Ta Sinh Con Cho Tổng Tài

Chương 246: Nó quý giá nhất trần đời



Edit + Beta: Vịt

Cửa phòng bệnh bị mở ra, một người phụ nữ trung niên, trên trán lấm tấm mồ hôi, hơi thở có chút không yên, đứng trước mặt mọi người.

Trong ngực người phụ nữ này, ôm một đứa bé.

"Mạnh tổng, Bạch thiếu gia," Người phụ nữ hữu hảo khẽ cúi người, cười nói, "Tôi đã ôm Cố tiểu thiếu gia đến."

Dư Bảo Nguyên vừa nghe đến cái này, cả người giống như mọc lò xo, vụt cái từ trên giường bắn dậy, vươn tay về phía bà: "Nào, đưa con cho tôi."

Người phụ nữ trung niên nhìn nhau với Mạnh Mãng Long, thấy Mạnh Mãng Long cũng quăng ánh mắt, ra hiệu bà theo lời Dư Bảo Nguyên làm, bà liền yên tâm giao con đến tay Dư Bảo Nguyên.

Trong tã lót, nhóc thối Cố Gia Duệ đã tỉnh, mở mắt to đen láy, nhìn ba nhà mình.

Sau đó, nhóc vươn tay ngắn ngủn mập mạp ra, túm trước người Dư Bảo Nguyên, một bên còn phát ra tiếng u oa không rõ nghĩa.

Dư Bảo Nguyên ôm con mình lên, tim cũng tan một nửa.

Trời mới biết, cậu rốt cuộc muốn ôm nó nhiều cỡ nào.

Mấy ngày ở trên đảo chỉ có thể co rụt trong hang, cậu không lúc nào là không lo lắng đến con trai nhà mình, nó có khóc không, nó có ốm không, có người đút sữa đúng giờ cho nó không......

Chỉ có trải qua chia lìa tuyệt vọng mà sâu sắc như vậy, mới biết được, thời gian có thể an ổn ở dưới ánh mặt trời ôm lấy Cố Gia Duệ, trân quý cỡ nào.

Ánh nắng ngoài cửa sổ xuyên qua cửa sổ thủy tinh chiếu vào trong phòng, trên mặt đất loang lổ ánh sáng, cả phòng bệnh ấm đến khiến người ta ngứa tim.

Dư Bảo Nguyên ở trong ánh sáng ôn nhu như vậy, nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt nho nhỏ của Cố Gia Duệ một cái.

Cố Phong ngồi trên giường bệnh bên cạnh, ngây ngốc nhìn một màn này, lúc này đây, hắn cảm giác mình dường như nhìn thấy hai thiên sứ.

Hai thiên sứ mà hắn yêu, quyết tâm muốn bảo vệ cả đời.

Vết thương bắp chân hắn không xử lý kịp thời, ngược lại nhiễm trùng tình trạng nặng hơn. Bác sĩ phẫu thuật chân cho hắn, vì vậy hiện tại trên đùi hắn quấn một lớp vải xô dày bịch, tạm thời không thể tùy ý đi lại.

Hắn ngọ ngoạy ngồi dậy, đưa tay vẫy vẫy hộ sĩ: "Tìm cho tôi chiếc xe lăn."

Hộ sĩ vẫn có chút ngây ra: "Cố tiên sinh, vết thương trên đùi ngài bây giờ vẫn chưa khỏi hẳn, trước mắt không thể......"

"Cô yên tâm, tôi sẽ không đi lung tung khắp nơi," Cố Phong gật gật đầu, "Tôi muốn nằm trên giường Bảo Nguyên."

Dư Bảo Nguyên lia mắt đao qua: "Qua làm gì? Ngại giường em rộng quá à?"

Cố Phong có chút tủi thân: "Anh muốn ôm em."

Mọi người đều vẫn đang đứng nghiêm chỉnh trước giường bệnh, nhưng lời này của Cố Phong vừa ra, những người này đều nghẹn đỏ mặt.

Trong đó đặc biệt là Mạnh Mãng Long.

