Ta Sinh Con Cho Tổng Tài

Chương 307: (PN - 11) Trung khuyển năm đó là băng sơn



Edit + Beta: Vịt

Bạch Hướng Thịnh lái xe, trước đến trung tâm thương mại đi dạo, từ chợ thức ăn tầng dưới cùng mua ít rau và thịt, xách túi, lái xe về nhà.

Trời tối rất nhanh, không bao lâu, màn đêm cũng dần buông xuống.

Y ngồi trong phòng mình, tĩnh tọa chốc lát.

Trong phòng không an tĩnh bao lâu, điện thoại Bạch Hướng Thịnh đặt trên bàn trà vang lên tiếng chuông chói tai, thoáng chốc xé rách sự yên lặng.

Y duỗi cánh tay, nhe răng trợn mắt cầm điện thoại qua nhìn, là điện thoại của Phương Vân.

Y miễn cưỡng nhận điện: "Alo?"

"Bạch Hướng Thịnh! Tên bỉ ổi mày!"

Âm thanh chói tai của Phương Vân từ trong điện thoại truyền đến.

Bạch Hướng Thịnh bất đắc dĩ, cầm điện thoại ra xa một lát, nghe âm thanh hùng hùng hổ hổ của Phương Vân nhỏ đi chút, mới lại áp di động vào bên tai: "Chửi xong chưa?"

"Chưa đâu," Phương Vân vẫn tức giận không tan, "Mày đừng tưởng tao không biết, mày hôm nay có phải đi ăn cùng họ Mạnh kia không?"

"Phải," Bạch Hướng Thịnh vốn cũng không định giấu, y lại không làm chuyện gì xấu, không cần giấu diếm, dứt khoát thoải mái thừa nhận, "Mạnh tổng nghĩ còn nợ tao một ân tình, kiên trì mời tao ăn bữa cơm này."

"Nè, tiểu tử mày, khỉ tinh à," Phương Vân âm dương quái khí, hùng hổ dọa người, "Đàn ông tao vừa ý, tao đi add Wechat hắn thì trực tiếp bị block, mày sao có thể add thuận lợi chứ?"

Bạch Hướng Thịnh nhún nhún vai: "Sao tao biết? Có lẽ là tạo hóa đi."

"Tức vãi," Phương Vân tức giận bất bình, "Bị mày cướp đàn ông, tao không vui."

Phương Vân cũng không phải thật sự tức giận, chỉ là rất giật mình, Bạch Hướng Thịnh lại còn sẽ liên lạc với Mạnh Mãng Long.

"Mày thôi đi," Bạch Hướng Thịnh đứng dậy, đi tới phòng bếp, một tay rửa rau, "Tao không vừa ý Mạnh tổng, tao nói, hai bọn tao ra ngoài ăn cơm, thật sự chỉ là rất đơn thuần trả nhân tình thôi, sau này khẳng định không thể có liên lạc nữa, tao dám cam đoan."

Những lời này vừa nói xong, điện thoại y bỗng rung lên một cái.

Bạch Hướng Thịnh nói với bên kia điện thoại: "Mày chờ chút, có người gửi tin nhắn cho tao, tao xem đã."

Vừa nói, cầm lấy điện thoại, từ trang trò chuyện lui ra, ấn vào Wechat.

Tin nhắn của Mạnh Mãng Long.

Bạch Hướng Thịnh chỉ cảm thấy, trong không khí có một cái tay khổng lồ, hướng vào mặt y, bộp mạnh hai cái.

Thật mất mặt.

Tin nhắn của Mạnh Mãng Long rất đơn giản: Cuối tuần này rảnh không? Cùng đi leo núi, đến không?

Trên mặt y xuất hiện chút xoắn xuýt, sau đó quyết định, reply một hàng chữ: Đã có sắp xếp, cám ơn lời mời, xin lỗi.

Cũng không quen với người này như vậy, vẫn là thôi.

Tiếng Phương Vân vang lên trong loa: "Alo alo? Bạch Hướng Thịnh, mày còn nghe không?"

Bạch Hướng Thịnh trở lại trang trò chuyện: "Ừ, đang nghe."

"Mày vừa nãy làm gì thế? Tin nhắn của ai vậy, quan trọng vậy à?"

Bạch Hướng Thịnh hừ hừ mấy tiếng: "...... Thì, một tin nhắn lừa đảo, không cần phải để ý."

"À," Phương Vân nói, "Mẹ tao gọi tao đi ăn cơm, tao cúp trước đây."

Bạch Hướng Thịnh nói tạm biệt, sau đó nghe bên kia micro truyền đến tiếng tút tút cúp máy, mới thu lại điện thoại.

Nhưng tâm lại không bình tĩnh như vậy.

Mạnh Mãng Long đột nhiên gửi lời mời cho y, mời y đi leo núi, muốn thế nào?

Chẳng lẽ chỉ là muốn coi y là bạn bè qua lại, mới mời?

Bạch Hướng Thịnh lắc lắc đầu.

Đối với Mạnh Mãng Long, y thật sự không có ham muốn tiếp xúc sâu hơn.

Cũng không phải nói Mạnh Mãng Long không tốt, chỉ là Bạch Hướng Thịnh quá hiểu hắn là thẳng nam, mà một đồng tính luyến như y lại từng giúp thẳng nam này dùng tay làm, khó tránh khỏi sẽ có chút cảm giác kỳ lạ.

Để hai bên đều không lúng túng, vẫn là ít tiếp xúc tốt hơn.

Y thở dài nặng nề, nhìn nước trong nồi ùng ục bắt đầu nổi bong bóng.

Nước sắp sôi rồi.

(Bản dịch chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Wordpress humat170893.wordpress)

Cuối tuần, Bạch Hướng Thịnh làm ổ ở nhà không có chuyện gì làm, nhìn vợt tennis mình đặt đầu giường, nhíu mày.

Cũng đã lâu không đi tập rồi.

Vợt tennis đắt như vậy, để đây bám bụi, hơi đáng tiếc.

Y nhìn đồng hồ, nhảy mạnh từ trên giường dậy.

Dứt khoát phải đến sân tennis giết một buổi chiều đi.

Quyết định kế hoạch xong, y nhanh nhẹn thay quần áo, tút tát vẻ ngoài của mình, sau đó cầm vợt tennis, lái xe của mình đến sân tennis.

Lúc đến sân tennis, cũng không có nhiều người.

Bạch Hướng Thịnh đi vào trong sân, ở phòng thay đồ cởi áo khoác, bỏ vào tủ.

Y khóa tủ, từ trong túi lấy vợt tennis ra, lúc đang định ra ngoài, cửa phòng thay đồ bị đẩy ra, lại một người đàn ông đến.

Mạnh Mãng Long.

Lúc này, Mạnh Mãng Long đang mặc một bộ đồ thể thao, quần soóc thể thao màu đen, bao lấy bắp đùi gợi cảm cường tráng, ở giữa nổi lên một cục, rất to.

Mạnh Mãng Long nhìn thấy Bạch Hướng Thịnh, cũng kinh ngạc chút: "Là cậu?"

Nguy hiểm thật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.