Tà Quân Lăng Tiện Tỳ (Ngược Tỳ)

Chương 23



Thân ảnh đơn bạc, làn váy màu trắng đong đưa trong gió lạnh, cho đến khi nàng chạy đến cửa, gương mặt là vẻ ủy khuất, là kinh ngạc, là nộ khí, sương mù dâng lên trong lòng mắt, nàng liều lĩnh chạy ra bên ngoài đứng trước mặt nam tử đang đứng ở cửa, nhếch môi, lại kìm lòng không được, chạy đến nhào vào lồng ngực nam nhân.

”Úc Kỳ ngươi còn sống? Thật sự còn sống?!” Thủy Nhan nghiêng tai nghe nhịp tim mạnh mẽ hữu lực của Úc Kỳ.

Úc Kỳ nhìn nước mắt trên gương mặt Thủy Nhan, gương mặt đang tươi cười, thế mà biến mắt trong nháy mắt, hắn cởi áo khoác lông dê chuyền sang che chở cho Thủy Nhan.

”Tại sao không mặc áo lại chạy ra ngoài hả.?” Úc Kỳ trách cứ nàng, nhưng trách cứ như vậy lại khiến cho Thủy Nhan thật sự càng vui vẻ thêm, nhưng trong nháy mắt chợt biến mất, tựa như nàng nhớ ra cái gì, gương mặt lát thoáng chốc lộ vẻ đau thương.

”Ngươi sao lại sống sót? sao không bảo vệ tốt cho Vương gia? Ngươi làm sao lại có thể một mình người còn sống như vậy?” Thủy Nhan rối loạn mắng, lại không để ý thấy huyết sắc đang rút dần đi trên gương mặt Úc Kỳ.

Hắn thở dài, vươn tay vỗ vỗ vai Thủy Nhan

” Không có việc gì rồi, là ta không tốt,không có bảo vệ tốt cho hắn.”Úc Kỳ ôn nhu an ủi, không ngừng tự trách chính mình, nhưng trên mặt là tràn đầy bất đắc dĩ.

Thủy Nhan quay mặt, không muốn nhìn Úc Kỳ, nàng cảm giác chính mình mới là người không có mặt mũi nào mà đi gặp mấy người này, không có tư cách gì đi trách người khác, rõ ràng hung thủ gây nên chuyện này chính là nàng!

” Vương ra ra đi rất bình thản, hắn cũng không hề có ý trách ngươi, hắn còn nói với ta nói cho ngươi biết, hảo hảo sống ở chỗ này.” Úc Kỳ trầm giọng nói, không còn cái bộ dạng cà lơ lất phất mà Thủy Nhan thường thấy.

”Ta thật sự không biết tin tức đó là giả.........” Thủy Nhan sốt ruột nói, nhưng Úc Kỳ lại ra hiệu cho nàng không được nói tiếp.

Hắn hiểu Thủy Nhan cũng, cũng rất rõ ràng nàng là người thế nào, nếu như không phải bị người tính kế, nàng có lẽ sẽ không làm ra chuyện ngốc nghếch như thế.

”Lần này ta đến là tặng quà cho ngươi đấy.” Úc Kỳ lộ ra vẻ vui mừng, chỉ ra đằng sau xe ngựa. Thủy Nhan có chút mơ hồ.

”Ngươi lần trước đi vội vàng cũng không mang theo được cái gì. Hiện tại Vương gia đã mất, ngươi cũng không thể trở về, ngươi vẫn nên ở lại đây hầu hạ tân chủ từ cho tốt.” Úc Kỳ quay người chủ động tháo đồ vật bên trên xe ngựa xuống.

”Hắn không phải chủ từ của ta! Vương gia mới là chủ từ của ta!” Thủy Nhan lạnh lùng mở miệng, trong thanh âm có sự kiên quyết.

Đôi tay đang tháo dỡ đồ đạc của Úc Kỳ thoáng ngừng một chút, môi mỏng chăm chú mím chặt.

”Ngươi có lẽ hảo hảo mà hầu hạ Diêm Phổ Hạo, ngươi mới có thể hạnh phúc, chuyện đã qua thì cho nó qua đi.” Thanh âm Úc Kỳ có chút nhỏ, nhưng Thủy Nhan vẫn nghe được rồi, nàng muốn phản bác, lại thấy vẻ phức tạp trên mặt Úc Kỳ, lại khiến nàng không biết mở miệng như thế nào. Úc Kỳ tiến lên, một lần nữa thay Thủy Nhan cẩn thận chỉnh sửa lại áo choàng.

”Ta đi rồi, về sau nếu có thời gian sẽ nghỉ quay lại thăm ngươi.”Úc Kỳ nhìn đại môn Diêm phủ, trong mắt có lãnh đạm, có lửa giận, cũng có cả dè chừng, bỏi vì hắn hôm nay bất chấp tính mạng mà đến đây, vốn muốn mắng Thủy Nhan ngốc, nhưng kì thật mình cũng ngu chẳng kém gì.

Thủy Nhan giữ chặt tay Úc Kỳ, xúc cảm mềm mại nhưng lạnh lẽo, lại kiến cho Úc Kỳ một phen kinh ngạc cùng một thứ cảm xúc kì quái.

”Vương gia đi rồi, ngươi chuẩn bị đi nơi nào.?” Thủy Nhan sốt ruột mở miệng, trên mặt có lo lắng, có sợ hãi.

Úc Kỳ khẽ mấp đôi môi mỏng, nhẹ thở ra một hơi, không biết nên nói thế nào.

