Ngày đó, Dư Bảo Nguyên và Cố Phong đều ở bên ngoài, là chú Hà ở nhà chăm sóc Cố Gia Duệ.
Trong tay chú Hà có vài việc phải làm, bèn đành phải đặt Cố Gia Duệ trên sofa. Dư Bảo Nguyên và Cố Phong làm việc xong về đến nhà, vừa đi lên tầng 2, khiếp sợ nhìn thấy thằng nhãi nhà mình, dùng cả tay chân, giống như động vật 4 chân bò trên đất.
"Nó nó nó...... biết bò?" Dư Bảo Nguyên kinh ngạc nói.
Cố Phong nhíu mày: "Xem ra là vậy."
Mặt mày Dư Bảo Nguyên phấn chấn, đang muốn đi lên xem, ai ngờ bên cạnh đột nhiên xông tới một cái bóng, Khoai Sọ.
Khoai Sọ phấn chấn thân thể béo mềm của mình, bước chân mèo đi về phía Cố Gia Duệ, Cố Gia Duệ bò bao nhiêu bước, nó cũng theo bấy nhiêu bước. Sau khi đi theo một đoạn, Khoai Sọ bỗng nhiên ở trước mặt Cố Gia Duệ, quỳ chân trước tôn quý của mình xuống, để mình nằm rạp.
Cố Gia Duệ mở to đôi mắt, bò từng chút một lên lưng Khoai Sọ.
Khoai Sọ bình thường cao quý lãnh diễm, lần này vậy mà không chút phản kháng. Đến khi cả người Cố Gia Duệ đều nằm bò trên lưng Khoai Sọ, Khoai Sọ ngọ ngoạy muốn đứng chân trước lên, sau đó chở Cố Gia Duệ đi dạo khắp nơi trong phòng.
Nhưng mà...... thằng nhãi này hình như hơi nặng.
Ít nhất Khoai Sọ không cõng dậy nổi.
Dư Bảo Nguyên nhìn một màn khiến người ta kinh ngạc, nhất thời quên mất hành động. Đến khi chân Khoai Sọ lảo đảo, Dư Bảo Nguyên mới vội vội vàng vàng tiến lên ôm Cố Gia Duệ vào lòng.
"Hai thằng quỷ nghịch," Dư Bảo Nguyên cười mắng, "Ai bảo hai đứa chơi như vậy?"
Cố Phong cũng bế Khoai Sọ lên: "Xem ra, hai đứa này nhân lúc chúng ta không có ở đây, thường xuyên làm như vậy, cho nên mới thuần thục thế."
"Mu --" Cố Gia Duệ há miệng kêu một tiếng.
Nhóc vừa kêu, Khoai Sọ bên cạnh cũng meow meow meow theo, nhất thời trong phòng ầm ĩ không thôi.
"Con mèo hư này," Cố Phong bĩu môi, "Anh bình thường sờ cái cũng không cho sờ, anh đút cho nó thức ăn mèo nó còn ghét nữa, sao bây giờ lại thân với Duệ Duệ vậy, ngay cả lưng cũng cho nó cưỡi, thật bất công."
Dư Bảo Nguyên buồn cười nhìn Cố Phong một cái: "Con chúng ta bé đã hiếu động như vậy, sau này e là......"
Vẻ mặt Cố Phong ngưng trọng: "Sau này e là không yên nữa."
Dứt lời, hắn thở dài, quay đầu nhìn Cố Gia Duệ lộ ra đầu nhỏ trong ngực Dư Bảo Nguyên, mở to con ngươi đen láy, duỗi tay xoa đầu nó: "Nhãi con, sau này ngoan một chút cho daddy, nếu không daddy dạy dỗ con!"
(Bản dịch chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Wordpress humat170893.wordpress)
Đã 8 tháng rồi.
Lý Kha ngồi trên sofa, điện thoại đặt một bên, không có lòng nghịch. Trong lòng hắn đang tính toán, xa 1 năm, còn bao nhiêu ngày...... 8 tháng nay, xảy ra rất nhiều.
Hắn và Tưởng Hạo từng phát sinh quan hệ tình dục, bị chị hắn nói với mẹ hắn, thế là trong nhà liền rối loạn.
