Ta Sinh Con Cho Tổng Tài
Cố Phong đứng trước cửa sổ sát đất, cúp điện thoại.
Hắn quay đầu đi vào phòng ngủ của Dư Bảo Nguyên, người đang ở bên trong nghe nhạc.
Dư Bảo Nguyên trải qua giải phẫu, sưng phù trong đầu đã được loại bỏ thành công, lại phối hợp với một vài liệu pháp nghiên cứu mới nhất của chuyên gia, thị lực khôi phục rất nhanh, mới khoảng 1 tuần, thị lực đã tốt hơn trạng thái mơ hồ trước khi giải phẫu rất nhiều, bây giờ đã có thể nhìn thấy hình dạng một vài thứ.
Mặc dù thị lực khôi phục rất nhanh, nhưng Cố Phong nhạy cảm phát giác, khoảng thời gian này tâm tình Dư Bảo Nguyên hình như càng ngày càng sa sút.
Biểu hiện cụ thể, Dư Bảo Nguyên mỗi ngày đều trở nên lười vận động, thường xuyên thích đối diện vách tường cầm vài thứ ngẩn người, ngay cả nhạc trong tai nghe cũng từ bài đầy tinh thần biến thành đàn nhị đa cảm bi thương cứa vào lòng người.
Hắn ban đầu rất hoang mang, cho rằng mình có chỗ nào làm không tốt, cẩn thận suy nghĩ, sau khi tra cứu tài liệu mới giật mình, hóa ra không lâu sau chính là ngày giỗ của mẹ Dư Bảo Nguyên.
Hắn ngồi xuống bên người Dư Bảo Nguyên, lấy một bên tai nghe của cậu ra, nói: "Bảo Nguyên, tôi dẫn em ra ngoài đi dạo nhé."
Kể từ khi Cố Phong biết nguyên nhân tâm tình Dư Bảo Nguyên suy sụp, liền bắt đầu nghĩ đủ cách để cậu thoải mái tinh thần, mấy hôm nay hắn kiên trì mỗi ngày dẫn Dư Bảo Nguyên đến công viên gần đó giải sầu, hiệu quả lại không tệ.
Dư Bảo Nguyên nghe thấy lời Cố Phong, gật gật đầu: "Biết rồi."
Cố Phong dắt Dư Bảo Nguyên, lại một tay ôm Cố Gia Duệ nằm bên cạnh vào lòng, trong lòng mang theo cảm giác hết sức thỏa mãn.
Hắn cứ như vậy dẫn Dư Bảo Nguyên và Cố Gia Duệ ra khỏi phòng khách, đang định đi ra cửa, Dư Bảo Nguyên bỗng nhiên dừng bước: "Quên mất nó."
Dứt lời, cậu xoay người, dùng đôi mắt phạm vi sương mù phất tay về hướng khác: "Mau qua đây."
"Meoww" Tiếng kêu mềm nhũn của Khoai Sọ vang lên, theo tiếng chân nhẹ nhàng, Khoai Sọ cũng đuổi theo.
Bọn họ cứ như vậy hai người lớn một trẻ em một mèo đến công viên gần đó.
Trời gần tối, người trong công viên cũng không ít.
Nhưng bởi vì đây là khu biệt thự cao cấp chuyên dụng, diện tích công viên rất lớn nhưng người ngoài không vào được, vì vậy nhìn qua vẫn hơi trống trải.
Trống trải cũng tốt, Cố Phong nghĩ, đúng lúc có thể không bị người khác quấy rầy.
Hắn dẫn người ở xung quanh núi giả trong công viên tìm chỗ ngồi xuống.
Tiết đầu xuân, trời đất tan băng.
Gió vẫn lạnh buốt, rót thẳng vào trong cổ.
"Lạnh không?" Cố Phong lo lắng nói.
Dư Bảo Nguyên lắc lắc đầu: "Thoải mái hơn điều hòa trong phòng."
Cố Phong ừ một tiếng, tay dắt tay Dư Bảo Nguyên không buông ra.
Hắn dường như đang suy nghĩ cái gì, nhìn cảnh sắc phía xa thật lâu, mới xoay đầu lại, nghiêm túc nói với Dư Bảo Nguyên: "Bảo Nguyên, hay là ......dọn về đi?" Khoai Sọ nằm sấp trên đùi Dư Bảo Nguyên, Dư Bảo Nguyên đang dùng tay vuốt ve thân thể lông xù mềm nhũn của Khoai Sọ như nhào bột mì.
Cậu nghe thấy lời Cố Phong, sửng sốt một chút: "Tôi không phải đã dọn về rồi sao?" "Ý tôi là, xóa bỏ quan hệ thuê ở," Tay Cố Phong vuốt ve mu bàn tay Dư Bảo Nguyên, "Cái đó, phòng em đang ở chỉ là một phòng khách, điều kiện không tính là tốt nhất.
Tôi muốn để em dọn đến phòng ngủ của chúng ta, em xem thế nào?" Dư Bảo Nguyên trầm ngâm, không nói chuyện.
