Lúc anh mở mắt, liền nhìn thấy Lý Kha đứng trước mặt mình, nắm nắm đấm, cắn chặt răng, hai mắt đỏ ngầu, giống như con thỏ bị ép cáu kỉnh, nhìn hung dữ nhưng lại không khiến người ta sợ hãi chút nào.
"Làm gì?" Tưởng Hạo sờ mặt mình, chỗ đó hẳn đã bị đánh đỏ một mảng.
"Tao đánh chết thằng khốn mày," Trong đôi mắt Lý Kha hiện đầy tia máu, âm thanh cũng run rẩy, "Con mẹ mày tối qua đã làm gì, tự mày nói, mày đã làm gì?"
Tưởng Hạo sshh một tiếng, tốn sức nửa ngồi dậy suy nghĩ, bỗng nhiên trợn to mắt.
"Làm...... mày?" Tưởng Hạo ấp úng.
Lý Kha túm một cái gối ôm bên cạnh, đập mạnh lên người Tưởng Hạo: "Con mẹ mày, tao là anh em của mày mà mày đối với tao như vậy? Mày đối với tao vậy à?"
Tưởng Hạo vừa tránh cú đánh của Lý Kha, vừa ở trong đầu lướt nhanh đêm điên cuồng tối qua.
Anh nhớ ra.
Tối qua anh uống rượu say, Lý Kha đỡ anh về phòng. Về đến phòng, anh không biết làm sao nổi dục vọng, càng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Lý Kha càng cảm thấy vừa quen vừa câu người, lập tức lý trí bị đốt thành mảnh vụn, chỉ còn lại t*ng trùng đầy não, một phát làm đến cuối cùng.
Mặt anh nhất thời lúng túng.
Nói thế nào Lý Kha cũng là anh em mà anh chơi từ trung học đến lớn, giữa anh em vốn nên là tình bạn thuần khiết.
Giờ hay rồi, anh bỗng nhiên hồ đồ, tình bạn thuần khiết bị anh đạp đổ.
Lý Kha run rẩy đứng bên cạnh, lập tức cảm giác mình sắp khóc lên. Hắn mặc dù không phải liệt nữ trinh tiết gì cả, nhưng làm một thằng đàn ông, tự dưng bị anh em tốt của mình đè trên giường tiết dục, thật sự khiến người ta khó có thể chấp nhận.
"Biến mẹ mày đi," Lý Kha xoa xoa mắt, "Tối qua vì chăm sóc mày, tao mẹ nó quên tắt điện thoại của chị tao! Mày đoán thế nào? Bố mày lần đầu bị đàn ông làm, đã để livestream kích tình nửa đêm cho chị tao, mày bảo tao sau này làm người thế nào! Làm người thế nào!"
Tưởng Hạo cuống quít đứng dậy, nhưng anh quên mình chưa mặc quần áo, thế là anh cứ như vậy đứng trần truồng trước mặt Lý Kha.
Vừa sáng sớm, đàn ông luôn có chút phản ứng sinh lý.
Lý Kha nhìn thứ gớm ghiếc dựng thẳng đã đâm hắn kia của Tưởng Hạo, đây chính là thứ gớm ghiếc tối qua đã xé rách hắn!
Hắn tàn bạo nhìn vẻ mặt khó xử của Tưởng Hạo, sau đó hít sâu một hơi: "Đừng nói gì cả, tụi mình tuyệt giao."
Dứt lời, trực tiếp xoay người ra cửa.
"Ài, Lý Kha, mày nghe tao giải thích đã, Lý Kha!" Tưởng Hạo vốn định đuổi theo ra ngoài, nhưng nhìn cơ thể trần truồng của mình, ảo não vỗ vỗ đầu.
Anh thật sự vô sỉ mà, sao có thể làm loại chuyện đó với Lý Kha chứ......
Anh tìm ai tiết dục cũng không thể tìm Lý Kha!
Giữa anh em, ngoài phản bội, chuyện gì cũng có thể tha thứ.
Nhưng bây giờ lại thêm một cái, giữa anh em, đã lên giường, vậy thì quan hệ không quay lại được nữa.
Tưởng Hạo lắc lắc đầu, hất đi mơ màng trong đầu mình, mặc quần áo hẳn hoi đến phòng tắm rửa mặt đơn giản, vội vàng đuổi theo Lý Kha.
Đợi đến nhà ăn sáng tầng 6, Lý Kha đã ngồi yên ở đó ăn.
Bên cạnh hắn, còn có Dư Bảo Nguyên và Cố Phong đang ngồi.
