Ta Rất Mỹ Vị

Chương 7



Dùng từ hung mãnh để miêu tả động tác của Hạ Thì không hề quá chút nào. Đến lúc này Chu Sâm mới phát hiện ra, tay chân cô nhìn có vẻ nhỏ nhắn mềm mại nhưng lại rất khỏe, sau khi cuốn lấy người khác thì rất khó tách ra.

Cô nhiệt tình hôn môi Chu Sâm, cùng Chu Sâm ngã nhào trên giường, đôi môi đỏ không rời da thịt Chu Sâm một giây, răng nanh nhỏ cắn khắp nơi.

Chỉ sợ không có mấy người có thể chịu đựng nổi sự chủ động như vậy, Chu Sâm nhấm nháp mùi hương ngọt ngào của cô, dưới tình trạng không thể "nuốt hết" cô, một kiểu "ăn cơm" khác này cũng khiến anh cảm thấy thỏa mãn.

Với trình độ chủ động của hai bên, thực sự không giống như là một cuộc mây mưa, ngược lại giống như là hai con dã thú đang đói khát gặm cắn nhau.

Nếu là đấu thú thì sẽ luôn một bên bị đánh bại, hoặc là cả hai đều bị thương. Trận giao chiến này, Hạ Thì nhìn có vẻ giống như một con thú non không có bất kỳ kinh nghiệm mà chỉ có sự xúc động nhất thời, cô dũng cảm tiến tới, nhưng kết quả lại để lộ điểm yếu của mình trước mắt kẻ địch.

Giây phút này, cơn xúc động nhất thời bộc phát không đáng kể kia cũng chỉ càng thêm kích phát dục vọng chiến đấu của hung thú.

Khi Hạ Thì ngửa đầu để lộ chiếc cổ trắng ngần thon dài càng kích thích dục vọng của Chu Sâm, anh phải cố hết sức kiềm chế mới có thể kiềm chế không để bản thân mất khống chế xông lên nuốt chửng cô. Bởi vì anh cũng thật sự không phải là thú.

Nhìn từ bên cạnh, cơ thể vô cùng săn chắc căng cứng của anh cúi xuống, lại chỉ đặt một nụ hôn lên chỗ yết hầu của Hạ Thì, dùng môi đánh dấu những vết màu đỏ xinh đẹp.

Mà khi Chu Sâm chạm môi vào yết hầu của Hạ Thì, cô cũng chỉ có thể phát ra tiếng nức nở trong cổ họng, không thể nhúc nhích, chỉ có cánh tay vẫn cứ không chịu thua mà bám chặt bả vai Chu Sâm.

Chu Sâm gần như mê luyến mà liếm láp làn da mềm mại của cô, hưởng thụ sự quyến rũ của cô đối với bản thân, cảm giác thỏa mãn hơn so với "ăn cơm"...

Rèm cửa đã bị kéo lên, bên ngoài chỉ có một ngọn đèn đặt dưới đất phát ra ánh sáng ấm áp chiếu qua một bồn cây xanh to lớn, phản chiếu lên tường những cái bóng dài. Hai bóng người trên giường cũng in lên trần nhà, nếu như ngẩng đầu nhìn sẽ thấy giống như quái vật khổng lồ đang chuyển mình trong rừng cây.



Hạ Thì chui từ trong chăn ra, mặc váy lên. Chu Sâm không biết đã đi đâu, cô kéo tấm rèm cửa sổ ra nhìn, bầu trời đã tối rồi, màn đêm buông xuống, ở trên lầu xuyên qua cửa sổ sát đất có thể quan sát toàn bộ thành phố về đêm.

Xe cộ qua lại như nước, ánh đèn lập loè chiếu sáng tạo nên thiên đường không bóng đêm. Nhưng mà cao ốc càng nhiều thì bóng ma đan xen nhau cũng càng nhiều, mặc cho ánh đèn có sáng rực rỡ thế nào thì cũng không chiếu sáng được những góc chết này.

Đây là một thành phố mỹ lệ, tràn ngập mê hoặc đến mức nào chứ, từ một khu rừng rậm rạp hoang dã đã được loài người cải tạo thành từng cụm bê tông cốt thép, có người cho rằng nó xấu xí nhưng mà Hạ Thì lại cảm thấy nó rất xinh đẹp.