Quyết định này đối với cậu mà nói, không dễ quyết.
Hiện tại mặc dù ở biệt thự lớn của Cố Phong, nhưng dù gì cậu mỗi tháng đều đưa cho Cố Phong tiền thuê nhà phí điện nước như giá thị trường, cho nên cậu hoàn toàn không có bất kỳ gánh nặng tâm lý nào.
Nhưng nếu như không cần trả tiền ở miễn phí, còn dọn đến ở một phòng với Cố Phong ......Cố Phong giống như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Dư Bảo Nguyên, nhẹ nhàng kéo người tới: "Tôi không phải ép em lập tức quay lại với tôi, sở dĩ tôi đề xuất ý này, là muốn cho em điều kiện tốt nhất, dễ chăm sóc em hơn."
Dư Bảo Nguyên vẫn có chút do dự.
"Tôi nghe nói hiện nay rất lưu hành ở chung trước hôn nhân, trước khi kết hôn ở cùng nhau xem có thích hợp hay không, thích hợp thì kết, không thích hợp thì chia," Hầu kết Cố Phong chuyển động, "Nếu không chúng ta cũng làm theo, ở chung trước khi quay lại.
Nếu em chịu chấp nhận tôi, hài lòng về biểu hiện của tôi, sẵn lòng tin tưởng tôi, vậy chúng ta quay lại.
Nếu em không hài lòng ......"
Cố Phong nói đến đây, bỗng dưng không nói được nữa.
Dư Bảo Nguyên lại câu khóe môi cười: "Nếu tôi không hài lòng, thì sao?" "Vậy thì tôi sửa, sửa đến khi em vừa lòng, yên tâm mới thôi," Cố Phong hôn nhanh lên mặt Dư Bảo Nguyên một cái, "Dù sao tôi cũng không thể từ bỏ em, em đừng nghĩ ném tôi đi."
Dư Bảo Nguyên nghĩ thầm một lát, trong ánh mắt chờ đợi nóng hừng hực của Cố Phong, gật gật đầu.
Cố Phong vui đến suýt nữa nhảy lên.
Chuyện hắn mong chờ lâu như vậy, chuẩn bị lâu như vậy, rốt cuộc nhận được đồng ý của Bảo Nguyên nhà hắn.
Vừa nghĩ tới lát nữa về là có thể dọn, tối nay có thể ở chung phòng ngủ với Dư Bảo Nguyên, hắn quả thực kích động đến không thể chờ một khắc.
Lúc hắn đang vui, một giọng nói không hài hòa vang lên bên tai: "Cố tổng."
Cố Phong quay đầu nhìn, hóa ra là Cao tổng đã một tuần không gặp.
Trạng thái Cao tổng nhìn qua có chút tiều tụy, quầng thâm mắt rất nặng, cả người không có tinh thần gì.
Trên mặt hắn mặc dù cười, nhưng nụ cười kia vô cùng miễn cưỡng, không có chút sức sống.
Bên cạnh hắn còn đứng một người đàn ông khác, hơi cúi đầu.
Nhưng Cố Phong nhận ra, chính là sao nam hôm đó ở bữa tiệc, ở dưới đáy bàn ngậm nút dây lưng của mình.
Hắn nhất thời che chở Dư Bảo Nguyên và con trai như bảo vệ thú cưng, mang theo cảnh giác hỏi: "Cao tổng hôm nay đến đây, có chuyện gì không?" Cao tổng thấy bộ dạng đề phòng của Cố Phong, cười khổ một tiếng: "Cố tổng, ngài không cần phòng bị tôi đâu.
Ngài xem, bộ dạng bây giờ của tôi, đủ cho ngài đấm một cái không?" Cố Phong nhìn bộ dạng thận yếu của Cao tổng, thật sự không chịu được một đấm của mình.
Cao tổng tìm một chỗ ngồi bên cạnh Cố Phong: "Cố tổng, tôi hôm nay đến tìm ngài, là vì chuyện của công ty.
Giải trí Cao Thịnh khoảng thời gian này khó khăn, hẳn Cố tổng cũng nghe nói rồi nhỉ?" Cố Phong gật gật đầu: "Bộ phim Cao tổng đầu tư lại lỗ, giá thị trường của cổ phiếu gần đây cũng không tốt."
"Đâu chỉ vậy," Cao tổng đau khổ lắc lắc đầu, "Mắt xích tài chính đứt gãy, tiếp tục như vậy, không chừng tôi phải xin bảo hộ phá sản."
"À," Ngữ khí Cố Phong rất hờ hững, "Tin rằng Cao tổng có thể chống chọi qua."
Hắn vừa nói ra lời này, Cao tổng lập tức cảm giác được, Cố Phong căn bản không có ý cứu, nói không chừng còn đang tức giận.
Hắn thở dài: "Cố tổng, bữa tiệc hôm đó ......là tôi tự chủ trương.
Chủ yếu là Trình Dục cũng rất ngưỡng mộ ngài, cho nên liền ......Ài, là tôi đáng mắng, đáng mắng.
Trình Dục, mau, xin lỗi Cố tổng."
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.