Tà Quân Lăng Tiện Tỳ (Ngược Tỳ)

Chương 21



Khách khứa ra về, lồng đèn đỏ lay động chiếu lên bữa tiệc tàn du lại những cơm thừa canh cặn, nhưng Thủy Nhan vẫn ngồi yên ở bên cầm, trên gương mặt vẫn là vẻ nhợt nhạt trắng bệch, ngay cả trong mặt nàng cũng là màu xám như tro tàn.

Cả người dại ra, cơ thể cứng ngắt,cũng không ai hỏi tới nàng, chỉ có lúc đầu vẻ mặt nghiền ngẫm, cùng hứng trí nhìn nàng, nhưng lúc này, cả đại điện rộng lớn, chỉ có gió lạnh và ánh sao đêm làm bạn cùng nàng.

Thủy Nhan ngửa đầu, hối hận, thương tâm, tuyệt vọng, bi ai, đều ở trong lòng nàng không ngừng dao động.

Diêm Phổ Hạo là một người âm ngoan (âm hiểm, ngoan độc), chính mình lại cứ như vậy ngu ngốc tin tưởng hắn lới nói ngày đó chỉ là vô tình sơ sẩy. Mà không nghĩ hắn là cẩn thận giăng bẫy chờ nàng, hắn là muốn chính tay nàng phải là người đảy Quý Lăng Dương vào điện Diêm vương.

Thủy Nhan ôm chặt cánh tay, bàn tay bóp chặt, đầu ngón tay lún vào da thịt ở lòng bàn tay, nhưng đau đơn này không đáng so với cơn đau trong lòng nàng.

” Trời lạnh đứng chỗ này không sơ cảm sao?” Thanh âm trầm thấp từ tinh theo gió truyền đến bên tai nàng,

Nhưng thanh âm này lại khiến toàn thân Thủy Nhan run rẩy, nàng quay đầu nhìn người đang tới, hận ý cùng tức giận hiện rõ trên gương mặt.

”Oán ta?” Diêm Phổ Hạo thong thả tiêu sài đến trước mặt Thủy Nhan.

Hô hấp của Thủy Nhan dần dồn dập, tàm ti bên hông được rút ra, nhưng ngay lúc rút tàm ti ra, tay nàng đã bị Diêm Phổ Hạo chế trụ. Tàm ti trong tay nàng rời xuống mặt đất không hề gây ra tiếng động.

Thủy Nhan không phục, quay người cầm lấy đàn trên bàn, nhắm vào Diêm Phổ Hạo ném tới.

Diêm Phổ Hạo tránh thoát, mày kiềm hơi nhíu, hắn tiến thêm nắm lấy tóc Thủy Nhan, ôm ngang nàng vào lòng.

Ngươi có cái lý do gì để hận ta.... nếu ngươi thật sự coi ta là chủ từ, thật tình hầu hạ một mình ta, Quý Lăng Dương làm sao có thể chết?” Diêm Phổ Hạo lại gương lên ý cười, lời nói không nhanh không chậm, nhưng chỉ trích xem ra lại như xứng đáng.

Thủy Nhan sửng sốt một chút, đột nhiên bật cười ra tiếng, tiếng cười lúc đầu là trầm thấp, dần về sau lại chẳng kiêng nể gì.

Đúng vậy, Diêm Phổ Hạo nói rất đúng, nếu chính mình coi hắn là chủ từ, hôm đó có một chút do dự, làm sao có thể tạo ra kết cục này.

Đôi mắt Thủy Nhan phủ một lớp sương mù, sương mù hóa thành bọt nước xẹt qua hai má, trong đầu nàng xuất hiện hình ảnh tươi cười của Quý Lăng Dương, thanh âm của Quý Lăng Dương, hình ảnh nàng cùng Quý Lăng Dương bên nhau, còn có gương mặt vĩnh viễn tái nhợt của hắn.

Thủy Nhan lắc đầu, nàng sai rồi, sai đến quá đáng rồi.

Quý Lăng Dương cũng sai lầm rồi, sai ở chỗ tin một kẻ vô dụng là nàng....

Những điều này nàng nên hoàn lại thôi.....

Thủy Nhan rút tay mình ra, dại ra xoay người, cả người như bị rút đi linh hồn.

Loạn tiễn bắn bị thương, rơi xuống vách núi?! Chủ từ nuôi nàng hơn mười năm, nàng đem đến kết cục như thế cho hắn, cho hắn báo ứng như vậy, Thủy Nhan nàng có mười cái mạng, cùng không hoàn lại được. Diêm Phổ Hạo nhìn thân hình đơn bạc của Thủy Nhan, không có kéo nàng lại, cũng không gọi nàng lại, nhưng khí phách và tà mình trên gương mặt lại thay thế bằng vẻ thâm trầm........

**

Sáng sớm, bầu trời vẫn còn xám xịt đen tối, đám mây đen xam lượt lờ trên tầng không, xem ra trời sắp mưa to.

Thủy Nhan mặc một chiếc áo bông thật dày, tóc đen không hề được búi lại, tùy ý thả sau đầu, một đem không ngủ, sắc mặt tái nhợt như du hồn.

Cất bước, thong thả bước về phía đại môn, thủ vệ đầu tiên là muôn ngăn nàng, nhưng lại nhớ tới hình ảnh lúc nàng ra tay giết Khổng Tước, đành phải dùng lại.

Thủy Nhan nặng nề bước từng bước một, nhưng nàng biết chính mình nên đi đâu, cũng biết chính mình phải làm gì.

Sáng sớm nên ngã tư đường có vẻ vắng vẻ, Thủy Nhan hỏi vài người qua đương có hồ nhỏ nào sạch sẽ không?

Đi theo chỉ dẫn của mọi người, Thủy Nhan rất nhanh đã có thể thấy được tiểu hồ, trong nước có một số cá bơi qua lại, khiến mặt hồ nổi sóng lăn tăn.

Thủy Nhan cười. Một nụ cười tuyệt mỹ, một nụ cười thoải mái.

Phong cảnh bốn phía hơi âm u, bầu trời xám xịt ở đằng xa, thế nhưng có chút xinh đẹp, Thủy Nhan tiến về phía trước, ùn đất ẩm ướt vấy bẩn lên giày nàng.

Nàng từng bước một tiến tới, nhìn nước thấm qua vạt váy, bao phủ đoi chân, bước chân nàng vẫn như cũ tiến vào trong hồ.

Rét lạnh thấu xương, càng khiến nàng nghĩ nàng xứng đáng nhận được, nhưng hiện tại nàng nghĩ cứ như thế sẽ trả lại ân nghĩa, sẽ trả lại cho việc nàng hoàn thành không xong đai sự.

Hồ nước yên tĩnh, tràn qua chiếc mũi Thủy Nhan, ngập tới đôi mắt, hồ nước im lặng, giống như có tình cảm khát khao với dòng nước, không bị vận mệnh chi phối, còn có gương mặt tươi cười của Quý Lăng Dương

Cuối cùng tóc đen xõa tung trên mặt hồ, theo từng khắc trôi qua, chậm rãi biến mất, không còn bóng dáng.

Mặt hồ phẳng lặng, trong suốt, chậm rãi yên bình tĩnh lặng....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.