Không biết làm sao, có lẽ là thuốc quá sặc, ngay cả phổi cũng khẽ đau.
Hắn cúi đầu ho khan vài tiếng, ánh mắt thoáng nhìn, nhưng nhìn thấy một người ngồi bên bồn hoa dưới lầu.
Cái người mặc áo lông trắng hơi cũ kia, không phải Dư Bảo Nguyên thì là ai?
Hắn ngay cả thuốc trên tay cũng quên hút, lăng lăng nhìn thân ảnh nhỏ bé kia. Tới lúc đầu thuốc sắp cháy tới ngón tay, mới hồi phục tinh thần.
Hồi lâu, hắn cầm lấy điện thoại, gọi điện thoại qua.
Điện thoại được nhận, âm thanh Dư Bảo Nguyên truyền tới, "Cố Phong?"
Âm thanh Cố Phong khó giải thích được có chút khàn khàn, "Mau tan làm, tôi dẫn cậu đi ăn cơm."
"Anh muốn dẫn tôi đi ăn cơm?"
"Ừ."
Dư Bảo Nguyên giống như bị sợ, "Không phải, anh ban ngày nổi điên cái gì hả?"
Cố Phong ngừng một chút, "Cậu muốn ăn cái gì?"
Dư Bảo Nguyên giống như ở bên kia khinh bỉ, "Có phải Trần Lập Ninh đi công tác, anh tịch mịch không có chỗ đặt hay không? Như vậy đi, tôi liên hệ giúp anh, để người bên dưới đưa tiểu mỹ nam tiểu minh tinh cho ngài tiêu khiển được không? Anh đừng trêu chọc tôi nữa, tôi mệt lắm."
"Tôi không có ý kia," Âm thanh hắn hơi nghẹn, "Chính là đơn thuần muốn dẫn cậu đi ăn một bữa cơm."
"Không cần anh mời!" Dư Bảo Nguyên khinh thường nói, "Ông đây ngày nào cũng ăn ngon, rất hưởng thụ, mới khinh ăn đồ của anh!"
Trong lỗ tai Cố Phong nghe lời quật cường của Dư Bảo Nguyên, ánh mắt nhưng vẫn nhìn cậu quần áo đơn bạc bên bồn hoa.
Ngày nào cũng ăn ngon?
Ngày nào cũng tùy tiện giải quyết một bữa cơm, bánh mì, cháo nguội cơm nguội không rời tay, cũng gọi là ăn cơm ngon?
Người này chính là như vậy, chết cũng chịu đựng, chết cũng sẽ không cầu khẩn một câu với hắn.
Vừa nói, giống như sợ bị cự tuyệt, vội vàng cúp điện thoại.
Hắn khóa tài liệu của Dư Bảo Nguyên vào trong tủ, cầm chìa khóa xe đi ra khỏi phòng làm việc tổng tài. Nói với Anna vẫn đang ác chiến báo cáo với tài vụ: "Tôi tan làm trước, Anna, công việc còn lại cô kết thúc. Hội nghị qua điện thoại tối nay cô chủ trì."
Anna chớp chớp mắt, "Nhưng mà, tôi chưa chuẩn bị......"
"Tin tưởng bản thân." Cố Phong không do dự, gật gật đầu, ngồi thang máy chuyên dụng đi xuống.
Chỉ còn lại Anna đứng tại chỗ, trợn mắt ngây người.
Cuồng công tác Cố tổng đây cũng sẽ tan làm sớm?
Còn muốn cô chủ trì hội nghị qua điện thoại?
Trái tim cô như tro tàn mà ngồi trên ghế.
Không biết hiện tại còn bán quan tài hay không, cô thật muốn sớm chuẩn bị cho mình một cái.
......
Cố Phong đi ra cao ốc tập đoàn, chỉ nhìn thấy Dư Bảo Nguyên đưa lưng về phía hắn, ngồi bên bồn hoa, vẫn đang đối phó với cái bánh mì khó ăn kia.
Bóng lưng cậu cực kỳ đơn bạc, áo khoác size hơi lớn, lộ ra vẻ cả người càng thêm nhỏ. Sau cổ áo lộ ra một đoạn cổ trắng nõn, mảnh mai tái nhợt. Hai lỗ tai bị gió thu lạnh đông cứng tới đỏ bừng.
(Truyện chỉ được đăng lại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)
Ánh mắt Cố Phong nhất thời có chút u ám. Lén lút đi tới bên cạnh Dư Bảo Nguyên, ở bên người cậu ngồi xuống.
Dư Bảo Nguyên quay đầu nhìn lại, suýt nữa bị một ngụm sữa chua sặc chết.
Dư Bảo Nguyên để sữa chua xuống, "Giờ không phải vẫn chưa tới lúc tan làm sao? Sao anh đã ra?"
"Không có công việc gì quá quan trọng, thì dứt khoát tan làm sớm."
Dư Bảo Nguyên không giải thích được, "Anh rõ ràng vẫn còn một hội nghị qua điện thoại......"
"Là Anna," Cố Phong nghiêm trang, nói phét không chuẩn bị bản thảo, "Anna cực kỳ muốn chủ trì hội nghị qua điện thoại này, xin tôi cho cô ấy cơ hội này, tôi liền giao cho cô ấy."
Dư Bảo Nguyên hơi nghi ngờ, "Thật?"
Cố Phong trịnh trọng gật đầu, "Ừ."
Dư Bảo Nguyên quay đầu đi, lại cắn một miếng bánh mì.
"Đừng ăn cái này nữa, tôi dẫn cậu đi ăn chút ngon."
"Không cần! Tôi no rồi, anh mời tiểu tình nhân đi." Dư Bảo Nguyên cầm bánh mì, lại muốn cắn một miếng.
Cố Phong đưa tay cướp lấy cái bánh mì cậu đã gặm một nửa, "Không được ăn cái này nữa!"
"Anh trả cho tôi!" Dư Bảo Nguyên cao giọng, thò tay cướp lấy.
Cố Phong thừa dịp cậu không chú ý, một cái vòng lấy eo cậu, "Có thể nghe lời chút không? Dẫn cậu đi ăn món Pháp, nhé?"
"Ai thích ăn người đó ăn, anh trả bánh mì của tôi cho tôi!"
Cố Phong đang muốn nói chuyện, nhưng nhìn thấy trên cổ Dư Bảo Nguyên gần trong gang tấc, có một vết thương dài dài. Vết thương kia hẳn đã rất lâu rồi, dài nhỏ trắng bệch, nếu như không phải cố ý nhìn, không phát hiện được.