhiều vết thương, còn có không ít vảy bị tách ra, nhìn qua máu chảy đầm đìa.

Trong lòng Thời Lễ lộp bộp, nhận ra rằng cho dù mình có khuyên được Thẩm Kinh Diễn hay không, thì hai người bọn họ cũng đừng nghĩ có thể rời đi dễ dàng. Nếu cứ kéo dài như vậy, sợ rằng chỉ còn đường chết, Thời Lễ nhìn nhát kiếm đang đâm trên thân Thẩm Kinh Diễn, đôi mắt đỏ bừng, trong lúc sốt ruột chỉ nghĩ ra được một biện pháp dở ẹc, cô xoay người chạy dọc theo sườn núi.

Gió gào thét giống như dao cắt qua mặt, gương mặt Thời Lễ đỏ bừng, xương cốt trên người giống như bị bẻ ra, cô lại không rảnh lo nghỉ ngơi một chút, mà vội vã vọt vào một sơn động ẩn nấp, cầm đá liên tiếp ném vào hung thú đang ngủ bên trong.

Hung thú phát ra tiếng gầm bực bội, thanh âm chấn động làm lỗ tai cô sắp điếc, chân cẳng của cô nhũn ra nhưng vẫn cứng rắn lấy đá ném nó, cho đến khi chọc giận đối phương, hung tợn vọt về phía cô.

Trong lòng Thời Lễ cả kinh, vội vàng chạy ra bên ngoài, lúc chạy còn có thể cảm giác được tiếng hít thở của hung thú phía sau. Cô dùng tốc độ nhanh nhất của đời mình, dẫn hung thú nhằm về phía người của Quế An Môn, nam nhân trung niên vốn dĩ đang giơ kiếm về phía Thẩm Kinh Diễn, mắt thấy sắp đâm được vào trái tim hắn, lại vì tiếng gào thét của hung thú mà chấn động, vội vàng xoay người ứng phó.

Hung thú vốn muốn đánh Thời Lễ, nhưng người bên Quế An Môn lại đột nhiên động thủ với nó, nó liền cực kỳ phẫn nộ mà phản kích, Thời Lễ thở phào một hơi, không rảnh lo hô hấp đang đau đớn do hít quá nhiều gió lạnh, nghiêng ngả lảo đảo chạy tới bên cạnh Thẩm Kinh Diễn, ôm lấy đầu rắn to lớn run run nói: "Ngài, ngài còn sống chứ?"

Đầu rắn không hề đáp lại.

Thời Lẽ nhìn sự náo nhiệt khi đánh hung thú của người Quế An Môn bên kia, gấp đến độ rơi cả nước mắt: "Ta không thể nâng ngài dậy được, nếu ngài còn chút ý thức, có thể kiên cường lên được không, chúng ta đi tìm chỗ trốn trước?"

Đầu rắn vẫn bất động, Thời Lễ hít sâu một hơi, ý đồ đem hắn kéo đi, nhưng kéo vài cái cũng không hề di chuyển, rốt cuộc tâm lý hỏng luôn, gục trên thân rắn của hắn hu hu khóc.

".. Ồn muốn chết." Thẩm Kinh Diễn không vui nói.

Thời Lễ ngẩn người, đột nhiên ngẩng đầu, phát hiện Thẩm Kinh Diễn không biết khi nào đã biến thành nửa người nửa xà. Sau khi hóa hình, miệng vết thương trên người hắn nhìn càng ghê người, đặc biệt trên mặt còn có một vết kiếm chém, từ bên tai trái kéo dài đến cổ, máu thịt lẫn lộn, hoàn toàn phá tướng.

Vốn dĩ là một khuôn mặt tuyệt sắc, giờ đây cũng bị hủy hoại, miệng Thời Lễ nhếch lên lại muốn khóc.

"Hung thú không đánh lại bọn họ." Thẩm Kinh Diễn lãnh đạm nói.

Thời Lẽ dừng một chút, nhìn theo ánh mắt hắn, thấy hung thú bị người Quế An Môn bao vây giờ đã bị trọng thương.. Chờ giải quyết xong hung thú, chắc là sẽ đến phiên bọn họ rồi.

Thời Lễ nuốt nước miếng, vội vàng nhìn sang Thẩm Kinh Diễn: "Có thể, có thể đi không?"

