Tuyết trắng rơi đầy, cả một vùng đất được tuyết bao phủ thành một màu trắng xoá. Tất cả chìm trong màu tuyết trắng không thấy nổi đầu cuối.
Người đi trên đường bước chân vội vàng. Đôi tay vùi sâu trong ống tay áo,cúi thấp đầu, co vai, mỗi bước chân đi qua để hằn lại ấn kí trên nên tuyết, nhưng cũng rất nhanh bị những bông tuyết đang bay đấy trời vùi lấp.
Một tiểu nữ oa. Trên người mặc một chiếc áo bố gai màu trắng. Lẳng lặng cúi đầu quỳ trong mưa tuyết. Trước mặt nàng có một tấm bảng gỗ thô to trên đó ghi rành mạch bốn chữ lớn:” BÁN MÌNH CHÔN CHA”
Khuôn mặt ngây ngô vì lạnh mà nổi lên từng mảng đỏ ửng. Đôi mắt to ngập nước, khuôn mặt lạnh lùng nhìn thằng vào đám người đang vội vã rảo bước trước mắt nàng.
Một hài tử 7- 8 tuổi tại sao lại mang vẻ mặt như thế?
Từng bông tuyết lần lượt rơi, lần lượt tích lạc (bám đầy) lên đôi vai bé nhỏ của nàng. Từng lọn tóc, hàng mi dài giờ đã dày tuyết. Đôi môi tím ngắt, hai tai đã sớm chết lặng, đông cứng. Nàng biết rõ nếu giờ nàng còn quỳ ở đây nàng sẽ chết.
Nhưng trên khuôn mặt quật cường, đầy kiên định, không một tia dao động, không chút kinh hãi. Cho dù là chết. Nàng cũng muốn chết trong sạch, chết sạch sẽ. Nàng sẽ không như những đứa bé khác cùng tuổi với nàng bị người ta bán vào trong thanh lâu, đem vận mệnh cùng cuộc sống của mình cho những kẻ đó sắp đặt.
Có điều nếu cứ như vậy mà chết đi như vậy thì tấm thân này cùng hài cốt của cha ở phía sau sẽ không được an táng. Mà như vậy thì vong hồn của cha con nàng kể cả nơi để quì, sợ rằng cũng không có.
Tuyết vẫn như thế lặng lẽ bay đầy trời, một chút ý muốn nghỉ ngơi cũng không có, càng không nói đến chuyện thông cảm, hay thương hại. Mặc kệ thân hình bé nhỏ kia, vẫn như cũ đều đều rơi xuống.
Một cỗ xe ngựa được trang hoàng hoa lệ. Lục lạc lanh canh. Xuyên qua mưa tuyết chậm rãi bước tới. Xe ngựa bỗng nhiên dừng lại. Rèm vải dày được vén lên, phả ra nhiệt khí bên trong.
Mục tiên sinh nhìn ra phía bên ngoài trận gió tuyết. Nhìn tiểu nữ oa đang quỳ trong nền tuyết!
- Thật đáng thương! – Hắn tự mình bước xuống xe ngựa, đến trước mặt nữ oa kia:
- Ngươi bao nhiêu tuổi?- Ngữ điệu dịu dàng, mang theo ấm áp.
Nữ oa ngẩn cao đầu, nhàn nhạt trả lời: “ Tám tuổi” trên mặt không hề có chút vui vẻ phấn khích hay hi vọng nào, bởi vì có lẽ đây chẳng qua cũng chỉ là người của kĩ viện mà thôi.
Mục tiên sinh có chút sửng sốt. rút ngân lượng từ trong người ra:
- Đem cha ngươi chôn đi.- Mục tiên sinh đem tiền bỏ vào trong tay nữ oa. Nhưng cố bé thế nào cũng không nhận. Nàng quật cường ngẩng đầu lên:
- Gia, ngươi muốn mua Thuỷ Nhan sao?
Thanh âm nữ oa thanh thúy, nhưng không hề có chút tự ti khiến Mục tiên sinh có chút bất ngờ. Thật là một đứa bé quật cường:
- Ngươi tên Thuỷ Nhan sao? Ta không mua ngươi. Ngươi hãy cầm lấy số tiền này đi an táng tốt cho cha ngươi đi.
