Ta Rất Mỹ Vị

Chương 14



Quả nhiên bọn họ biết thân phận của Hạ Thì.

Đế nữ Dao Thảo? Hiểu biết của Chu Sâm về giới huyền học trước nay đều rất ít, sau chuyện ngoài ý muốn ba năm trước mới tìm hiểu đôi chút, nhưng danh từ này với anh mà nói thì vẫn còn xa lạ.

Chu Sâm nói với ba Thẩm: "Bác trai, Cẩm Minh xảy ra chuyện, cháu biết bác rất lo lắng, nhưng chuyện này thực sự không liên quan gì đến chúng cháu. Nếu bác cần giúp đỡ gì thì cứ nói."

Ba Thẩm thấy Chu Sâm vẫn không chịu thừa nhận, có cảm giác "suýt chút nữa tôi đã tin lời cậu", ông ta chắc chắn việc này có liên quan đến Chu Sâm. Tình hình cụ thể của Thẩm Cẩm Minh vẫn chưa được công bố với bên ngoài, bởi vì anh ta xảy ra chuyện ở chính nhà mình, chuyện này thật sự quá mất mặt. Cũng chính bởi vì Thẩm Cẩm Minh gặp chuyện không may trong nhà ở thành phố X nên ba Thẩm mới càng chắn chắn do Chu Sâm làm, đã vậy cũng chỉ có anh mới có đủ điều kiện để làm ra chuyện này.

Nhưng Chu Sâm chết cũng không chịu thừa nhận, ba Thẩm cũng không thể làm gì được chỉ đành cứng rắn cúp điện thoại.

Chu Sâm không biết ba Thẩm có tin hay không, cũng không quan tâm, anh cho người đi điều tra chuyện của Thẩm Cẩm Minh. Chu Sâm không phải kẻ ngốc, rõ ràng nhà họ Thẩm không có ý tốt nhưng anh vẫn phải tìm người giúp họ, dù sao người ta vô cớ xảy ra chuyện ở thành phố X, anh vẫn nên nắm tình hình sơ sơ.

Chỉ trong chốc lát, người đứng dưới công ty và dưới lầu đội sát giao thông đã bị đuổi đi hết, Chu Sâm đứng bên cửa sổ nhìn một lúc, xác nhận lại tình hình rồi xoay người gọi điện cho Lâm đại sư.

"A Sâm, làm sao vậy?" Giọng nói đầy mệt mỏi của Lâm đại sư truyền đến. Ba năm qua, ông vì di chứng của Chu Sâm mà bôn ba trời nam biển bắc, không hề ngừng nghỉ.

"Chú Lâm." Chu Sâm gọi: "Vừa rồi, ba của Thẩm Cẩm Minh gọi điện cho cháu, hình như ông ta biết rõ tình hình của Hạ Thì. Ông ta có nhắc đến đế nữ Dao Thảo."

"Đế nữ Dao Thảo?" Lâm đại sư ngạc nhiên, nghi ngờ, một lúc lâu không nói gì.

Chu Sâm lẳng lặng đợi.

Khoảng chừng năm phút sau, Lâm đại sư mới tự nói: "Đế nữ Dao Thảo? Bảo sao! Thảo nào dù là cậu hay Thẩm Cẩm Minh đều bị hấp dẫn. Nhưng mà đế nữ Dao Thảo đã tuyệt tích rất lâu rồi, lâu đến mức rất nhiều người cho rằng nó chỉ là truyền thuyết, sao có thể là cô ấy được?"

Chu Sâm: "Vậy rốt cuộc là cái gì?"

Lâm đại sư nói: "Đế nữ Dao Thảo* hay còn gọi là cỏ xác nữ, có truyền thuyết rằng con gái của thượng đế thượng cổ chết trẻ hóa thành cỏ ngọc. Mà trên thực tế, nó chỉ sinh trưởng trên thi thể linh thú viễn cổ mạnh mẽ, mỗi khi sinh trưởng đều sẽ khiến vạn vật tranh đoạt muốn ăn. Nhưng linh thú viễn cổ mai danh ẩn tích, đế nữ Dao Thảo cũng dần mất tích theo.”

“Giác quan thứ sáu của người thường bị thoái hóa, trên cơ bản không còn nhạy bén như xưa, có thể đoán được có rất nhiều người thường không nhận ra được đế nữ Dao Thảo thời nay. Có lẽ là bị ảnh hưởng bởi các nguyên nhân như hoàn cảnh, thể chất... Người cố gắng tu hành như Thẩm Cẩm Minh hay những sinh vật nhạy bén nhất không phải con người mới nhận ra được. Vậy nên chú mới nói, rất nhiều chuyện đã được giải thích rồi."

*Dao Thảo: Cỏ ngọc

Lâm đại sư vừa tự hỏi vừa phân tích, bỗng nhiên lời nói có vẻ chần chờ: "Nhưng, nếu Hạ tiểu thư đã từng dùng đế nữ Dao Thảo, vậy thì..."

Chu Sâm nhận ra được giọng nói của ông ấy khác thường: "Làm sao?"

"Không có gì, thời nay cũng chưa có ai từng thấy đế nữ Dao Thảo chân chính, chú chỉ đang suy đoán..." Lâm đại sư kiên định bói: "Dù là thế nào, chú sẽ lập tức mua vé máy bay quay về thành phố X."

...

Từ sau buổi tiệc tối đó thì Thẩm Cẩm Minh vẫn chưa từng xuất hiện, chuyện như vậy không giấu được bao lâu, rất nhanh đã lẳng lặng truyền đến tai rất nhiều người.

Tôn tiểu thư và một số bạn nữ tụ tập nói chuyện, trong lòng mọi người càng sợ hãi.