"Ôm chặt ta." Thẩm Kinh Diễn rũ mắt.

Thời Lễ gật đầu, nhưng lúc duỗi tay ôm hắn lại có chút do dự. Trên người hắn lớn bé đều có mấy chục chỗ bị thương, một chỗ lành lặn cũng không có, cho dù cô ôm thế nào cũng đều sẽ làm đau hắn.

"Nhanh lên." Thẩm Kinh Diễn thúc giục.

Thời Lễ run tay, cắn răng ôm lấy eo hắn, sau đó rõ ràng cảm giác được thân thể của hắn căng thẳng. Cô vừa muốn hỏi có phải rất đau hay không, Thẩm Kinh Diễn liền không tiếng động kéo cô rời đi.

Nam nhân trung niên mang theo đám đệ tự giết hung thú, khi quay về tìm Thẩm Kinh Diễn lại không thấy hắn đâu.

"Trưởng lão, có đuổi theo không?" Một đệ tử nhìn vết máu rõ ràng trên nền tuyết, quay đầu hỏi nam nhân trung niên.

Nam nhân trung niên cười lạnh một tiếng: "Hắn bị trọng thương, trên người cũng đã bị ta thi chú, mang theo một phàm nhân chắc chắn chạy không được xa, nhanh chóng sẽ gặp bão tuyết, bọn họ không thể sống mà xuống được núi, chúng ta đi!"

Nam nhân trung niên nói xong xoay người đi, các đệ tử hai mặt nhìn nhau, đều có chút do dự.

"Còn thất thần làm gì?" Nam nhân trung niên giận dữ quát.

Trong đó có một đệ tử lá gan lớn hơn nhỏ giọng hỏi: "Xà yêu chết thì không sao, nhưng phàm nhân.. Không cứu có phải không tốt hay không?"

"Phàm nhân kia là cùng một đám với xà yêu, nếu không phải nàng ta, chúng ta cũng không phải đối phó thêm với hung thú, ngươi lo cho nàng ta làm gì? Đi!" Nam nhân trung niên mặt lạnh xuống.

Những người khác không dám già mồm, vội nhanh chân theo ông ta rời đi.

Thẩm Kinh Diễn cùng Thời Lễ bên này đúng như phỏng đoán của ông ta không chạy được xa, chỉ vội vàng vào sơn động trước kia của hung thú rồi ngã xuống. Lúc Thẩm Kinh Diễn hôn mê Thời Lễ vẫn còn nằm trong ngực hắn, hắn cứ như vậy mà áp xuống, Thời Lễ có loại cảm giác như mình sắp chết vậy.

Cô giãy giụa chui ra, phát hiện hắn đã biến về nguyên hình. Thời Lễ cẩn thận xem xét hơi thở của hắn, xác định vẫn còn hô hấp thì thở phào một hơi, bất động ngồi liệt bên cạnh hắn.

Không biết qua bao lâu, bên ngoài sơn động nổi bão tuyết, sau khi sức lực Thời Lễ hồi phục liền từ hồ nước thiên nhiên trong sơn động rửa sạch miệng vết thương cho Thẩm Kinh Diễn. Trong sơn động có rất nhiều loài thực vật, nhìn dáng vẻ đều mang theo linh khí, nhưng Thời Lễ không dám hái ra dùng, sợ dùng không đúng lại dẫn đến Thẩm Kinh Diễn tử vong.

Nhưng may mắn hồ nước có thể dùng, sau khi cô rửa sạch miệng vết thương cho Thẩm Kinh Diễn, phát hiện vết thương luôn đổ máu đã đọng đi một chút, không chảy thêm máu ra. Cơ thể cô chấn động, chống thân mình đem vết thương của Thẩm Kinh Diễn đều rửa sạch, lúc này mới mắt tối sầm ngả xuống đất.

Một người một xà nằm trong sơn động hôn mê, chờ khi Thời Lễ mở mắt, xà bên cạnh đã không thấy đâu, trong lòng cô cả kinh, quay đầu liền nhìn thấy thẩm Kinh Diễn đang ngâm mình trong hồ nước, tức khắc thở phào nhẹ nhõm: "Ngài tỉnh rồi sao?"

