"Ha ha, ha ha," Lục Nham dây dưa với Dư Bảo Nguyên, một bên còn cười suồng sã, "Chết hết đi, tất cả cùng chết, mọi người cùng chết!"
Dư Bảo Nguyên thừa dịp Lục Nham không phòng bị, siết chặt nắm đấm trực tiếp đập qua, nện mạnh vào trên mặt Lục Nham.
Lục Nham bị nện lui về phía sau hai bước, máu mũi nhất thời bắn ra.
Dư Bảo Nguyên nhân lúc này nhanh chóng lui về phía sau, tìm chỗ an toàn. Đúng lúc cậu lùi về sau, Lục Nham đã liều mạng lại vọt lên, hai người trong nháy mắt đến lan can.
Vua cũng thua thằng liều, cho dù động tác Dư Bảo Nguyên linh hoạt hơn nữa, cũng không thể thoát khỏi trò chơi đánh bạc tính mạng này.
"Bảo Nguyên, cẩn thận chạy nhanh đến chỗ tôi!" Cố Phong hét to.
Lúc Dư Bảo Nguyên cắn răng muốn chạy, Lục Nham đã nhào mạnh qua, ôm cả người Dư Bảo Nguyên vào trong ngực: "Cùng chết, cùng chết!"
"Lục Nham, mày điên rồi!" Dư Bảo Nguyên liều mạng vùng vẫy, giận dữ hét.
"Điên rồi, điên rồi," Lục Nham cười đến càng ngày càng kinh khủng, giống như một con ác quỷ trong ngục bò lên, mục đích chính là muốn kéo người khác chôn cùng, "Tao không điên, không điên! Tao chỉ muốn cho chúng mày chết cùng tao, Lục Quốc Minh nhốt tao vào bệnh viện tâm thần, lão già đáng chết này sao lại thích Lục Dương như vậy chứ? Ông ta thích Lục Dương, tao liền giết Lục Dương, lão già hẳn sẽ tức chết, ha ha ha ha!"
"ĐMM, mày buông ra cho bố, tao đánh chết mày!" Dư Bảo Nguyên hung bạo.
"Lục Nham!" Cố Phong hét to, trong lòng nhìn hai người dây dưa với nhau, vô cùng hoang mang, hắn chỉ sợ Lục Nham làm ra chuyện gì bất lợi với Bảo Nguyên, "Mày thả Bảo Nguyên ra, có chuyện gì thương lượng với tao, buông ra!"
Lục Nham lắc lắc đầu, cả người giống như bị điên: "Không buông, không buông. Tao dù sao cũng không sống được, phải có người chết cùng tao, tất cả chúng mày chết càng tốt, chúng mày không chết, thì nó, nó theo tao là được!"
Cố Phong nhìn bộ dạng kia của Lục Nham, liền biết, Lục Nham đã hóa điên rồi.
Phóng hỏa hẳn là Lục Nham. Lục Nham trước giờ trạng thái tinh thần không ổn định, sau khi bị cướp vị trí đứng đầu Lục thị, bị ông cụ Lục ra lệnh nhốt vào bệnh viện tâm thần, hắn liền điên hẳn.
Hắn bị điên, chỉ muốn khiến người hắn hận nhất, Lục Dương, chết thảm trước mặt hắn!
Hắn nhân lúc rạng sáng tàu cập bếp bổ sung nguyên liệu không phòng thủ chặt, lẩn vào du thuyền, hắn chỉ đợi đến hôm nay phóng hỏa giết người!
Bây giờ, Lục Nham ôm lấy Dư Bảo Nguyên.
Hắn đã hoàn toàn điên rồi, hắn chỉ muốn điên cuồng ngược đãi!
"Lục Nham, mày muốn gì? Mày muốn tiền, muốn quyền, tao cũng có thể cho, mày chỉ cần buông tay, tao đảm bảo mày bình an vô sự, được không?" Cả người Cố Phong run rẩy nhìn một màn trước mắt, tận lực thả nhẹ giọng, không kích thích đến Lục Nham.
Lục Nham kéo lên một nụ cười khó coi: "Tao chả cần gì hết, tao chỉ muốn thấy chúng mày chết! Lục Dương dựa vào cái gì cướp đi chỗ ngồi của tao, chúng mày dựa vào cái gì vui vẻ như vậy? Tao bị giam trong bệnh viện tâm thần, chúng mày dựa vào cái gì còn vui vẻ đi du lịch!"
Lúc nói câu này, Lục Nham chỉ cảm thấy cánh tay chợt lạnh, từng giọt mưa rơi xuống.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên, bầu trời đã đen kịt.
Cố Phong cũng nhìn bầu trời, thế lửa lúc nãy quá lớn, tàu phải đổi hướng thuận gió mà đi, nếu không sẽ tăng thêm thế lửa. Mà tàu đổi hướng, liền cách bão trên biển càng ngày càng gần, trên biển gió bão mạnh dẫn tới mưa to, rơi mạnh xuống!
Mùi khói khét trên thuyền càng ngày càng đậm, Cố Phong biết, trận mưa to này sẽ dập tắt lửa lớn.
Như vậy, những người khác hẳn không sao......
Lục Nham hiển nhiên cũng đã nhận ra, mang theo ánh mắt thất vọng cực độ: "Sao trời lại mưa chứ? Mẹ kiếp, trời mưa rồi, bọn chó Lục Dương sẽ không chết được, dựa vào cái gì, dựa vào cái gì......"
"Lục Nham, mày bây giờ buông Bảo Nguyên ra, tao nhất định đảm bảo mày bình an, cho mày rất nhiều rất nhiều tiền, đưa mày ra nước ngoài, chỉ cần mày muốn......"
"Cố tổng!" Nhân viên bảo vệ trên thuyền bỗng nhiên từ khoang thuyền phía sau đồng loạt vọt vào, bọn họ nhìn thấy cảnh Dư Bảo Nguyên và Lục Nham dây dưa với nhau ở trước mắt, cả đám sợ ngây người.
Lục Nham nhìn trời, giống như hít ma túy cả người phát run: "Ha, thôi vậy, thôi vậy......"
"Tao là rác rưởi, chả cái gì bằng người khác, cái gì cũng sẽ bị người khác cướp mất," Âm thanh Lục Nham bay bổng, "Chúng mày vui vẻ tao nhìn rất khó chịu, thôi vậy, trước khi chết, sẽ cho chúng mày một kí ức cả đời khó quên."
Hắn cười khà khà, trên tay lại dùng lực, kéo Dư Bảo Nguyên ngã về sau.
Dư Bảo Nguyên ra sức muốn giãy dụa, Cố Phong cũng tiến mạnh lên, lúc hắn suýt nữa túm được áo Dư Bảo Nguyên, Lục Nham đã mang theo nụ cười điên cuồng kéo Dư Bảo Nguyên, từ boong tàu tầng dưới rơi vào biển rộng.
"Bảo Nguyên!" Cố Phong trợn to mắt, hét một tiếng dữ dội.
Sau đó, hắn không chút nghĩ ngợi, cướp lấy áo cứu sinh từ trong tay thủy thủ, lúc rất cả thủy thủ đều chưa kịp phản ứng, tung người nhảy, nhảy vào biển rộng.