Một nửa là sao trời, một nửa là ánh đèn neon rực rỡ đều phản chiếu vào đôi mắt mông lung như sương mù của Hạ Thì, trên má cô còn có vài phần ửng hồng, tóc dài hơi rối xõa trên vai.

Khi Chu Sâm nhìn thấy cảnh này, trong khoảnh khắc đó anh bỗng cảm thấy Hạ Thì không còn ngon miệng như thế nữa. Nhưng đó chỉ là một ảo giác, anh nhanh chóng bị thu hút bởi những lọn tóc hơi bay bay, đôi môi đỏ hơi sưng đỏ và hẳn là đôi chân trơn bóng của Hạ Thì.

Chu Sâm chăm chú nhìn một lúc lâu sau mới hỏi: “Em đói bụng rồi à?”

Hạ Thì quay đầu lại, lúc này trái lại không còn to gan như trước nữa, không dám nhìn thẳng Chu Sâm: “ Đúng là em hơi đói bụng.”

Chu Sâm đã mặc lại quần áo, trở về dáng vẻ nghiêm túc ban đầu của anh, lúc này trên tay anh còn bưng một ly nước, bước tới đưa cho Hạ Thì.

Ly này là nước ấm, Hạ Thì nâng ly uống vài ngụm, đôi mắt đen láy như mực sau khi quyện với hơi nước mờ thì càng thêm long lanh mờ ảo, cánh môi hơi sưng đỏ cũng được thấm ướt có vẻ càng non mềm hơn.

Chu Sâm nhỏ giọng hỏi: “Hạ tiểu thư muốn ăn gì?”

Lúc trước, anh gọi Hạ tiểu thư bởi vì hai người mới quen biết không được bao lâu, còn hơi xa lạ. Nhưng mà bây giờ sau khi vừa mới tiếp xúc thân mật xong lại gọi như vậy ngược lại có ý trêu đùa và thân mật.

“Chúng ta gọi cơm hộp đi.” Khuôn mặt của Hạ Thì lập tức đỏ ửng lên, nói nhỏ.

Cô và Chu Sâm cùng đi đến phòng khách, hai người ngồi trên ghế sofa, Chu Sâm gọi món ăn, cô mở TV lên tìm kiếm chương trình để xem. Nếu Chu Sâm hỏi cô muốn ăn gì, cô cũng trả lời lại, thật ra hai người đã âm ngầm hiểu ý nhau, đêm nay Hạ Thì sẽ không về.

Hạ Thì ngây thơ trong trắng dường như cũng không ngại mượn cơ hội này xác định quan hệ với đối tượng xem mắt mà bản thân cảm thấy có thiện cảm, cũng không sợ thời gian quá ngắn, hiểu nhau quá ít. Dù sao thời đại này cũng bao dung tất cả những tình yêu nóng bỏng và chóng vánh.

Chu Sâm càng không để ý, vốn dĩ ý của anh chính là như thế.

Ngay từ đầu, anh vẫn luôn hy vọng mượn cơ hội này khiến cho Hạ Thì ở lại bên anh, sự tiếp xúc thân mật vừa rồi lại khiến anh cảm nhận được một loại cảm xúc sung sướng thỏa mãn khác, chứng minh dù từ khía cạnh nào thì Hạ Thì đều rất ngon miệng, có thể coi đây là niềm vui ngoài ý muốn.

Dù thế nào thì giờ phút này hai người đã trở nên thân thiết rất nhiều.

Hạ Thì ôm gối ôm xem TV, còn có thể nhìn đến mấy vết màu đỏ trên chiếc cổ thon dài của cô. Chu Sâm duỗi cánh tay dài rộng của mình đặt lên eo Hạ Thì, Hạ Thì quay đầu nhìn anh, anh bèn dùng sức một chút kéo Hạ Thì nhào vào trong lòng mình. Hạ Thì quá gầy, cho dù chỉ dùng một cánh tay thì Chu Sâm cũng có thể kéo cô lên.

