Thủy Nhan chống tay cố gắng nâng cơ thể lên, những hạt cát bén nhọn dính vào tay nàng lởm chởm, có lẽ sắc mặt của nàng hiện giờ rất khó coi.
Nàng nhớ tới những lời nhục mạ của Diêu Kính Đồng, nhưng chính bởi vì nàng ngu xuẩn, dại dột tin lời của nàng ta.
Diêu Kính Đồng quyến rũ tựa vào vai Diêm Bộc Hạo, tay phải vuốt ve ngực hắn nhưng trong mắt là đang cười nhạo nàng.
Quý Lăng Dương lắc đầu. Mặt hắn khống khổ, lúc này hắn đã không còn đường lui, từng đã thận trọng muốn dùng Thủy Nhan buộc chặt Diêm Bộc Hạo, nhưng thật không ngờ người đầu tiên phản bội mình lại chính là Thủy Nhan, muốn hại chết hắn cũng là Thủy Nhan.
“Thủy Nhan, ta thật sự không ngờ ngươi sẽ đối xử với ta như vậy.” Giọng nói của Quý Lăng Dương tỏ vẻ tuyệt vọng nhưng người nghe lại cảm giác giống như cười nhạo hơn.
Thủy Nhan ngẩng đầu nhìn Quý Lăng Dương, nước mắt đong đầy nơi hốc mắt, nàng không nói được một lời, bởi vì sự tình đã phát sinh, sai lầm đã gây ra, nàng không biết bản thân phải giải thích thế nào?
Diêm Bộc Hạo buông Diêu Kính Đồng, khóe miệng nhẹ cong lên nhưng không tạo thành ý cười.
Hắn chậm rãi đi đến trước mặt Thủy Nhan, cúi người xuống, đưa bàn tay của mình đến trước mặt Thủy Nhan.
“Ta từng đã nói qua, đừng nghĩ đến chuyện phản bội ta, cũng đừng nghĩ sẽ rời xa ta, nếu như ngươi thật sự làm vậy, chịu khổ chỉ là bản thân ngươi.” Diêm Bộc Hạo tà mị nói, giọng nói mang theo phần chế giễu nhưng lại khiến người nghe mê hoặc.
Hắn biết rõ lòng nàng không dành cho hắn, biết rõ nàng không có khả năng trung thành với hắn, hắn biết rõ hết thảy nhưng hắn vẫn lặp đi lặp lại nhiều lần, lợi dụng nàng, buộc nàng dại dột lần lượt phối hợp với hắn.
“Còn có thể đứng lên được sao? Bằng không ta ôm ngươi dậy?” Giọng nói của Diêm Bộc Hạo ôn nhu rất nhiều, tay vẫn như cũ đưa ra trước mặt Thủy Nhan, hình ảnh này, thanh âm này khiến Quý Lăng Dương tức giận.
Quý Lăng Dương lại lần nữa ra tay, bạt tai thứ hai rơi vào trên mặt Thủy Nhan, hiện tại hắn muốn giết chết nàng. Hết thảy mọi chuyện hắn đều nắm trong tay, tưởng rằng kế hoạch lớn dày công chuẩn bị sẽ đạt được thành công. Hiện tại đã bị nàng phá hủy, cũng phá hủy toàn bộ sự tin tưởng của hắn giành cho nàng.
Thủy Nhan che mặt mình, ánh mắt bình tĩnh không cảm xúc, cục diện bây giờ, nàng đúng là ngốc đến bất lực.
Tay của Diêm Bộc Hạo vẫn như cũ đưa ra giữa không trung, hắn quay đầu, ánh mắt tà mị nhìn Quý Lăng Dương, trong mắt tựa hồ hiện lên một tia tức giận, nhưng nụ cười trên mặt vẫn như cũ tựa tiếu phi tiếu[1].
[1] Cười như không cười.
Tơ lụa màu đỏ bay ra, cũng bởi vì ánh mắt kia của Diêm Bộc Hạo, tơ lụa màu đỏ liền cuốn lấy cổ Quý Lăng Dương. Diêu Kính Đồng dùng sức lôi kéo, trong nháy mắt cướp đi hơi thở của Quý Lăng Dương.
Quý Lăng Dương nguyên bản có công lực nhưng hiện tại hắn bị trọng thương, cổ hắn đau đớn mất đi tất cả tri giác.
“Diêm gia thủ hạ lưu tình.” Mục tiên sinh bước nhanh vào, quỳ rạp trước mặt Diêm Bộc Hạo.
Diêm Bộc Hạo ngước nhìn Mục tiên sinh, ánh mắt toát lên ý cười nhưng giả bộ lực bất tòng tâm.
“Kính Đồng muốn giết người, ta có lên tiếng cũng không thể ngăn cản.” Ngữ điệu tà mị, bản thân không thèm quan tâm.
Diêu Kính Đồng tươi cười như hoa, ánh mắt tuyệt mỹ nhìn Quý Lăng Dương, nàng càng thêm dùng sức kéo tơ lụa mỏng trên tay, hình ảnh giống một bức họa, mỹ nhân xinh đẹp như họa.
