Ta Sinh Con Cho Tổng Tài

Chương 241: Tôi còn có thể bán mạng cho em



Edit + Beta: Vịt

"Cạch"

Dư Bảo Nguyên ấn bật lửa.

Nhưng mà, trên vòi phun của bật lửa, cũng không phun ra lửa.

Nhiên liệu bên trong đã dùng hết, chiếc bật lửa này đã tương đương với phế bỏ.

Cố Phong đã đi ra ngoài rất nhiều lần, chỉ muốn tìm một nơi khô ráo, dễ đốt, để bọn họ châm đống lửa trải qua đêm bão rét lạnh. Nhưng cơn mưa to dai dẳng này, khiến cả khu đảo ướt đẫm, cơ hồ một đoạn gỗ khô tìm khắp không được.

Đôi môi Dư Bảo Nguyên tái nhợt, trán cậu cũng rất nóng. Cơn sốt của cậu vốn đang dần lui, nhưng bị cơn bão này kích thích, cơn sốt lại lên, hơn nữa rất lâu không giảm.

Ban đêm càng ngày càng lạnh, càng ngày càng ẩm ướt.

Không có thuốc, không có dụng cụ chữa bệnh cần thiết, thậm chí ngay cả đồ nhóm lửa cũng không có.

Dư Bảo Nguyên cảm thấy, mình sắp không chống đỡ nổi.

Tiếng bước chân truyền đến, Dư Bảo Nguyên mở mắt nhìn, là Cố Phong trở lại.

Cố Phong lại cởi chiếc áo cuối cùng trên người mình ra, thấm nước lạnh, đặt trên trán Dư Bảo Nguyên hạ nhiệt độ giúp cậu.

Mà Cố Phong, hoàn toàn lỏa thân trên, đã bị nhiệt độ ban đêm lạnh cóng đến phát run. Da hắn đã bị gió và mưa rét làm đông cứng đến nứt nẻ.

Mà hắn vẫn đang cố chống đỡ.

"Xin lỗi, bảo bối," Cố Phong ngồi xuống bên cạnh Dư Bảo Nguyên, "Tôi đã cố gắng, nhưng thật sự không tìm được cái đốt lửa được."

Dư Bảo Nguyên căng cái đầu đang hỗn loạn lắc lắc đầu: "Tôi vẫn ổn, anh...... anh đừng cởi trần, mặc ít đồ vào, nếu không, anh cũng sẽ bị ốm."

"Tôi không sao, tôi rất khỏe, thật đấy." Cố Phong cắn răng nói.

"Đã một tuần rồi," Dư Bảo Nguyên thở dài, "Có phải người bên ngoài...... đã bỏ hai chúng ta rồi không?"

"Sẽ không!" Cố Phong kiên định nói, "Nhất định sẽ có người đến tìm chúng ta, nhất định!"

Dư Bảo Nguyên lẩm bẩm một tiếng, ngay cả Cố Phong cũng không nghe rõ cậu nói cái gì.

Cố Phong nhìn cậu co rụt người lại, đau lòng vô cùng, nhìn mấy tảng đá lớn bên ngoài hang: "Bên trong lạnh quá, còn thường xuyên có gió. Tôi ra ngoài chuyển đá vào chồng lên, chắn gió cho em."

"Đừng," Dư Bảo Nguyên cản hắn lại, "Bên ngoài mưa rất to, anh còn thân thể trần truồng, anh không chịu được."

Cố Phong lắc lắc đầu: "Để tôi thấy em chịu khổ, còn khó chịu hơn để tôi chết."

Vừa nói, hắn dứt khoát đứng dậy, đi tới cửa hang, cắn chặt răng dời một tảng đá lớn vào trong hang.

Lúc hắn đi gần đến phía trước Dư Bảo Nguyên, bỗng nhiên dưới chân giẫm lên thứ gì, lảo đảo một cái, cả người ngã nhào, tảng đá to kia cũng rơi bịch bên cạnh.

Cố Phong ngã xuống, chỉ cảm thấy đau đớn kịch liệt đã không cách nào nhịn được. Hắn không nhịn được, bị đau hô to một tiếng.

Dư Bảo Nguyên nghe thấy tiếng kêu đau của Cố Phong, chợt tỉnh táo lại, kéo thân thể nặng trĩu đến bên cạnh Cố Phong: "Để tôi xem đập vào đâu." "Không......" Cố Phong chột dạ, "Tôi rất khỏe, thật đấy. Tôi không sao đâu, em về nằm đi, tôi khiêng đá cho em."

"Không được," Dư Bảo Nguyên quát, "Con mẹ anh đàng hoàng chút, để tôi xem chỗ nào bị thương."

Cố Phong gắng gượng ngồi dậy: "Tôi thật sự không sao, em xem, tôi vẫn có thể......"

Lời của hắn còn chưa nói hết, Dư Bảo Nguyên cố chấp đã kéo chân trái của hắn qua, từ dưới lên trên chầm chậm xắn quần.

Dư Bảo Nguyên vốn cho rằng, trên đùi Cố Phong hẳn sẽ có vết thương bị ngã va đập phải.

Nhưng cậu sai rồi.

Lúc cậu nhìn thấy vết thương trên bắp chân Cố Phong thối rữa một mảng, thậm chí ứa mủ ra ngoài, cậu quả thực quên mất cả hô hấp. "Đây là......" Dư Bảo Nguyên khiếp sợ quay đầu, nhìn mặt Cố Phong.

Cố Phong lúng túng kéo ống quần xuống: "Bảo bối, em yên tâm, tôi thật sự không sao. Tôi vẫn có thể bán mạng cho em, thật đấy, mặc kệ tôi đi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.