Ở trên bàn ăn ngồi xuống, ngồi quanh thân đều là thân thích xa lạ.
Dư Bảo Nguyên ôm Khoai Sọ, tùy ý mà ăn vài miếng, không có khẩu vị.
Cậu và mợ của cậu ngồi đối diện, con trai của hai người bọn họ, một tiểu mập, mắt nhìn chằm chằm mèo trong ngực Dư Bảo Nguyên, một lúc lâu, bỗng nhiên hét lớn: "Mẹ ơi, con muốn chơi con mèo kia."
Mợ cầm lấy đũa gõ đầu nó một cái, mắng: "Trên bàn ăn hét to vậy làm gì? Con muốn chơi thì trực tiếp đi bắt là được, cậu Dư của con còn có thể không đưa mèo cho con chơi?"
Tiểu mập vui vẻ ra mặt, trực tiếp chạy đến bên cạnh Dư Bảo Nguyên, duỗi tay muốn kéo đuôi Khoai Sọ.
Dư Bảo Nguyên trực tiếp đánh tay nó ra, "Đừng đụng vào nó, nó tính tình không tốt."
"Mẹ cháu nói cháu có thể chơi với con mèo này, cậu nhanh đưa cho cháu." Tiểu mập lẽ thẳng khí hùng.
(Hình như chỗ này tác giả hơi lộn vai vế thì phải, đáng ra thằng mập kia phải gọi DBN là anh mới đúng)
"Mẹ cháu nói?" Dư Bảo Nguyên cười lạnh, "Mèo này là của cậu, cậu định đoạt, người khác nói đều là đánh rắm."
Sắc mặt mợ có chút không dễ nhìn, "Dư Bảo Nguyên, cháu cứ đưa cho nó chơi một lát thì sao? Nó vẫn là trẻ con, cũng không làm mèo bị thương, cháu đã là người lớn, không nên nhường nó chút?"
Dư Bảo Nguyên liếc xéo bà ta một cái, "Mợ gần 50 rồi, ở trước mặt mợ tuổi cháu cũng nhỏ, sao mợ không nhường cháu?" Mợ nhất thời nghẹn lại, ngầm oán hận lườm Dư Bảo Nguyên một cái.
Cậu trách cứ nhìn mợ một cái, chỉ cho Dư Bảo Nguyên một bé gái xa lạ ngồi bên kia, "Bảo Nguyên à, đây là con gái nhà chú ba cách vách cháu, các cháu trước kia từng nói chuyện, biết không?"
("cậu" ở đây là cữu cữu, những chỗ sau "cậu" là em mẹ thì mình sẽ viết hoa nhé)
"Không biết."
"Không biết cũng có thể quen biết hút, dù sao mọi người cũng là người một nhà, phải không?" Cậu cười ha ha, đôi mắt kia lại lộ ra khôn khéo.
Dư Bảo Nguyên ở tập đoàn Cố thị lăn lộn lâu như vậy, hạng người gì cũng từng nhìn thấy.
Chút tâm cơ nhỏ này của Cậu cậu, quả thực rất dễ nhìn thấu.
Từ lần trước trong điện thoại trở mặt với mợ, cha Dư sau đó mất, những người này hẳn vô cùng lo lắng, sợ Dư Bảo Nguyên từ đó cao chạy xa bay, một phân tiền cũng không đưa cho bọn họ.
Trong tang lễ đã bắt đầu sắp xếp xem mắt cho cậu, muốn cậu lập gia đình, tù túng ở thị trấn nhỏ này.
Cực kỳ bỉ ổi.
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)
"Cậu," Dư Bảo Nguyên ngẩng đầu, khóe miệng mặc dù cười, nhưng ý cười lại không tới đáy mắt, ngược lại là lạnh lùng, "Cậu tỉnh lại đi."
Cậu dường như bị ngữ điệu không khách khí của Dư Bảo Nguyên kinh sợ, sau đó ngữ khí âm trầm nói, "Đây chính là thái độ cháu nói chuyện với trưởng bối?"
Dư Bảo Nguyên động đũa hai cái, không nói chuyện.
Ăn xong bữa cơm này liền tản ra, cùng những người này, ngay cả bạn bè cũng không muốn làm, còn để ý mấy lễ nghi dối trá kia?
Cậu dường như đang khắc chế cơn giận của mình, động qua hàm hai cái, rốt cục vẫn không quát lớn nữa, mà là âm thầm đối mắt với mợ, nói với Dư Bảo Nguyên: "Bồi thường của chính quyền kia của ba cháu......"
Ánh mắt Dư Bảo Nguyên nghiêm túc.
Quả nhiên có mục đích.
Cha cậu không phải chết già, vì vậy công ty bảo hiểm và chính quyền khu có một khoản tiền bồi thường khả quan phát xuống. Lúc cậu đến đã nghĩ, đám người Cậu này, có thể sẽ ở trên tiền bồi động chút tâm tư.
Nhưng không nghĩ tới quang minh chính đại như vậy, trực tiếp cầm tới trên bàn ăn nói.
"Bảo Nguyên à, cháu nghe mợ nói," Mợ ho khan hai tiếng, "Bọn mợ khoảng thời gian này cũng chăm sóc ba cháu rất nhiều, huống chi mọi người đều là họ hàng, mợ cũng không tham tiền, khoản tiền bồi thường này chúng ta cứ dựa theo nhân số trong nhà phân chia, cháu thấy sao?"
Mắt Dư Bảo Nguyên ở trên bàn ăn xoay chuyển.
Không ngờ mợ cho rằng cậu ngu, dựa theo nhân số gia đình chia, Dư Bảo Nguyên cậu chỉ có một mình, trong nhà mợ khoảng hơn 10 người, hiện tại cả mấy họ hàng xa vô cùng tận kia cũng kéo đến, tất cả đều mắt hừng hực mà chờ chia tiền đấy.
Cậu để đũa xuống, "Mợ, trước khi chia tiền, cháu hỏi mợ chuyện này."
"Cháu nói."
"Lúc trước cháu mỗi tháng gửi tiền cho mợ, cháu tính sơ qua, gần 18 vạn," Ngữ khí Dư Bảo Nguyên dần dần nặng, "Mợ nói cho cháu, 18 vạn này, mợ dùng tới chỗ nào rồi?"
Mợ trầm mặc.
Dư Bảo Nguyên cười lạnh một tiếng, "Mợ, dây chuyền ngọc trai trên cổ mợ, là BVLGARI nhỉ? Cháu nhớ không nhầm, giá tiền trong cửa hàng là gần 2 vạn."
(BVLGARI là một hãng trang sức của Ý, sáng lập năm 1884)
Mợ vội vội vàng vàng nhét dây chuyền phát sáng lấp lánh lại trong cổ áo.
"Cha cháu gầy thành như vậy, vừa nhìn đã biết trước khi chết trải qua ngày tháng thế nào," Dư Bảo Nguyên nghiêm giọng nói, "Tiền cháu gửi cho các người không ít, nhưng các người lại dùng riêng cho mình. Hiện tại tiền bồi thường của ba cháu, các người còn muốn nuốt riêng. Người không thể vô sỉ như vậy chứ?"
"Dư Bảo Nguyên, cháu chú ý chừng mực!" Cậu rốt cục nổi giận, trực tiếp nện đũa, "Cậu và mợ cháu là trưởng bối của cháu, vô sỉ với không vô sỉ cái gì? Nói khó nghe, cậu hôm nay chính là lấy hết tiền đi cũng là làm theo lẽ thường, cháu cũng đừng có oán giận cái rắm với cậu, đây là hiếu thuận, là quy củ!"