Thẩm Kinh Diễn âm trầm liếc cô một cái, không nói gì.

Thời Lễ biết tâm trạng hắn không tốt, sau khi im lặng một lát liền mở miệng: "Ngài cùng người kia.. Có thâm cừu đại hận gì à?"

Thẩm Kinh Diễn không trả lời.

".. Ngài đừng nóng giận, chờ thân mình ngài hồi phục, nhất định có thể báo thù, ta tin tưởng ngài." Thời Lễ ý đồ cổ vũ.

Thẩm Kinh Diễn rũ mắt, cuối cùng nói ra câu đầu tiên: "Vì sao muốn cứu ta?"

"Hả?" Thời Lễ còn chưa phản ứng lại được.

"Một mình dẫn hung thú? Ta thật ra lại không biết ngươi có năng lực lớn như vậy," Thẩm Kinh Diễn như suy tư nhìn về phía cô, lần đầu tiên nói ra một câu mà không mang theo vẻ trào phúng, "Ngươi biết có bao nhiêu nguy hiểm không?"

"Ta biết chứ.. Nhưng làm gì còn cách nào, cũng không thể nhìn ngài chết trong tay bọn họ được." Thời Lễ buông tiếng thở dài.

Thẩm Kinh Diễn không nói, đáy mắt tràn đầy cảm xúc cô xem không hiểu.

Không khí trong sơn động áp lực không thể giải thích được, Thời Lễ chống thân mình dậy, vỗ vỗ tro bụi trong tay, ra vẻ nhẹ nhàng nói: "Không nên bàn đến thứ không vui đó nữa, ngài nhanh chóng nghỉ ngơi đi, chút nữa chúng ta sẽ rời khỏi nơi này, trở về động chăm chỉ dưỡng thương."

"Không đi được." Thẩm Kinh Diễn trả lời.

Thời Lễ khó hiểu nhìn về phía hắn.

"Bão tuyết quá lớn, cửa sơn động bị tuyết chặn lại, chúng ta bị nhốt ở chỗ này." Thẩm Kinh Diễn bình tĩnh nói.

Thời Lễ: ".. Vậy chờ ngài dưỡng thương hai ngày nữa, có sức lực hất đổ đống tuyết bên ngoài cửa động thì chúng ta lại ra?"

"Ta bị tên cẩu tử kia thi chú, tu vi hiện giờ mất hết, cho dù dưỡng thương tốt lên, cũng không có cách mở đường được." Thẩm Kinh Diễn rũ mắt.

Thời Lễ ngẩn người, khó khăn nói: "Vậy, chúng ta sẽ chết ở chỗ này?"

"Không đến mức."

Thời Lễ đỡ sợ, cười: "Ta nói mà, ngài khẳng định có cách.."

"Nếu có người tới, chúng ta sẽ lừa họ mở đường." Thẩm Kinh Diễn đáng gãy lời cô nói.

Thời Lễ: ".. Khi nào sẽ có người tới?"

"Ta không biết."

Thời Lễ: "..."

Cô đã nhìn ra, xà này chết đến nơi vẫn không quên trêu chọc cô, thật là ác liệt mà.

Như nhìn ra ý nghĩ của Thời Lễ, Thẩm Kinh Diễn bình tĩnh nhìn về phía cô: "Còn một biện pháp khác."

"Biện pháp nào?" Thời Lễ không còn ôm kỳ vọng.

Thẩm Kinh Diễn nhìn chằm chằm cô: "Chỉ cần lôi thương trong thân thể ta biến mất, ta liền có thể phá vỡ thi chú, mang ngươi rời đi."

Thời Lễ im lặng đối diện với hắn, hồi lâu sau hỏi: "Trong sơn động này có cây Cam Tâm không?"

"Không có." Thẩm Kinh Diễn trả lời.

Thời Lễ: "..."

Vậy thì nói cái rắm.

Cô cạn lời đưa lưng về phía hắn nằm xuống, quyết định không thèm nói chuyện với hắn.

Thẩm Kinh Diễn yên tĩnh hồi lâu: "Ngươi sẽ vì ta mà trồng cây Cam Tâm sao?"

"Ngài tưởng bở." Thời Lễ tức giận nói.