Mạnh Mãng Long quen thấy Cố Phong lạnh nhạt lãnh khốc nói chuyện với người khác, dùng thủ đoạn cứng rắn xử lý việc chung đối phó với người khác, gã đâu nghĩ đến, hóa ra Cố Phong ở trước mặt Dư Bảo Nguyên, cũng là bộ dạng thiếu đòn trung khuyển như vậy.

Gã và Bạch Hướng Thịnh nhìn nhau, đều nhìn thấy ý cười trong mắt nhau.

Bạch Hướng Thịnh quăng ánh mắt với người xung quanh, mọi người ngầm hiểu đi ra khỏi phòng bệnh, không quấy rầy bọn họ nữa.

Hộ sĩ không lay chuyển được sự kiên trì của Cố Phong, đành phải đỡ hắn lên giường Dư Bảo Nguyên.

"Bảo bối," Cố Phong cuối cùng ôm hai bảo bối duy nhất một lớn một nhỏ nhà mình vào trong lòng, quả thực còn vui hơn ký danh sách lớn vài tỷ, "Chỉ muốn ôm hai người."

"Ấu trĩ." Dư Bảo Nguyên cười mắng một câu.

Cố Phong cười nhanh chóng trộm đi một nụ hôn ấm áp ở khóe miệng Dư Bảo Nguyên, sau đó vẻ mặt thỏa mãn ôm lấy nhãi thối của mình.

Hắn xòe hai tay Cố Gia Duệ ra, để nó giống một con chim lớn bay lượn trên dưới.

Thật sự, hắn chưa từng cảm thấy, nhãi thối nhà mình chơi vui vậy.

Cố Gia Duệ bị Cố Phong đùa không nhẹ không nặng như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng nhiên giống như có chút vẻ ngưng trọng, lại thấy nó vươn chân ngắn ngủn ú thịt của mình ra, đá xuống đầu vai Cố Phong.

Cố Phong cười: "Nhãi con, con muốn đánh daddy con, còn non lắm," Dứt lời, hắn thả Cố Gia Duệ xuống, để nói đối mặt với Dư Bảo Nguyên và mình, "Nào, nói với daddy, con thích daddy, hay là thích ba?"

Cố Gia Duệ u oa kêu một tiếng.

"Hả, thích ba phải không?" Cố Phong không thèm mặt mũi nói linh tinh, "Hay lắm, daddy con cũng thích ba con nhất."

Dư Bảo Nguyên nhìn hai họ Cố một lớn một nhỏ chơi đùa, nhất thời không biết nên tức hay nên cười, chỉ là lỗ tai đỏ rực.

Ngoài phòng bệnh, Bạch Hướng Thịnh và Mạnh Mãng Long từ cửa sổ nhỏ trong suốt nhìn thấy cảnh tượng ấm áp bên trong.

Bạch Hướng Thịnh nghiêng đầu: "Em sao cảm thấy, kể từ lúc hai bọn họ từ đảo hoang về, quan hệ hai người hình như không giống lúc trước?"

Mạnh Mãng Long ừ một tiếng: "Bọn họ cùng nhau lưu lạc đảo hoang, chỉ có nhau, chắc là...... tên cuồng công tác Cố Phong cũng rốt cục thông suốt rồi đi."

Bạch Hướng Thịnh thở phào một hơi: "Ngay cả thiên tai nhân họa, sóng to gió lớn cũng không tách bọn họ ra được, em đoán, lần này có lẽ hai người này thật sự sẽ thành."

Hai bọn họ ở cửa nói đến vui vẻ, chỉ nghe trong hành lang an tĩnh vang lên tiếng động, hóa ra là Anna vừa đi gọi điện thoại.

Mạnh Mãng Long nhìn thấy sắc mặt Anna có chút khó coi, cau mày, thấp giọng hỏi: "Anna, đã xảy ra chuyện gì?"

Anna dừng bước: "Mạnh tổng, Khương Đông Bân đến."

"Gã đến làm gì?" Mạnh Mãng Long vừa nghe cái tên này, mặt liền gằm xuống.

Anna cười lạnh nói: "...... Nói là đến thăm bệnh!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.