Mẹ Lý Kha từ trong phòng lao ra, đi theo sau chị hắn.
Mẹ hắn ngồi đối diện Lý Kha, vẻ mặt ngưng trọng: "Lý Kha, con nghe lời, thành thật nói với mẹ, có phải Tưởng Hạo nó...... nó ép con lên giường? Còn có phải bị uy hiếp?"
"Lý Kha, em nói thật với chị." Chị Lý Kha cũng vẻ mặt nghiêm túc.
Hai tay Lý Kha xoắn vào nhau, vẫn sử dụng trầm mặc để đối đầu.
"Lý Kha!" Mẹ bỗng nhiên cất cao giọng, "Con bây giờ không nghe lời như vậy sao? Mẹ hỏi con con cũng không trả lời sao?"
Lý Kha cắn chặt răng, sau đó bỗng ngẩng mắt lên: "Không phải cậu ấy cưỡng bức con, là con thích cậu ấy, thích cậu ấy, được chưa!"
Hai mẹ con Lý gia, nhất thời hít sâu một hơi.
Bọn họ như thế nào cũng không nghĩ đến, Lý Kha vậy mà sẽ nói ra lời như vậy!
"Không phải, không phải," Chị Lý Kha vẫn có chút choáng váng, "Sao em lại thích cậu ta chứ? Em nhất định là bị nó cưỡng bức, chị lúc đó nghe thấy hết, giọng em rất vùng vẫy, em......"
"Chị à," Ánh mắt Lý Kha liếc đi không nhìn cô, "Chị chưa nghe nói đến, tình thú sao?"
Chị Lý Kha lúng túng ngừng nói lại, chỉ còn lại đôi con ngươi, trợn to như chuông đồng.
"...... Con là đồng tính luyến?" Mẹ Lý Kha mang theo đầy khiếp sợ hỏi một câu.
Lý Kha mím chặt môi, hồi lâu, giống như hạ quyết tâm, vâng một tiếng.
Mẹ Lý Kha liền xù lông.
Bà kéo Lý Kha đi vào phòng, ném Lý Kha vào trong, sau đó đóng rầm cửa lại, cũng không biết cầm đâu được chìa khóa, cạch một tiếng khóa cửa từ bên ngoài.
"Mẹ không tin!" Mẹ Lý Kha giọng sắc bén, "Con đừng nói linh tinh với mẹ, con chỉ là muốn bảo vệ Tưởng Hạo có phải không? Con không chịu nói thật với mẹ phải không?"
Lý Kha bên trong, cũng không có chút âm thanh.
"Được, con không nói, "Mẹ Lý Kha hô hấp nặng nề, "Vậy con ở bên trong nghĩ thông suốt cho mẹ! Nghĩ thông rồi thì ra!"
Lý Kha bên trong, vẫn ủ rũ ngồi dưới đất, nghe thấy tiếng bước chân đi xa của mẹ mình, hắn mới thở dài.
Hắn lấy điện thoại của mình ra, mở Wechat, mở giao diện chat với Tưởng Hạo.
Ghi chép trò chuyện mới nhất, vẫn dừng lại ở 3 ngày trước.
"Mày không phải quên tao rồi đấy chứ?" Lý Kha chớp mắt, giống như hơi tủi thân, "...... Mẹ sư mày chơi ông, tao giờ bị người khác ghét rồi, mày không thể quên tao được...... Khốn kiếp......"
Lúc màn đêm dần sâu, không nhìn thấy ai nữa, một sợ dây thừng tết bằng vải thô, từ cửa sổ tầng 2 phòng Lý Kha vắt ra bên ngoài.
Một bóng người, từ trong cửa sổ, từ từ leo xuống.
Đến khi hắn đạp xuống đất, hắn mới thở phào, nhân lúc vẫn chưa có ai phát hiện, vội vội vàng vàng chạy đến tường thấp bên ngoài nhà mình, tung mình đi ra ngoài.
Thật sự không muốn ở bên trong bị người khác chỉ trích nữa, hắn cần đi ra ngoài yên lặng một chút, Lý Kha nghĩ.
Cả đời mình chưa từng to gan như vậy.
Nhưng lần này...... Hắn thật sự không muốn bị người khác khống chế như trước kia nữa.