Đêm đầu tiên vào vương phủ, với Thủy Nhan đây là đêm ấn áp nhất trong
suốt mùa đông này. Quý Lăng Dương cho Thủy Nhan ngủ ở chiếc giường nhỏ
ngay trong gường của hắn.
Trong phòng ánh lửa phập phồng. Tràn ngập ấp áp, sưởi ấp cả tâm hồn nhỏ bé của Thủy Nhan.
Có lẽ Thủy Nhan sẽ không hiểu, thân phận của Quý Lăng Dương là gì?
Càng không hiểu được vương phủ này rốt cục là như thế nào? Cũng sẽ không hiểu tính khí của vị chủ từ này.
Nhưng vào lúc này, nàng
nguyện ý hiểu rằng hắn là người tốt. Trong mùa đông giá rét này, hắn có
thể cho nàng ấm áp,còn nói sẽ bảo vệ nàng
Thủy Nhan trở mình. Đem mặt mình vùi vào trong chăn,lặng lẽ thở đều, miệng không ngừng lẩm nhẩm:
- Nhận lộc trả công, nhận lộc hồi công
Thủy Nhan mơ mơ màng màn nói mớ, nhưng lời nói thật sự kiên quyết, trên khuôn mặt non nớt hiện rõ vẻ kiên định mà người trưởng thành cũng khó
có được.
Nhiều ngày chìm trong mệt mỏi, nên nhất thời kiến Thủy Nhan ngủ quên. Lúc nàng tỉnh đây, trên mặt Mục tiên sinh ẩn chút tức
giận.
Quý Lăng Dương chần chờ không chịu uống hết bát cháo
trong tay, lúc thấy Thủy Nhan hắn vẫy tay ý bảo nàng lại gần. Nhưng
Thủy Nhan không giám. Nàng hiểu rõ cái gì gọi là tôn ti trật tự.
Quý Lăng Dương nhìn Thủy Nhan đứng nguyên tại chỗ không chịu nhúc nhích thì kẽ thở dài. Hắn cũng lười cưỡng bách nàng:
- Mục tiên sinh. Chuyện hôm qua ta nói vói ngươi, ngươi còn nhớ chứ.
Mục tiên sinh lộ vẻ khó xử, hắn nhíu mày nhìn qua Thủy Nhan:
- Thập nhất vương gia, có cần thật sự phải làm như vậy không.
Nàng bây giờ còn nhỏ vạn nhất sâu này đối với vương gia ngài không trung tâm thì…
Mục tiên sinh càng nói càng thấy không ổn. Quý Lăng
Dương để bát đũa xuống, thở ra một hơi. Sắc mặt tái nhợt hiện lên tia
khí phách.:
- Thủy Nhan ngươi quì xuống.
Quý
Lăng Dương lẩm bẩm mở miệng. Nhưng thanh âm lại khiến Thủy Nhan không
rét mà run. Thanh âm này cùng với khối cơ thể tái nhợt bệnh tật kia, một chút cũng không đồng. Thủy Nhan sửng sốt, nếu là vì ngủ quên mà bị
trách phạt thì thật sự là nàng phải quỳ xuống. Thủy Nhan quì gối trước
mặt Quý Lăng Dương, đôi mắt trong suốt nhìn vào hắn.
-
Thủy Nhan, ngươi có hay không sẽ trung thành với ta cả đời. Cho dù là
đối mặt với sự lụa chọn sống chết sinh tử của bản thân, ngay vào lúc
nguy hiểm nhất người vãn sẽ trung thành với ta chứ? -Thanh âm Quý Lăng
Dương sang sảng hữu lực tựa hồ như tính toán từ trước.
Thủy Nhan ngây ngốc, những gì nàng nói hôm qua không phải đã nói rõ rồi sao? Cần gì phải…..
Quý Lăng Dương gật đầu vui vẻ. Khóe môi hiện lên chút ấm áp. Nhìn vào
khuôn mạt tươi cười kia, Thủy Nhan cùng cảm thật vui hơn.
- Mục tiên sinh ngươi nghe rõ chứ, hiên tại người ta cần chính là như vậy.
Quý Lăng Dương kéo Thủy Nhan đứng dậy, tự tay phủi từng mảng bụi bẩn
bám trên váy nàng, khiến má Thủy Nhan phút chốc hiện lên từng mảng hồng, trong mắt là sự kinh ngạc.
- Từ nay ngươi đi theo Mục tiên sinh học tập chút kiến thức.
Nhưng ngươi vẫn là nữ tỳ của ta, vẫn như cũ hầu hạ ta hết thảy. Như vậy
về sau ngươi sẽ rất mệt mỏi. Ngươi có thể hoàn thành sao?
