Cố Phong không biết xấu hổ ghé sát, liên tục đè lại: "Thế nào? Dám gọi không?"
"Em không gọi, ai thích gọi thì gọi." Dư Bảo Nguyên rầm rì.
"Vậy thì không được, được gọi anh là chồng, chỉ có thể là em," Khóe môi Cố Phong khẽ câu lên, trong mắt tràn đầy dục chiếm hữu nóng bỏng, "...... Em nếu tiếp tục không mở miệng, anh lại phải giống lúc nãy, khiến em phát ra loại tiếng kêu khác."
Dư Bảo Nguyên bị hắn quấn đến khó chịu, cau mày ngọ ngoạy mấy cái, nhưng không có tác dụng, Cố Phong đã trong im lặng đè cậu bên dưới.
Hai người vừa mới kết thúc "chiến đấu", đều không ai mặc quần áo, vì vậy, Cố Phong bây giờ nếu cứ muốn làm chút chuyện xấu, ngược lại rất tiện.
"Gọi không hả?" Cố Phong vuốt thính tai đỏ thấu của Dư Bảo Nguyên, "Huh? Cho em thêm một cơ hội.
Dư Bảo Nguyên tức đến nghiến răng.
Người này, lúc dưới giường vẫn là một ông chồng tốt trung khuyển.
Nhưng không nghĩ đến, thời gian kết hôn xong, ở trên giường càng ngày càng ngang ngược càn rỡ!
Vậy mà dám đẩy cậu ăn hiếp!
Cậu hung dữ nhìn mắt Cố Phong, sau đó gầm nhẹ nói: "Anh nếu thật sự dám vào, anh xem em hôm nay làm thế nào......"
Lời của cậu vừa nói được một nửa, liền cảm giác thân thể nóng hừng hực của Cố Phong lại lần nữa đánh tới, cảm giác chân thật mà nguy hiểm bị chiếm giữ một lần nữa đánh vào tim......
"Ông xã!" Dư Bảo Nguyên thật sự mệt mỏi, sợ hãi thể lực vô cùng vô tận này của Cố Phong, đành phải nhắm mắt lại, khuất nhục mở miệng.
Cố Phong nghe thấy 2 chữ này, trong lòng quả thực vui như nở hoa.
Bảo Nguyên nhà hắn ở trên giường lớn tiếng gọi hắn là ông xã đó!
Cố Phong cười đến mắt cong cong, hôn mạnh lên khuôn mặt Dư Bảo Nguyên một cái: "Ngoan."
Dư Bảo Nguyên thừa cơ cong đầu gối đá Cố Phong, trong tích tắc Cố Phong thả lỏng trở mình lăn khỏi khu uy hiếp của Cố Phong, lập tức đứng dậy: "Anh hay lắm, giờ dám uy hiếp cả em!"
Cố Phong miễn cưỡng trở người, chăn đã bởi vì động tác kịch liệt của hai người mà lăn xuống đất, vì vậy cả người Cố Phong không có cái che chắn, trực tiếp bại lộ trước mặt Dư Bảo Nguyên.
"Đệt," Dư Bảo Nguyên kéo một cái gối nện lên lồng ngực vững chắc rộng rãi của Cố Phong, "Không cảm thấy xấu hổ gì hết, cứ không mặc gì cả cho em nhìn?"
"Em là vợ anh, liên quan gì chứ," Trong mắt Cố Phong ngậm cười, "Hơn nữa, chỗ đó em cũng không phải chưa từng dùng, phải không? Em rõ ràng cũng rất vừa ý......"
Dư Bảo Nguyên hận không thể cầm cái bánh bao chặn mồm Cố Phong!
Thiếu đòn!
Cậu hầm hừ từ trên giuòng đi xuống, phủ thêm áo ngủ cho mình, đang định mở miệng nói chuyện, đột nhiên cảm giác được trong dạ dày truyền đến từng trận cảm giác khó chịu, giống như có thứ gì trào chua, muốn từ dạ dày tuôn ra.
Cậu vội vội vàng vàng vọt tới phòng vệ sinh, nôn khan một tiếng.
