Buổi tối Cố Phong đến đón Dư Bảo Nguyên về nhà, sắc mặt rõ ràng hơi kỳ lạ.
Dư Bảo Nguyên ngược lại biểu hiện đến là thoải mái, giống như người tặng bao cho Cố Phong không phải là cậu vậy.
Cố Phong thật ra cũng không phải chưa từng bị ghẹo như vậy, hắn từng được người tặng bao cao su, dầu bôi trơn đủ loại, nhưng những hành động quyến rũ trần trụi này sẽ chỉ khiến hắn vô cùng ghét và buồn nôn.
Nhưng...... nếu như đối tượng là Dư Bảo Nguyên......
Sắc mặt Cố Phong hơi đỏ, hắn không muốn thừa nhận, bởi vì chút trêu ghẹo này của Dư Bảo Nguyên, hắn đã "tinh lực tràn trề" suốt cả buổi chiều. Trong đầu toàn là hình ảnh không lành mạnh.
Cố Phong đón Dư Bảo Nguyên vào ghế phụ xe đua của mình, sau đó đóng cửa xe lại.
Hắn không vội khởi động xe, mà quay đầu nhìn gò má Dư Bảo Nguyên: "...... Bao, là em nhét vào nhỉ."
Dư Bảo Nguyên cười cười: "Ừa, thì sao?"
Cố Phong từ trong túi cầm lấy cái bao cao su kia trong tay: "Bảo bối, ý em là......"
Dư Bảo Nguyên duỗi tay lấy cái bao cao su vẫn đóng gói đầy đủ kia trong tay Cố Phong, cười cười, dùng răng xé mở gói.
Cố Phong nhìn cậu dùng miệng cắn mở gói bao cao su, chỉ cảm thấy lửa trong lòng cháy càng mạnh, hắn cơ hồ cũng sắp nghe thấy tiếng thiêu đốt đùng đùng của dục hỏa trong lòng mình rồi!
"Em đây là......" Giọng hắn đã khản đặc, tên ngu cũng có thể nhìn ra, hắn lúc này muốn làm gì.
Dư Bảo Nguyên nhìn cái bao bên trong gói bọc, nghiêng đầu ranh mãnh cười nói: "Ài, trước kia em từng dùng bao để thổi bóng bay đó, anh biết không?" Cố Phong ừ một tiếng, chỉ cảm thấy mặt mình cháy rất nóng.
Dư Bảo Nguyên nhíu mày, bỗng nhiên sinh ra chút hứng thú tà ác hành hạ Cố Phong.
Khiến người đàn ông này vùi lấp trong dục vọng, dùng sức trêu chọc hắn, nhưng chỉ có thể để hắn nhìn, không cho hắn ăn.
Hình như rất thú vị.
Khóe môi cậu hơi câu lên, bỗng nhiên nói với Cố Phong: "Dây lưng anh hơi bẩn."
Dứt lời, nhân lúc Cố Phong vẫn chưa kịp phản ứng, duỗi tay sờ tới dây lưng của Cố Phong, sau đó, trong ánh mắt kinh ngạc của Cố Phong, ngón tay cử động, lạch cạch, nút dây lưng bị mở.
Cố Phong sắp nhịn đến nổ tung.
Bị Dư Bảo Nguyên ghẹo như vậy, dục vọng của hắn đã sắp dìm hắn xuống.
Dư Bảo Nguyên nhìn phản ứng của Cố Phong, cười nói: "Không cẩn thận mở dây lưng anh mất rồi, xin lỗi, tự anh cài vào đi."
Mắt Cố Phong lộ ra chút cầu khẩn: "Vợ à......"
Dư Bảo Nguyên dựa vào lưng ghế, thoải mái thở dài: "Sao vậy?"
Cố Phong kề người qua: "Chúng ta làm một lần, được không?"
Dư Bảo Nguyên hừ nhẹ một tiếng, sau đó cầm cái bao cao su kia, chuyển hướng Cố Phong, nói: "Vậy anh trả lời mấy vấn đề của em trước đã."
"Hỏi, cứ việc hỏi." Cố Phong dùng sức gật đầu.
"Trưa nay, lúc học sinh kia đến add Wechat em...... có phải ghen không?"
Cố Phong vẫn ngượng thừa nhận mình ghen hay không, nhưng tình hình nguy cấp như này, cũng liều mạng, trực tiếp đào móc lời trong lòng ra: "Phải, cực ghen, trong lòng rất khó chịu."
"Tại sao khó chịu?"
Cố Phong cắn răng, bỗng nhiên ôm chặt lấy Dư Bảo Nguyên: "Em là của anh!"
Nụ cười Dư Bảo Nguyên từ từ tăng thêm.
"Người khác ngấp nghé em, anh đương nhiên sẽ khó chịu ghen tuông," Cố Phong bực bội, "Em là của mình anh, anh không cho người khác ôm mục đích đến gần em. Sau này Wechat của đàn ông lạ không được add."
"Thật bá đạo." Dư Bảo Nguyên dẩu miệng nói.
Chân mày Cố Phong vung lên: "Mặc kệ, em không dễ gì lại lần nữa trở thành bảo bối của anh, anh phải trông kỹ em, tuyệt đối sẽ không để người khác cướp đi. Ngay cả hơi thở của em, anh cũng không muốn để thằng khác ngửi được."
Dư Bảo Nguyên đánh ngực hắn một cái: "Ok, lái xe đi."
Cố Phong lúc này mới buông lỏng Dư Bảo Nguyên, nhưng cũng không lái xe, giống như đang dỗi.
Dư Bảo Nguyên biết hắn nhịn khó chịu, lại lấy một thứ ra, lén nhét vào trong dây lưng đã cởi của Cố Phong: "Cho anh."
Cố Phong duỗi tay lấy ra, đặt trước mắt nhìn.
Một tấm thẻ phòng khách sạn tình nhân đẳng cấp.
"Tối nay thuê phòng khách sạn tình nhân," Giọng Dư Bảo Nguyên bay bổng tự hỏi, "...... Anh nói, em nên dùng với ai đây?"
Hà Tuệ từ trong quán Siêu Cấp Nguyên Bảo đi ra, trên tay còn cầm một cốc trà sữa.
Cô vừa đi xuống một bậc thang, chỉ nhìn thấy chiếc xe đua xa hoa đỗ ở cửa, trong nháy mắt...... lao như tên bắn.