Ai biết Thẩm Cẩm Minh đã xảy ra chuyện gì, nói không chừng mắc bệnh nặng gì đó, ai biết có truyền nhiễm hay không, các cô ấy và anh ta đều từng ở chung một chỗ.

Cũng có người trí tưởng tượng bay xa, cho rằng Thẩm Cẩm Minh bị kẻ thù báo thù, thậm chí là chết vì tình, dù sao anh ta đã khốn nạn với quá nhiều cô gái.

Tôn tiểu thư hơi lo lắng, vẫn đang suy nghĩ miên man.

Kể từ khi biết tin Thẩm Cẩm Minh mất tích, cô ta luôn nghi ngờ cô ta thực sự là một trong hai người cuối cùng nhìn thấy Thẩm Cẩm Minh. Rốt cuộc Thẩm Cẩm Minh đã xảy ra chuyện gì, không đến mức vì nhảy xuống từ tầng hai mà chết chứ, sao ngày hôm đó cô ta lại không thấy.

Nếu chuyện này thực sự liên quan đến Hạ Thì, vậy chẳng phải là chuyện đáng chê cười sao... Hạ Thì xuất hiện trong buổi tiệc, mọi người đều biết mối quan hệ của cô và Chu Sâm.

"Đúng rồi, mọi người có liên lạc với Linda không?" Có người nhắc tới.

"Không..."

"Đúng đó, cũng không biết Linda thế nào rồi."

"Tôi đã gửi tin nhắn Wechat cho cô ấy mà không thấy trả lời..."

Linda là bạn gái của Thẩm Cẩm Minh tối hôm đó, sau đó họ cũng không thấy Linda đâu, mọi người nhìn nhau, không nhịn được thấy lạnh gáy.

"Chắc là không có chuyện gì đâu." Mặt Tôn tiểu thư hơi tái xanh, chẳng biết tại sao luôn cảm thấy hơi bất an. Cô ta cũng gửi tin nhắn Wechat cho Linda nhưng lâu vậy rồi Linda vẫn chưa trả lời, cô ta cũng không để ý, bây giờ mới nhớ tới.

Tôn tiểu thư ôm tâm trạng âu sầu chơi ở ngoài cả ngày, buổi tối mới về, nghe thấy Tôn phó tổng oán giận với vợ mình: "... Quá vớ vẩn, gọi mấy tên xã hội đến vây kín công ty chúng tôi, quá phách lối rồi."

Tôn tiểu thư không nhịn được hỏi: "Ba, vây cái gì, ba không sao chứ?"

"Ba không sao... Sao con lại về trễ thế chứ?" Tôn phó tổng trách: "Hôm nay, em trai của Thẩm Cẩm Minh cho người đến vây kín dưới công ty khiến rất nhiều nhân viên hoảng sợ. Người đi đường không biết còn tưởng công ty chúng ta xảy ra chuyện gì, quá kỳ cục. Ba nghe nói, không chỉ bên ba mà họ còn gọi người..."

Tôn phó tổng lanh mồm lanh miệng, nói được một nửa thì dừng lại, hơi xấu hổ.

Vợ Tôn phó tổng đẩy ông ta một cái: "Làm sao, ông nói đi."

Ông ta bất đắc dĩ nói: "Còn gọi người đến vây cả đơn vị cảnh sát giao thông... của bạn gái A Sâm, bên đó suýt chút nữa còn đánh nhau."

"Hả!" Tôn tiểu thư không nhịn được che miệng, đè lại tiếng thét kinh hãi, càng thích thú: "Ba, rốt cuộc Thẩm Cẩm Minh đã xảy ra chuyện gì, tại sao muốn vây anh Chu Sâm và bạch... Hạ tiểu thư."

"Khụ khụ, thì không thấy đâu, sống không thấy người, chết không thấy xác." Tôn phó tổng không nhịn được thấp giọng: "Nghe nói, vậy mà lại nghi ngờ là A Sâm làm, tất cả mọi người cực kỳ căm tức, dù Thẩm Cẩm Minh không quá lễ phép, chẳng lẽ A Sâm lại tàn bạo đến mức ai nhìn bạn gái cậu ta nhiều một chút là sẽ xử người đó sao?"

Tim Tôn tiểu thư đập loạn. Nhìn nhiều hơn một chút thì không đến mức đó, nhưng nếu bị cắm sừng thì sao? Não cô ta sắp không đủ dùng rồi.

Lẽ nào tối hôm đó Chu Sâm vẫn còn nghi ngờ, cuối cùng tự bản thân phát hiện ra điểm đáng ngờ? Chỉ vài chục phút ngắn ngủi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?



Buổi chiều lúc tan làm, trong phòng làm việc sớm đã không còn bàn tán về sự việc buổi sáng nữa, đơn vị của họ thỉnh thoảng cũng cũng bị bao vây như vậy, không phải chuyện gì quá ngạc nhiên.

Hạ Thì đeo túi xuống lầu, thấy xe của Chu Sâm đậu ở dưới lầu, đi tới nhìn thử, thì ra là trợ lý Liễu.

"Ông chủ bảo tôi đến đón cô." Trợ lý Liễu cất tiếng chào Hạ Thì: "Hôm nay hơi sóng gió nhỉ."

Hạ Thì gật đầu, hiểu chung chung có lẽ do Chu Sâm lo cho sự an toàn của cô.

Trợ lý Liễu quan sát sắc mặt của Hạ Thì qua kính chiếu hậu, trong lòng hơi bội phục, không hổ là bà chủ tương lai, biết những người đó đến vì mình mà vẫn thản nhiên như vậy. Dù là anh ta thì lúc đó cũng hơi mất bình tĩnh đấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.