Cố Phong sợ đến sắc mặt cũng thay đổi, vọt theo Dư Bảo Nguyên vào phòng vệ sinh, khẩn trương vỗ lưng Dư Bảo Nguyên, hai con ngươi cũng không động đậy mà giằng co trên người Dư Bảo Nguyên: "Vợ à, sao thế? Có phải chỗ nào không thoải mái không? Uống nước không?"
Dư Bảo Nguyên khoát tay, sắc mặt sưng đến đỏ bừng, ho một lúc lâu, mới đè xuống cảm giác khó chịu: "Chỉ là đột nhiên...... không thoải mái......"
Cố Phong vội vàng một chén nước nóng tới đây, nhìn Dư Bảo Nguyên uống: "Chỗ nào không thoải mái? Nói cho anh biết, anh giờ gọi bác sĩ gia đình đến cho em."
"Không," Dư Bảo Nguyên đè tay hắn: "Muộn quá rồi, bác sĩ cũng đã ngủ, mai hẵng nói."
"Không được," Cố Phong quả quyết nói, "Em rõ ràng thân thể không thoải mái, anh sao nhìn được chứ? Anh phải tìm người đến."
"Được rồi," Dư Bảo Nguyên hơi tái mặt, "Đã không khó chịu nữa, giờ ổn rồi. Khả năng chỉ là tạm thời hơi không thoải mái, lát nữa tự hồi phục, anh đừng lo, được không?"
Sắc mặt Cố Phong vẫn rất kỳ cục.
Dư Bảo Nguyên giờ dỗ cha Cố Gia Duệ như dỗ con: "Thật sự không khó chịu, em đáp ứng anh, sáng mai sẽ để bác sĩ khám, được không? Đừng lo."
Cố Phong lúc này mới tâm không cam tình không nguyện dừng lại động tác muốn gọi điện thoại, quay lại cầm khăn lông lau miệng cho Dư Bảo Nguyên, dắt người quay về giuòng, đắp kín chăn.
(Bản dịch chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Wordpress humat170893.wordpress)
Cả đêm cứ trôi qua như vậy, sáng hôm sau, Cố Phong mời bác sĩ gia đình đến nhà.
Lúc bác sĩ gia đình vẫn trên đường, Cố Phong đã nói triệu chứng tối qua của Dư Bảo Nguyên cho chú Hà nghe.
Chú Hà vốn còn chưa nói gì, nhưng nhìn thấy Cố Gia Duệ ở một bên đã tràn đầy tinh lực như hổ con chạy toán loạn khắp nơi, đầu óc bỗng nhiên chợt lóe: "Có phải...... lại......"
Cố Phong ngẩng đầu: "Lại cái gì?"
"Có phải Dư thiếu......" Trong đôi mắt chú Hà phát sáng, "Cậu ấy lại mang thai?"
Cố Phong chợt cả kinh, cả người ngây ra, trợn tròn mắt nhìn Dư Bảo Nguyên.
Dư Bảo Nguyên cũng giật mình: "Không...... không thể nào......"
"Sao lại không," Chú Hà nói, "Hai các cháu đều còn trẻ như vậy, sinh hoạt tình dục lại không ít, nói không chừng đã......"
Sắc mặt Cố Phong có chút mất tự nhiên: "Chú Hà, sao chú biết cháu với Bảo Nguyên......"
"Nè," Chú Hà khinh thường bĩu môi, "Thiếu gia, cháu thấy dấu hôn trên người Dư thiếu ít quá sao?"
Trên mặt Dư Bảo Nguyên vẫn hết sức duy trì bình tĩnh mà mỉm cười an hòa, nhưng ở dưới mặt bàn, cậu đã nhấc cao chân mình, giẫm mạnh lên giày da bóng lưỡng của Cố Phong.
Tên khốn, đều tại hắn!
Đến khi bác sĩ gia đình tới, Cố Phong cũng nói với bác sĩ gia đình như vậy, bác sĩ gia đình nói: "Cái này cũng có khả năng. Cố tổng, dựa theo tình huống thân thể của ngài, tôi cảm thấy chất lượng và sức sống của t*ng trùng của ngài cũng cao hơn phái nam bình thường, mà Dư thiếu thì...... cho nên, tôi cảm thấy loại khả năng này, có thể suy nghĩ."