Hạ Thì khẽ kêu lên một tiếng, ngượng ngùng chống tay lên lồng ngực Chu Sâm.

Cô rất nhẹ, cơ thể lại mềm mại gần như được Chu Sâm ôm gọn trong lòng, cảm giác mềm mềm âm ấm khiến cho Chu Sâm không nhịn được dùng một tay ôm siết lấy cô. Anh nhiệt tình tiếp xúc cơ thể với cô, sau rất lâu phải kiềm chế, lúc này sau khi quan hệ đã đột phá, sao anh có thể nhịn được.

Chu Sâm nhìn thấy dáng vẻ ngượng ngùng Hạ Thì, cúi đầu hôn cô.

Hôn từ mặt đến đôi môi, hai tay của Hạ Thì lập tức không có sức phản kháng, trái lại còn ôm lấy cổ Chu Sâm, nồng nhiệt đáp lại nụ hôn của anh.

Bị hôn đến mụ mị, Hạ Thì cũng không còn tâm trạng phản kháng, mềm nhũn nằm trong lòng ngực Chu Sâm.

Hôm nay cách nhìn của Chu Sâm về Hạ Thì thay đổi rất nhiều, Hạ Thì ngẫu nhiên tỏ ra nhiệt tình khiến anh nhận ra một khía cạnh khác ngoài vẻ dịu dàng đoan trang của cô. Sự tương phản như vậy cũng không khiến anh cảm thấy chán ghét.

Hạ Thì tựa vào lồng ngực Chu Sâm xem TV, thỉnh thoảng nói chuyện phiếm hai câu, đợi đồ ăn tới thì hai người lại cùng nhau ăn bữa tối.

Sau bữa tối, Hạ Thì tiếp tục xem TV, cô chuyển sang kênh thế giới động vật, cảm thấy khá hứng thú xem một lúc.

Trên màn hình, báo hoa mai đang săn đuổi linh dương, nhưng mà nó đã quá sơ suất, trong lúc ăn bị một đám linh cẩu đánh lén, vây công, cuối cùng cả nó và linh dương đều bị thành thức ăn của linh cẩu.

Hạ Thì xem mà mặt trắng bệch: “Không xem nữa, không xem nữa, quá…”

Chu Sâm giúp cô chuyển sang kênh khác,  trêu chọc nói: “Hạ tiểu thư xem mổ cá cũng không sợ như vậy.”

Hạ Thì ngượng ngùng cười trừ.



Buổi tối, Hạ Thì rửa mặt xong, chạy ra khỏi phòng vệ sinh, duỗi tay sốt ruột nói: “Nhớ ra rồi, em không có đồ ngủ.”

Chu Sâm ngồi ở trên giường đọc sách, ngẩng đầu nhìn cô, nhàn nhạt nói: “Vậy thì không cần mặc là xong.”

“…” Phải hai giây sau Hạ Thì mới phản ứng được là anh đang đùa giỡn cô.

Chu Sâm nhìn thấy Hạ Thì bị mình làm cho nghẹn ứ, cười cười, vẻ mặt anh dưới ánh đèn ấm áp vô cùng rung động lòng người, anh đứng dậy lấy một bộ quần áo từ trong tủ quần áo của mình đưa cho Hạ Thì, nghĩ lại, lại cất quần ngủ đi.

Hạ Thì trừng mắt nhìn anh, nhưng vẫn nhận lấy, chạy đến trong phòng vệ sinh thay.

Chu Sâm cao hơn cô rất nhiều, cô mặc áo ngủ của Chu Sâm giống như đang mặc một chiếc váy, càng lộ ra vẻ nhỏ nhắn tinh xảo, bò lên phía bên kia giường, chui vào trong chăn.

Hạ Thì tò mò nhìn sách của Chu Sâm, đều là tiếng nước ngoài, cô chỉ có thể phân biệt ra đó không phải tiếng Anh, bèn không có hứng thú thu lại tầm mắt.

Chu Sâm hỏi nàng: “Em thích tác phẩm của tác giả nào?”

Hạ Thì chớp mắt: “Anh nghe qua tên Mê Dương chưa?”