"Không phải là được, ta cũng không nghĩ đến việc cho ngươi cây này." Thẩm Kinh Diễn hơi giương khóe môi, rõ ràng một thân thương bệnh, lại khó có khi tâm trạng không tệ.

Hai người cứ như vậy bị nhốt ở trong, tin tức tốt là sơn động rất lớn, hơn nữa còn thông với mấy hang động khác, có rất nhiều đồ có thể ăn, tin không tốt chính là, nơi này thật sự không có cây Cam Tâm.

Cho dù nhiều đồ ăn, nhưng lâu dần cũng sẽ ăn hết, tâm tình Thời Lễ nôn nóng, mỗi lần nhìn bộ dáng bình tĩnh của Thẩm Kinh Diễn, trong lòng lại càng thêm bực bội.

Buổi tối ngày nọ, cô nhàm chán phát ngốc lại nhớ tới túi Càn Khôn nhặt được trước kia, liền lấy ra lật xem, muốn tìm xem có cái đồ gì có thể dùng được hay không. "

Đồ dùng thì không có, nhưng hạt giống cây Cam Tâm lại được mấy viên.

Thời Lễ nhìn hạt giống trong tay, sau khi trầm mặc liền cất vào trong ngực áo, chờ Thẩm Kinh Diễn ngủ rồi liền chạy đến trong góc, đào hố chôn hạt giống xuống, sau đó từ túi Càn Không móc ra một cây chủy thủ, nhắm ngay trái tim.

Phải nói rằng tự mình động thủ rất khó khăn, cho dù trong lòng cô đã quyết định sẽ giúp Thẩm Kinh Diễn, nhưng khi thât sự muốn xuống tay, mới phát hiện tứ chi vô lực, đến đánh chính mình còn không được.

Thời Lễ nỗ lực vài lần cũng không thành công, sợ Thẩm Kinh Diễn sẽ tỉnh lại, cuối cùng trực tiếp cởi bỏ đai lưng, đem chủy thủ để trên da thịt, sau đó hít sâu một hơi cứa xuống một nhát.

" Thanh chủy thủ này có nọc độc của rắn, nếu ngươi đâm xuống, trong vòng năm bước sẽ chết không thể nghi ngờ. "

Bên tai truyền đến thanh âm sâu kín, tay Thời Lễ run lên, chủy thủ cứa lên da thịt một vết nhỏ, rỉ máu.

Sắc mặt cô biến đổi, cũng không rảnh lo giải thích, hoảng sợ hỏi Thẩm Kinh Diễn đột nhiên xúat hiện:" Làm sao bây giờ làm sao bây giờ, ta sẽ chết sao? Ta có phải đã trúng độc hay không? "

" Vừa nãy không phải còn không sợ chết sao? "Thẩm Kinh Diễn cười lạnh.

Hốc mắt Thời Lễ đỏ lên:" Ai nói không sợ chết, ta rất sợ chết đấy! Ngài mau nghĩ cách cứu ta.."

Thẩm Kinh Diễn cười nhạt một tiếng, đem cô kéo vào trong ngực, cúi người mút miệng vết thương, Thời Lễ sửng sốt, gương mặt đột nhiên đỏ lên.

Không phải đau, cũng không phải ngứa, chủ yếu là chỗ cô vừa đâm khá là tinh tế, cho nên thấy khá là vi diệu, thế nên chỗ hắn mút cũng.. Rất vi diệu. Thời Lễ khó khăn quay mặt đi, hai tay nhỏ gắt gao nắm chặt y phục của chính mình.

Thẩm Kinh Diễn tựa hồ cũng ý thức được, động tác của hắn đột nhiên chậm lại, đầu lưỡi đảo quanh ở miệng vết thương, đồng tử cũng chậm rãi dựng thẳng lên.

Hắn đã hơn một ngàn năm không hề có kỳ động dục, đột nhiên không kịp phòng ngừa đã đến.

*

Qing17: Lý do lâu nay mình không đăng chương mới là vì việc Tấn Giang đang quét bản quyền, vậy nên lúc đó là thời gian tránh bão, mình thấy rất nhiều nhà editor đã khóa truyện, khóa page, nên mình cũng tạm thời không đăng chương mới là vì vấn đề đó ạ! Mong mọi người thông cảm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.