”Đã đến đây rồi, hay là vào bên trong ngồi một chút đi, mặc dù ta biết ngươi đến chỉ để gặp Thủy Nhan, nhưng mà ngươi cũng là dùng mặt mũi của ta mà bước vào đây đấy.” Diêm Phổ Hạo mặc một bộ trường bào màu xanh, tư thái lười biếng, cước bộ chậm chạp đi đến bên cạnh Úc Kỳ và Thủy Nhan. Gương mặt Úc Kỳ thoáng dao động, nhưng lập tức quỳ xuống một chân, cung kính mở miệng “ Diêm gia”

Diêm Phổ Hạo gương lên khóe môi, nhưng ánh mắt lại hướng đến khuôn mặt đầy hận ý của Thủy Nhan.

Diêm Phổ Hạo lộ ra ý cười vui vẻ, đột nhiên cúi sát bên tai Úc Kỳ, chậm chạp nói: “ Ngươi cảm thấy, ngươi đến nơi này rồi, ta còn có thể cho ngươi đi sao.?”

Úc Kỳ ngẩng lên, gương mặt lạnh tanh như chẳng có chuyện gì, nhưng Thủy Nhan đứng ở một bên nhìn vẻ mặt hắn như thế lại có phần mơ hồ không thấu.

Đêm lạnh vẫn cứ trôi, tiếng kêu thảm thiết đến tê tâm liệt phế từ trong địa lao vọng ra, phá vỡ giấc ngủ của chúng nhân,, Thủy Nhan quay đầu về phía cửa, nhưng phát hiện ra chính mình nghe nhầm, lại cúi xuống chôn đầu vào gối.

Thủy Nhan cầm trâm bạc trong tay vuốt vuốt, nụ cười yếu ớt xuất hiện trên gương mặt nàng, nhớ lại quá khứ hạnh phúc lại lan tỏa khắp toàn thân,... Nàng hôm nay thật sự có chút vui, không những nhìn thấy Úc Kỳ, còn cảm tạ Úc Kỳ vì nàng mà mang đến kỷ vật, mặc dù lúc nhớ lại khiến con người ta có chút thống khổ, nhưng ít nhất vẫn có cái để mà nhớ.

Chỉ là, hôm nay lúc ở ngoài cửa, Úc Kỳ lên ngựa, lúc chuẩn bị rời đi, hắn nhìn vào mắt nàng có phần không nỡ, phảng phất như tiếp tới đây bọn họ sẽ cách biết trời nam đất bắc.

Thủy Nhan không biết lúc đó, Diêm Phổ Hạo đã nói gì bên tai Úc Kỳ, cũng không biết tại sao, vẻ mặt lúc đó của Úc Kỳ lại mang theo vẻ lạnh nhạt quyết tuyệt.

Thủy Nhan đem trâm hoa bỏ lại trong hộp, trên cổ tay tơ mỏng vẫn chưa được cởi bỏ, lời nói của Úc Kỳ hôm nay khiến nàng khó hiểu, bởi biết rất rõ lòng trung thành của nàng với Vương gia, lại muốn nàng hầu hạ Diêm Phổ Hạo thật tốt?1

Thủy Nhan vẻ mặt cười nhạo, nàng cả đời này, cũng sẽ không trung thành với Diêm Phổ Hạo, vĩnh viễn không có chuyện này....

Cửa phòng bị người mở ra, Diêm Phổ Hạo gương mặt đầy mồ hôi, sợ tóc tán loạn, rũ xuống sau lưng, lại tăng lên vẻ lười biếng cùng tà mị của hắn.

Thủy Nhan thoáng nhăn mày, cơ thể lại không tự chủ mà co rút vào trong giường một chút, vào giờ này, hắn đến nơi này làm cái gì?

Diêm Phổ Hạo cười cười, một sự vui vẻ tự nhiên, hắn chậm rãi đến bên giường Thủy Nhan, không chần chừ ngồi xuống bên giường, mà phòng bị trên gương mặt nàng vẫn hiện lên rõ ràng như thế.

Diêm Phổ Hạo coi như không thấy vươn tay, nắm lấy cổ tay Thủy Nhan kéo lại trước mặt, cũng cầm lấy thuốc mỡ bên cạnh giúp nàng tra dược, động tác ôn nhu nhẹ nhàng cẩn thận từng ly từng tý, còn sợ nàng đau đớn mà thổi thổi nhẹ, động tác mang vẻ săn sóc yêu thương.

Thủy Nhan kinh ngạc, hắn đang làm cái gì thế?!

Diêm Phổ Hạo mở tơ mỏng đang quấn trên cổ tay Thủy Nhan, thay nàng băng bó.

”Nếu như ngươi nghe lời, làm sao lại phải chịu đau đớn như vậy đây.?”Diêm Phổ Hạo cười nhạt trách cứ, nhưng âm điệu lại mang cái sắc thái âm âm dương dương kì kì quái quái.

Thủy Nhan rùng mình một cái... Nàng sợ hãi nam nhân này từ nội tâm, hắn tuyệt đối không phải cái dạng người tốt đẹp như thế, càng sẽ không hiểu được cái gì là săn sóc ôn nhu.

”Đúng rồi, ta quên nói cho ngươi một việc, chắc chắn sẽ khiến ngươi cao hứng” Diêm Phổ Hạo lại đem tơ mỏng trói lại lên cổ tay Thủy Nhan.

Lông mày Thủy Nhan nhíu lại càng chặt.

”Vương gia của ngươi..... Quý Lăng Dương còn sống.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.