Quý Lăng Dương dùng tay nắm giữ tơ lụa mỏng trên cổ, trong nháy mắt tay hắn tê liệt, làm thế nào cũng không thể nhúc nhích.
Cảnh tượng lúc này khiến cho mọi người đều lo lắng, chỉ có Diêm Bộc Hạo làm như không phải chuyện của mình.
Thủy Nhan đứng dậy, đưa tay muốn cởi bỏ tơ lụa mỏng trên cổ Quý Lăng Dương, khóe miệng của nàng dính máu, mặt cũng bị sưng, khi hai tay đụng phải tơ lụa, tay nàng liền bị tê liệt không còn bất kỳ cảm giác.
Thủy Nhan nhíu mày, tưởng một lần nữa có thể cứu giúp chủ tử, nhưng nàng bất lực.
Nhìn gương mặt thống khổ của Quý Lăng Dương, nàng cố hết sức để tay mình có thể cử động nhưng phát giác tay không còn là của mình.
Đồng tử trong mắt của Quý Lăng Dương co rút lại, mặt hắn tái nhợt lúc này đã đỏ lên.
Thủy Nhan quay đầu, không chớp mắt nhìn Diêm Bộc Hạo, trong mắt có chút lo lắng, đối mặt với hắn nàng lại lưỡng lự không muốn cầu xin.
Khóe miệng Diêm Bộc Hạo tăng thêm ý cười, khuôn mặt vẫn như cũ tỏ vẻ bất lực
Thủy Nhan lại lần nữa dùng sức, vẫn như cũ vô dụng.
Tuyệt vọng, bi ai, phẫn nộ, toàn bộ đều ở trong đầu nàng, trong lòng nàng bùng phát.
Thủy Nhan ngửa đầu, khàn khàn rống kêu thành tiếng.
Một tiếng rống này khiến cho Diêu Kính Đồng cởi bỏ tơ lụa mỏng trên tay.
Quý Lăng Dương tê liệt té ngã trên mặt đất.
“Kính Đồng lần sau không cần bướng bỉnh như vậy, nàng xem Vương gia nhanh như vậy đã bị nàng làm cho sợ hãi.” Diêm Bộc Hạo cười nhạt mở miệng nhưng trong mắt hắn lại toát lên vẻ cưng chiều.
Thủy Nhan tiến lên, chỉ có thể ngơ ngác nhìn Quý Lăng Dương.
“Hối hận?” Diêm Bộc Hạo nhìn Thủy Nhan chậm rãi mở miệng, trong nháy mắt rút ra kiếm của thị vệ đứng phía sau.
Thủy Nhan cắn môi dưới yên lặng không trả lời.
Kiếm trong tay Diêm Bộc Hạo rơi xuống trên người Quý Lăng Dương đang thất thần.
“Nếu ngươi buông tha Vương gia, từ đây về sau ta chỉ nghe lời một mình ngươi, chỉ phục vụ một mình ngươi, tuyệt đối không hai lòng, cũng sẽ không phản bội ngươi.” Thủy Nhan sốt ruột mở miệng, những lời này nói ra khiến cho những người châm biếm nàng lúc nãy cũng không nói gì.
Quý Lăng Dương thở hắc ra, hắn chậm rãi nhắm mắt, hắn biết ngày hôm nay bản thân hắn có thể bị thiệt mạng ở nơi này.
Nhưng khóe miệng Diêm Bộc Hạo lại cong lên, đồng tử đen láy, ấn khuôn mặt tái nhợt bất lực của Thủy Nhan.
“Ta làm thế nào để tin tưởng ngươi? Lần trước ngươi đã lập lời thề, không phải cũng phản bội ta đó sao?” Diêm Bộc Hạo thì thào mở miệng, đao ở trên mặt Quý Lăng Dương vẽ ra một vệt máu.
“Lần này là thật, thật sự!” Thủy Nhan khàn giọng gào thét, nàng tưởng bản thân không sợ hãi, nhưng lúc này nàng không thể chần chờ.
“Ta thật sự có thể tin tưởng ngươi?” Diêm Bộc Hạo nhíu mày.
Thủy Nhan vội vàng gật đầu, nàng bây giờ, chỉ cần hắn nói cái gì, cũng đều đáp ứng.
Diêm Bộc Hạo nhếch môi, mị hoặc cười một tiếng, cầm kiếm trong tay chuyển hồi cho thị vệ.
“Hạ ý chỉ của ta, đem toàn bộ người bên ngoài, cẩm y vệ trong hoàng cung toàn bộ giải quyết hết, cấp hoàng thượng hồi báo, thập nhất Vương gia đã ngã xuống núi.” Mệnh lệnh của Diêm Bộc Hạo khiến cho mọi người không rõ chân tướng.
Diêm Bộc Hạo cúi đầu, lại nhìn về phía Thủy Nhan: “Hiện tại ta có thể bảo vệ thập nhất Vương gia chu toàn, ta làm như vậy ngươi có vừa lòng chưa? Có thật ngươi sẽ toàn tâm toàn ý đối với ta?”