Chu Sâm hỏi: “Là tiểu thuyết của Úc Đạt Phu? Anh đọc lâu rồi. Anh còn tưởng rằng, em sẽ thích những chuyện lãng mạn hơn.”

Tác phẩm dành cho các cô gái cũng có rất nhiều loại, trước đó anh đã đoán sai phẩm vị của Hạ Thì. Ngay cả sở thích của Hạ Thì, anh cũng đoán Hạ Thì thích những áng văn chương phong hoa tuyết nguyệt, thương xuân thu buồn hoặc là thơ từ ca phú.

Hạ Thì biết anh chắc chắn là không hiểu hàm nghĩa sâu xa trong đó, bình chân như vại mà chấp nhận sự hiểu lầm này: “Cũng bình thường thôi, khẩu vị của em khá tạp.”

“Vậy em có muốn cùng đọc không?” Chu Sâm hỏi. Anh vẫn duy trì thói quen đọc sách tốt đẹp, mỗi tuần đọc xong một quyển sách mới, cũng bao gồm rất nhiều thể loại, không để ý loại hình, dưới sự dạy dỗ của ba Chu, cứ sách là tốt.

“Em không hiểu.” Hạ Thì thẳng thắn thừa nhận: “Nhưng mà em có thể đợi anh xem.”

Nói xong, cô bám lấy bả vai Chu Sâm, dường như đã chủ động làm một cái gối ôm.

Trong chốc lát, trong phòng chỉ cón lại tiếng lật sách sàn sạt.

Hơn mười phút sau, Chu Sâm chợt nghe thấy tiếng hít thở dần vững vàng của Hạ Thì, quay đầu nhìn lại, vậy mà cô đã ghé vào vai ngủ mình ngủ từ lúc nào mất rồi.

Chu Sâm đỡ Hạ Thì nằm xuống, vuốt ve khuôn mặt dưới ánh đèn của cô, sau đó không kiềm chế được vùi mặt vào cần cổ của cô, trầm mê trong từng hơi thở của cô.

Một lúc lâu sau, Chu Sâm ngẩng đầu lên, trong ánh mắt xẹt qua tia phức tạp. Tự cảm thấy hành động vừa rồi của mình giống như một tên biến thái vậy, còn Hạ Thì thì không biết chuyện gì, vẫn say giấc nồng.



Sáng sớm hôm sau, khi Chu Sâm tỉnh dậy đã nhìn thấy Hạ Thì đang nép vào người anh, chân tay đều quấn lấy anh, tư thế khiến cho anh muốn phì cười, nhẹ nhàng gọi Hạ Thì dậy.

Hạ Thì dụi mắt, ngẩng đầu lên. Mái tóc dày dài xoăn nhẹ lập tức rũ xuống tới, nửa cánh vai trần vì cổ áo quá rộng nên bị lộ ra ngoài, hai chiếc răng nanh nhỏ lộ ra, ánh mắt đầy vẻ mơ màng, tay chân vẫn quấn lấy Chu Sâm trong vô thức.

Chu Sâm thẳng thắn đưa tay nhấn eo Hạ Thì xuống, eo Hạ Thì vừa chạm xuống thì cảm nhận được một thứ không giống bình thường, có hơi hoảng hốt, vội vàng bò xuống khỏi người Chu Sâm.

Chu Sâm cũng ngồi dậy, mái tóc hơi lộn xộn, thậm chí có cọng còn xõa xuống chiếc mũi cao thẳng, khác hẳn với dáng vẻ thường ngày của anh, hơn nữa vì đã được thoả mãn mà từ đuôi lông mày đến khóe mắt đều hiện lên ý cười.

Hạ Thì quay đầu lại nhìn thấy dáng vẻ của anh, nhịn không được cắn môi dưới,

Chu Sâm không nhịn được ác nhân cáo trạng trước: “Em đè anh cả một đêm, giờ đau quá.”

Đôi mắt Hạ Thì hơi trừng lớn, vừa khó tin vừa ngượng ngùng, muốn chỉ trích nhưng mà lại thấy hơi khó nói, cuối cùng hơi cúi đầu xuống: “Vậy, vậy, vậy hòa nhau.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.