Vừa nói, hắn liền cho một người làm ra ngoài mua giấy thử thai giúp hắn.
"Nhưng mà, hai ngài cũng trước tiên đừng cho rằng đây chính là mang thai, dù sao đàn ông mang thai, không phải phần cứng đạt tới tiêu chuẩn là được, nói tóm lại, xác suất nam giới sinh con, vẫn còn quá thấp, cho nên......"
Cố Phong và Dư Bảo Nguyên đương nhiên hiểu ý hắn.
Đến khi giấy thử thai mua về, Dư Bảo Nguyên liền đỏ mặt dùng. Sau khi qua thời gian quy định, bác sĩ gia đình cầm lấy giấy thử hiển thị tình huống nhìn, lắc lắc đầu: "Ngài không mang thai."
Dư Bảo Nguyên nhíu mày: "Vậy thì tình huống của tôi tối qua là......"
Bác sĩ đẩy mắt kính: "Dựa theo miêu tả của ngài mà nhìn, dạ dày trướng khí, cũng phù hợp với triệu chứng của ngài hôm qua."
Bác sĩ nói chuyện với Dư Bảo Nguyên và Cố Phong hồi lâu, nhận được chẩn đoán dạ dày trướng khí, đều cảm khái là một trận ô long.
(Đứa nào re-up là chó)
Đến khi Cố Phong đưa Dư Bảo Nguyên đến quán, Cố Phong đỗ xe ở cửa, nhưng không mở cửa xe.
Dư Bảo Nguyên liếc nhìn hắn: "Sao thế?"
Cố Phong hít sâu một hơi, khẽ nghiêng người qua: "Vợ à, em có phải hơi thất vọng không?"
"Thất vọng?" Dư Bảo Nguyên nhẹ nhàng cười nói, "Anh là nói chuyện buổi sáng á? Không, không tính là thất vọng."
Cố Phong nhíu mày, ra hiệu Dư Bảo Nguyên nói tiếp.
"Chuyện em mong đợi chưa thực hiện được, cái đó mới thất vọng," Dư Bảo Nguyên cười nói, "Có thêm một đứa nữa, em vốn không có mong đợi với suy nghĩ gì, cho nên đương nhiên cũng không đến mức thất vọng."
"Vậy......" Cố Phong do dự nói, "Em muốn có đứa nữa không?"
Dư Bảo Nguyên trầm mặc một chút, "Không nghĩ đến, sao, anh muốn?"
"Anh cũng không nghĩ đến, anh hoàn toàn tôn trọng suy nghĩ của em," Cố Phong chân thành nói, "Anh cũng không phải không nuôi nổi, em cho dù sinh cho anh một đội bóng con, anh cũng nuôi được tốt. Nhưng nếu em chỉ muốn một Duệ Duệ, anh cũng hoàn toàn ủng hộ em, hơn nữa sẽ mang cả trái tim đi yêu con của chúng ta."
Dư Bảo Nguyên mím môi nở nụ cười: "Anh xem, hai bọn mình ngày nào cũng làm chuyện đó, em có lỗi khi không mang thai?"
"Đó là anh đeo bao," Cố Phong năng lực sinh sản của mình giải thích, "Em nếu muốn, vậy thì từ tối nay anh bắt đầu không đeo, hai chúng ta trực tiếp một chút......"
"Ok," Dư Bảo Nguyên chặn lời lời lẳng lơ của thằng cha này, sau đó nhẹ nhàng tựa vào vai Cố Phong, "Suy nghĩ của em là, hết thảy tùy duyên."
"Huh?"
Dư Bảo Nguyên nhìn phong cảnh trước cửa xe: "Có cũng được, không có cũng được, hai chúng ta đã có Duệ Duệ rồi, không có tiếc nuối. Em rất thích gia đình ấm áp của chúng ta bây giờ, cho nên, tất cả tùy duyên. Không ép buộc, chỉ xem duyên phận, anh nói có được không?"
Cố Phong cúi đầu, hôn lên khóe môi Dư Bảo Nguyên: "Tất cả nghe theo em."