Cố Phong đang gắp từng đũa đồ ngon đặt vào trong đĩa của Dư Bảo Nguyên. Tốc độ ăn của Dư Bảo Nguyên cũng không theo kịp tốc độ Cố Phong gắp thức ăn cho cậu, món ngon mỹ vị trong đĩa sắp xếp thành núi nhỏ.
Dư Bảo Nguyên gõ đũa Cố Phong một cái: "Tự ăn đi, đừng gắp cho tôi nữa."
Cố Phong lúc này mới dừng động tác.
Đối diện Dư Bảo Nguyên và Cố Phong, còn ngồi hai người, Lộ Dương và Lục Dương.
Hai bọn họ không lên thuyền ở cảng, đợi sau khi tình hình của ông cụ Lục ổn định, bọn họ mới có thời gian rỗi đến tham dự du lịch đính hôn của Bạch Hướng Thịnh. Tối qua thuyền cập bến tạm thời ở cảng nào đó, mua sắm và thay đổi vật liệu, hai người Lục Dương cũng đến cảng sớm lên thuyền.
"Tối qua lúc các cậu lên thuyền, chắc muộn lắm rồi nhỉ?" Dư Bảo Nguyên vừa ăn vừa rảnh rỗi hỏi.
"Cũng khoảng 2-3 giờ," Lộ Dương ngẩng đầu suy nghĩ, "Dù sao lên đến thuyền, dính gối một cái là tớ ngủ liền."
"Rất tốt," Dư Bảo Nguyên cười nói, "Hành trình kế tiếp còn khoảng mấy ngày, có thể chơi vui trên thuyền."
Lộ Dương tựa vào bả vai Lục Dương: "Rời xa tất cả ồn ào của thành phố, lại ở chung với các cậu, ngày nào cũng ăn uống chơi đùa ngắm biển, chà...... nhân sinh có thể thoải mái hơn sao?"
Lục Dương quay đầu nhìn hắn, lén đánh giá mông nhỏ của hắn, ghé vào bên tai hắn nhẹ nhàng thổi hơi nói: "Có thể."
Lý Kha vẫn cúi đầu ăn cơm, ngẩng đầu liền thấy Tưởng Hạo cầm bộ đồ ăn và một ít thức ăn, ngồi xuống trước mặt mình.
Lý Kha tức giận không thôi, để đũa xuống, cầm lấy đĩa và bát đũa của mình, không chút nể tình đi qua chỗ khác, một mình cô đơn ngồi ăn.
Tưởng Hạo nhìn bộ dạng cố ý xa cách của hắn, trong lòng tự nhiên cũng vô cùng hối hận.
Anh cũng bê đồ của mình lên, lại ngồi xuống trước mặt Lý Kha.
Lý Kha không đợi anh mở miệng, bê đồ của mình lại đi xa.
Dư Bảo Nguyên ngồi tại chỗ, nhìn hai bọn họ một đuổi một trốn, cảm thấy có chút khó hiểu. Tối qua hai người vẫn còn tốt đẹp, sao đột nhiên bắt đầu chiến tranh lạnh?
Cãi nhau dữ vậy không nể mặt như vậy, chẳng lẽ tối qua đánh nhau sao?
Dư Bảo Nguyên, Cố Phong, Lộ Dương và Lục Dương ngồi trên bàn đều đang tò mò, nhìn hai người kia đuổi đuổi trốn trốn, cũng không ai biết bí ẩn trong đó.
Đúng lúc này, điện thoại Lục Dương vang lên.
Y nhìn số điện thoại, cau mày, vẫn nhận.
"Đúng, đúng," Lục Dương vốn nói chuyện thờ ơ, giống như nghe được tin gì đó khá quan trọng, ngữ khí lập tức ngưng trọng, "Còn có loại chuyện này? Phát hiện lúc nào?...... Một lũ ăn hại! Các người nắm chắc tăng cường nhân viên, sau đó liên hệ với cảnh sát, đúng, phòng bệnh của ông phải nhiều nhân viên trông coi chăm sóc hơn, ngoài mấy người chăm sóc bên cạnh, những người khác ra vào phòng bệnh của ông phải qua đồng ý của tôi!"
Sắc mặt Lục Dương có chút không dễ nhìn cúp điện thoại. Lộ Dương bên cạnh tò mò hỏi: "Xảy ra chuyện gì thế?"
Lục Dương do dự một chút, vẫn là không nói, chỉ xoa đầu Lộ Dương: "Chút chuyện nhỏ thôi, không sao đâu."
Dứt lời, mấy bọn họ tiếp tục quăng ánh mắt về phía Tưởng Hạo và Lý Kha vẫn đang chơi trò đuổi bắt.
Dư Bảo Nguyên chọt chọt cánh tay Cố Phong: "Hay là, anh đi hỏi xem?"