Thủy
Nhan mơ hồ đối với yêu cầu của Quý Lăng Dương, có chút không hiểu. Tại
sao lại làm như vậy? Có mục đích gì ở đây? Bọn họ rốt cuộc muốn làm cái
gì.
- Thủy Nhan cho dù có phải bỏ mạng cũng sẽ hoàn thành.
Thủy Nhan trả lời. Trong lòng thầm nhủ, nhận ơn người ta thì phải đền
đáp. Cần gì phải để ý nhiều như vậy. Kể từ hôm nay, mạng của Thủy Nhan
thuộc về chủ từ. Tất thảy những thứ của Thủy Nhan đều thuộc về chủ từ.
Nghĩ gì nhiều những thứ vô nghĩa. Mục tiên sinh giắt tay Thủy Nhan:
- Đi theo ta.
Của phòng mở ra. Tuyết lạnh theo đó thổi vào. Thủy Nhan nhận thấy cơn
mưa tuyết hôm qua, giờ đã trở thành bão tuyết. Thủy Nhan không biết mình sẽ đi đến chỗ nào. Bản năng, quay đầu về phía Quý Lăng Dương, mong tìm
được đáp án. Hiện lên trong mắt nàng là nụ cười đầy tham vọng cùng ánh
mắt rực lên tia thị huyết.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Đầm Vân Ảnh lững thững nhàn nhã, vật đổi sao dời, đã mấy mùa thu đã
qua, phù du vẫn trôi, trong cõi đất tời trăm người thay đổi. Vua tôi
thần tử, cha con, tất cả giờ ỏ đâu? Hay như phù du mà trôi giạt trên
dòng hoàng giang vậy??
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Thời gian trôi và trôi, đông qua xuân tới, tại Lưu Vân này. 10 năm đã trôi qua.
Quý Lăng Dương giang hai tay, trường bào màu trắng,được một đôi tay bé nhỏ khoác lên người hắn, giúp hắn mặc vào.
Cúi người, Thủy Nhan thuần thục giúp hắn buộc đai lưng, nghiêm túc vuốt lại những vết nhăn, có trên tà áo, lại giúp hắn mặc thêm áo ngoài. Nàng xoay người vắt khô khăn lụa. Nhẹ nhàng giúp Quý Lăng Dương lau mặt(
đúng là giai cấp thống trị mà, kinh khủng).
- Vương gia, thỉnh dùng bữa!
Nha hoàn chuẩn bị xong bữa sáng, Thủy Nhan cũng mặc xong áo cho Quý
Lăng Dương. Hắn híp mắt, nhìn vẻ bận rộn của Thủy Nhan. Thân thể quá mức gầy gò của 10 năm trước giờ đây trở nên mượt mà duyên dáng. Đầy vẻ
thướt tha, mềm mại
Mặc dù gương mặt nàng không tín là tuyệt mĩ
khuynh thành. Nhưng cũng là 1 vẻ chim sa cá lặn, đặc biệt là đôi mắt
sáng long lanh hữu thần. Hút hồn bất kĩ nam nhân nào, nhìn sau vào đôi
mắt đó.
Quý Lăng Dương cứ như vây mà nhìn Thủy Nhan,đột nhiên mỉm cười:
- Sáng mai thức dậy rời giường, đã được ngắm mĩ nhân.Âu cũng là một loại hưởng thụ.
Lời của Quý Lăng Dương bỗng chốc khiến Thủy Nhan bật cười. Bỏ qua lời
trêu đùa của chủ nhân, Thủy Nhan lại bận rộn bên bàn ăn, đầu tiên nàng
lấy ngân châm thử qua 1 lượt tất cả thức ăn trên bàn, tiếp tới nàng lại
dùng một cái thìa nhỏ nếm qua toàn bộ thức ăn có trên bàn, qua chừng 1
khắc, thấy chắc rằng mọi thứ vẫn bình thường. Thủy Nhan mới nhẹ nhàng mở miệng:
- Vương gia, có thể dùng bữa sáng rồi.
Quý Lăng Dương hơi cười, chậm rãi ngồi vào ghế ngẩng đầu nhìn qua Thủy Nhan
- Ngươi như vậy thử độc cho ta. Không sợ có 1 ngày sẽ mất mạng sao?
- Mạng của Thủy Nhan là của chủ từ!
Thủy Nhan nhàn nhạt trả lời trên mặt vẫn là vẻ bình tĩnh. Quý Lăng
Dương nhìn qua gương mặt kiều mị nhưng không kiến người khác chán ghét
của Thủy Nhan hài lòng cười, mà hắn vẫn là một vẻ tái nhợt bệnh hoạn như xưa.
Hắn từng đánh cược, hiện tại là hài lòng, Thủy Nhan này thật sự vì hắn tận trung, dâng hiến cuộc đời nàng.