Mục tiên sinh khẽ cười. Thần thái tựa như một vị cha, lại có chút không phải.
Thuỷ Nhan lắc đầu vẫn không chịu nhận bạc:
-Vô công bất thụ lộc (không có công không nhận lộc), nhận tiền của người thì phải làm việc trả công, ta không thể vô duyên vô cớ nhận tiền của ngươi.
- Ngươi có đọc sách? – Mục tiên sinh mỉm cười hỏi.
Thuỷ Nhan gật đầu:
- Gia phụ là tú tài. Ỏ trong thôn vẫn thường dạy người khác viết chữ đọc sách. Ta từ nhỏ cũng đi theo phụ thân học chữ.
Mục tiên sinh mím môi. Khá lắm! “vô công bất thụ lộc”. Liệu nàng về sau này vẫn còn có thế giống như bây giờ theo sách vở như thế mà sống chăng??
- Ngươi muốn theo ta?
- Thuỷ Nhan nguyện ý theo vị ân nhân nào giúp Thuỷ Nhan chôn cất gia phụ.
Thuỷ Nhan ngữ điệu nhẹ nhàng, thái độ có chút lạnh lùng không hợp tuổi. Ý của Thuỷ Nhan rất rõ ràng, nàng không muốn mắc nợ ân huệ của bất cứ ai.
Mục tiên sinh có chút khó xử nhìn vào trong xe ngựa. Rèm vải 1 lần nữa lại được kéo lên, lộ ra khuôn mặt bệnh hoạn không chút huyết sắc.
Thuỷ Nhan ngước mi, nhìn qua người trên xe ngựa. Người kia nhìn qua khoảng 12-13 tuổi. Mày kiếm kiêu ngạo, đôi mắt anh tuấn khí phách. Nhưng khuôn mạt lại lộ rõ là một người bị bệnh tật dày vò đã lâu. Sắc mặt là vẻ tái nhợt không tia huyết sắc, kể cả đôi môi cũng đã trắng bợt.
“-Thật là đáng thương! Hắn hẳn là bị bệnh đã lâu lắm rồi đây” Thuỷ Nhan lẩm bẩm nói nhỏ. Tựa hồ đã quên đi hoàn cảnh hiện tại cả bản thân. Trong lòng xẹt qua một tia thương tiếc đối với thiếu niên trước mặt.
- Thập nhất vương gia, bên ngoài gió lớn, người mau vào trong đi.
Mục tiên sinh có chút nóng nảy, vội đến bên xe ngựa
- Tiểu nữ oa này, ta muốn. Cho nàng về vương phủ làm nha đầu đi.
Quý Lăng Dương nhìn Thuỷ Nhan hé ra một tia cười nhạt, phảng phất nụ cười ôn nhu, tựa có tựa không.
Mục tiên sinh thở dài, khẽ kéo Thuỷ Nhan dậy:
- Đem phụ thân ngươi chôn đi. Sáng sớm ngày mai, đến phía bắc thành, tìm phủ Thiên vương gia, đến nơi hỏi Mục tiên sinh.
Thuỷ Nhan có chút ngây ngốc, hai ngày nay quỳ ở đây rút cục cũng có kết quả sao?
- Nô tỳ xin nghe an bài của chủ tử.- Thuỷ Nhan khom người,động tác có chút hèn mọn
Mục tiên sinh đối với động tác này của Thuỷ Nhan có chút tán thưởng, nhưng trên xe ngựa Quý Lăng Dương khẽ chau mày, bất đắc dĩ lùi đầu vào trong xe ngựa
Mục tiên sinh cũng nhanh chóng bước vào trong xe ngựa. Thuỷ Nhan yên tĩnh đứng dưới trời mưa tuyết, tuyết trắng vẫn bồng bềnh trôi nổi khắp trời. nàng nắm chặt ngân lượng trong tay. Đôi mắt nhìn vào bóng xe ngựa vừa đi khỏi. Nàng tuy không phải vào kĩ viện nhưng rút cuộc vận mệnh nàng cũng vẫn là nằm trong tay kẻ khác mặc người định đoạt!