Hoa trong vườn có chú Hà chăm sóc, một năm nay, những bông hoa này nở cực kỳ đẹp.
Từng khóm hoa náo nhiệt rực rỡ chen chúc nhau, tắm ánh nắng mặt trời, bỗng nhiên, khiến cả Cố trạch đều có chút ấm áp.
Dư Bảo Nguyên và Cố Phong trở lại Cố trạch, không có người làm trong nhà, mà tự mình tốn khoảng 1 ngày, đích thân sửa sang lại căn biệt thự lớn này từ trên xuống dưới một lần.
Cố Phong cũng không có chút ý kiến, ngược lại cảm thấy, có thể cùng vợ mình sắp xếp nhà của bọn họ, vô cùng hạnh phúc.
Dư Bảo Nguyên và Cố Phong tốn rất nhiều tâm tư, trang trí lại phòng ngủ của hai bọn họ, làm đến vô cùng thoải mái, vừa nhìn đã khiến người ta muốn ngủ ở đó. Lại chuẩn bị phòng nhỏ cho Cố Gia Duệ, sau đó còn đi sờ mò thư phòng, phòng làm việc, ban công......
Cứ như vậy, chờ bọn họ hoàn thành gần như xong, đã tối rồi.
Dư Bảo Nguyên và Cố Phong cùng rửa tay, nhìn căn nhà hoàn toàn mới này, không biết tại sao, thỏa mãn trong lòng sắp tràn ra.
"Bảo bối," Cố Phong ngậm cười duỗi đầu nhẹ nhàng tựa vào đầu Dư Bảo Nguyên, "Sau này, chúng ta chính là một gia đình."
Dư Bảo Nguyên khẽ ngẩng đầu, khóe mắt chân mày là nụ cười mê người: "Xem anh có giữ lời hay không."
Cố Phong nghe vậy, xoay người lại, ôm cả người Dư Bảo Nguyên lên bàn, nhìn khuôn mặt cậu, sau đó đè ót cậu, hai người ở đại sảnh hôn môi vừa ướt vừa nóng vừa mê người.
"Tiểu Nguyên Bảo nhà anh và nhãi thối nhà anh có thể tha hồ tin tưởng anh," Cố Phong xoa mặt Dư Bảo Nguyên, "Anh thề, anh sẽ cố gắng làm việc, cố gắng kiếm tiền sữa, trở thành cánh tay vững chắc nhất của hai người; anh sẽ dùng trái tim để yêu hai cha con em, mãi mãi không ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, hai người, chính là nơi trở về duy nhất của anh."
Dư Bảo Nguyên nhìn hai mắt Cố Phong được ánh đèn chiếu lấp lánh.
Đôi mắt này, dùng ánh mắt như vậy nhìn cậu......
Thật say lòng người.
Dư Bảo Nguyên cười một tiếng, từ trên bàn nhảy xuống, vỗ vỗ người mình: "Hôm nay là ngày đầu tiên chúng ta chính thức vào ở Cố trạch......"
"Không đúng." Cố Phong bỗng nhiên nói.
Dư Bảo Nguyên khiêu mi tỏ vẻ nghi ngờ: "Sao không đúng?"
"Nơi này không thể gọi là Cố trạch nữa," Cố Phong nhìn Dư Bảo Nguyên, "Nơi này, chính là nhà chúng ta."
Dư Bảo Nguyên cáu liếc hắn một cái: "Anh rõ là...... dù thế nào, hôm nay là ngày đặc biệt đáng để kỷ niệm, em muốn đích thân nấu một bữa tiệc lớn để ăn mừng."
Cố Phong vừa nghe đến đây, đôi mắt kia giống như bóng đèn đã có điện, cạch một cái phát sáng toàn bộ.
"Ok, ok," Cố Phong vội vàng đồng ý nói, "Anh rất muốn rất muốn ăn món em nấu......"
Dư Bảo Nguyên cười hì hì, gọi một người giúp việc dưới nhà, trên giấy viết một loạt rau và thịt, để hắn lái xe đến chợ mua.
Chờ hắn mua về, Dư Bảo Nguyên cũng đang chuẩn bị đại triển thần uy trong bếp.
Nồi kêu ùng ục, thức ăn bên trong đang được đảo xào, Cố Phong đi vào bếp, nhìn gò má nghiêm túc của Dư Bảo Nguyên, cảm giác hạnh phúc trong lòng quả thực muốn tràn ra.
Hắn đi tới phía sau Dư Bảo Nguyên, nhẹ nhàng xuyên tay qua từ hai bên người vợ mình, mang theo chút cảm giác tình dục, ôm lấy người: "Bảo bối." "Huh?" Dư Bảo Nguyên không quay đầu lại, chỉ thuận miệng đáp một câu.
"Em có biết, nhìn hình ảnh em nấu cơm cho hai cha con anh, anh muốn bao lâu rồi không?"
Dư Bảo Nguyên duỗi tay lấy hộp muối, từ bên trong múc ra một thìa muối rắc vào nồi: "Bao lâu?"
"Rất lâu rất lâu," Cố Phong không ngừng cọ sát ở cần cổ Dư Bảo Nguyên, hưởng thụ mùi dễ ngửi trên người cậu, "Từ ngày em rời đi, thật ra tôi đã bắt đầu nghĩ. Rốt cuộc...... rốt cuộc đã theo đuổi em về được rồi, sau này có thể ăn món vợ nấu rồi."
Dư Bảo Nguyên quăng một câu lạnh lùng: "Em lười bữa nào cũng nấu."
"Vậy rõ ràng nhé," Cố Phong cười nói, "Để em nấu cơm hết, em rất mệt. Anh cũng học, anh học nghiêm túc, hai chúng ta cưa đôi việc nhà, đảm bảo không để em mệt, được không?"
Dư Bảo Nguyên nhẹ nhàng ngẩng cằm: "Không để người làm trong nhà làm việc?"
"Bọn họ quét dọn mấy chỗ kiểu đại sảnh, vườn hoa là được rồi," Cố Phong khẽ cười, "Những nơi chúng ta ở, hai ta tự mình làm. Nếu để bọn họ quét dọn hết, rõ ràng là nhà, lại để giống như khách sạn vậy."
Khóe môi Dư Bảo Nguyên khẽ câu lên, hiển nhiên là cực kỳ hài lòng với câu trả lời của Cố Phong.
Cậu nhẹ nhàng ghé đầu, chạm lên môi Cố Phong một cái: "Ngoan quá đi."
Cố Phong kinh ngạc trợn tròn mắt, sau đó đôi mắt kia nhuốm màu kỳ lạ.
Đợi đến lúc Dư Bảo Nguyên kịp phản ứng, cậu mới cảm giác được, phía sau mình, thằng khốn nóng bỏng nào đó của Cố Phong đang đỉnh mình.
Cố Phong khiêu mi: "Đây là...... quá nhớ em."
Dư Bảo Nguyên đang muốn mắng hắn, bỗng ngửi thấy mùi khét, vừa quay đầu lại, chỉ thấy rau xào bên trong nồi đã khét lẹt.
Vừa nãy bận anh anh em em với Cố Phong, vậy mà quên mất món xào trong nồi!
Dư Bảo Nguyên hung dữ quay đầu lườm Cố Phong: "Anh xem, cháy khét rồi!"
Cố Phong chớp mắt, vừa giống nhận lỗi vừa giống không nhận lỗi.
"Ra ngoài ra ngoài ra ngoài," Dư Bảo Nguyên phất tay đuổi người, "Đi ra chơi với con, anh xem để anh làm, em còn phải xào lại lần nữa, rõ là......"