Trước tiên cô mẫu khen quyết định sáng suốt của nàng, nói nàng với Trần Kính Tông mới thành thân, nên hưởng thụ khoảng thời gian ân ái của vợ chồng son mấy năm, đợi đến khi tình cảm không còn dính mắc gì thì hài tử.
Hoa Dương oán thầm, nàng với Trần Kính Tông không có tình cảm gì, nàng sợ mình không cách nào thay đổi được vận mệnh của Trần Kính Tông, sau này sinh ra hài tử, lại đáng thương đứa nhỏ không có phụ thân.
Nói chuyện một hồi, cô mẫu giới thiệu cặn kẽ phương pháp sử dụng vật kia, Hoa Dương đọc xong nhíu mày.
Ván giường trầm xuống, Trần Kính Tông ngồi xuống bên cạnh nàng, cùng nàng đọc thư.
Sau khi phát hiện ra thứ này cần phải ngâm cả ngày trong nước ấm, trước khi sử dụng lại phải trụng qua nước sôi, sau khi sử dụng còn phải rửa đi rửa lại, Trần Kính Tông lập tức nói: "Ngâm để nha hoàn làm, rửa để ta làm, nàng không cần lo gì cả."
Giọng điệu giống như sợ Hoa Dương thấy phiền phức mà vứt đồ tốt này.
Hoa Dương cố gắng không nghĩ tới hình ảnh kia nữa, tiếp tục đọc thư.
Hóa ra một cái hộp nhỏ như vậy lại chứa được năm mươi cái, cô mẫu nói bình thường một cái có thể dùng được khoảng mười lần, nhưng nếu cháu rể có thiên phú dị bẩm, vậy khó mà nói.
Hoa Dương: "..."
Dường như nàng đang nhìn thấy khuôn mặt tràn ngập nụ cười mập mờ của cô mẫu, nghe thấy giọng nói trêu chọc của bà ấy.
Mặc kệ Trần Kính Tông có nhìn thấy câu này hay không, Hoa Dương nhanh chóng đổi tờ thư thứ hai đặt lên trên cùng.
Nhưng mà trang này cũng không có nhiều lời đứng đắn, Hoa Dương vội vàng đọc qua một lần, lại bỏ giấy viết thư vào phong thư chờ Trần Kính Tông đi rồi mới lấy ra đọc tiếp, đọc xong thì đốt đi!
Lúc cụp mắt nhận thư, Hoa Dương thoáng thấy thứ mà Trần Kính Tông đang cầm trên tay, thứ này vừa mỏng và trong suốt, giống như sợi bông nhưng lại có khe hở không giống sợi bông.
"Đây là chất liệu gì vậy?"
Hoa Dương không muốn sờ nó, nhỏ giọng hỏi Trần Kính Tông, luôn tránh chạm mắt với hắn.
Trần Kính Tông dùng ngón tay vê vê, nói: "Ta cũng không biết, trong thư trưởng công chúa không nói gì sao?"
Hoa Dương: "Bà ấy chỉ nói là đã tốn rất nhiều công sức mới tìm được nó, làm ra nó cũng tốn rất nhiều công sức, còn đắt hơn cả tơ lụa thượng đẳng nhất."
Trần Kính Tông im lặng.
Kỳ thật hắn mơ hồ có suy đoán, nhưng tuyệt đối không thể nói ra, nếu nói ra, nàng phỏng chừng sẽ không muốn dùng, trưởng công chúa nhất định cũng biết tính tình của nàng, cho nên mới không nói rõ.
Anh hùng không hỏi xuất thân, mặc kệ nó từ đâu đến, đã được làm sạch rồi, đó là bảo bối, như hoa sen trong ao, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.
"Để Triều Vân bưng nước ấm tới, trưởng công chúa ba hoa chích chòe ca ngợi nó như vậy, chúng ta phải thử xem thứ này có tốt như thế hay không."
Trần Kính Tông dùng giọng điệu nghiêm túc của văn nhân thảo luận vấn đề học vấn để nói.
Hoa Dương: "..."
Trần Kính Tông quyết định lảng tránh trước: "Ta đến thư phòng đọc sách."
Lúc đi, hắn đặt đồ lên đùi Hoa Dương.
Hoa Dương ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng, nhớ lại cô mẫu tuy không theo khuôn phép nhưng cũng là một người tinh tế giống như nàng, thừa dịp Trần Kính Tông không có ở đây, nàng cầm vật này lên cẩn thận nghiên cứu một lát, tiếc là vẫn không có manh mối về nguồn gốc của nó.
Hoa Dương gọi Triều Vân vào, bình tĩnh dạy nàng ấy phương pháp ngâm thứ này.
Triều Vân lấy làm lạ hỏi: "Đây là cái gì ạ?"
Hoa Dương mặt không đổi sắc: "Ta cũng không biết, cô mẫu tặng cho ta, nói là đến đêm mới biết được."
Triều Vân hiểu được, trưởng công chúa không ngại ngàn dặm xa xôi đưa tới khẳng định là bảo bối, nàng ấy tận tâm chăm sóc là được.
Thấy Triều Vân không chút nghi ngờ, Hoa Dương thở phào nhẹ nhõm.
Ngồi một mình trong chốc lát, Hoa Dương đi thư phòng tìm Trần Kính Tông, chỉ hỏi chính sự: "Bên Bộ Lại bảo chàng đi nhậm chức lúc nào?"
Trần Kính Tông biết da mặt nàng mỏng, thuận theo nàng nói: "Ba ngày sau."
Hoa Dương tính toán: "Vậy khi nào chúng ta dọn vào thành?"
Trần Kính Tông: "Ta thế nào cũng được, tuỳ nàng."
Hoa Dương rũ mắt: "Đến chỗ phụ mẫu nhìn một chút, đại ca và tam ca chắc cũng đang thương lượng chuyện này."
Phu thê đi với nhau đến Xuân Hoà đường.
Ngoại trừ Trần Đình Thực và bọn nhỏ ở Đông viện, người một nhà quả nhiên đều ở đây.
Chào hỏi đơn giản xong, Hoa Dương và Trần Kính Tông ngồi xuống.
Tôn thị cười nói: "Các con cũng tới đây vì mục đích chuyển nhà đúng không? Theo ta thấy, công việc quan trọng hơn, hôm nay ba đôi phu thê trẻ các con thu dọn một chút, sáng mai chuyển đi. Bọn nhỏ đều ở nhà, do phụ thân các con hỗ trợ dạy dỗ, lão đại lão tam lão tứ chỉ cần chuyên tâm làm việc, sinh hoạt hàng ngày có Tú Nương, Ngọc Yến, công chúa chăm sóc, hai người già chúng ta cũng không cần nhớ thương gì. Đến ngày hưu mộc nếu rảnh rỗi thì về ăn cơm, bận việc gì thì quên đi, cách xa vạn dặm, không cần đi đi lại lại."
Trần Bá Tông: "Mẫu thân, để Tú Nương ở lại đi, nàng là dâu trưởng, nhi tử không có ở đây, để nàng thay nhi tử tận hiếu hai người."
Du Tú gật đầu, ánh mắt thành khẩn nhìn bà bà.
Trần Hiếu Tông nói theo: "Nhi tử đã lớn như vậy, huyện nha có một đống người hầu hạ, không cần Ngọc Yến qua giúp đỡ, để nàng ấy ở nhà giúp người chăm sóc đứa nhỏ, hơn nữa Uyển Thanh còn nhỏ, không thể rời khỏi nàng ấy."
Trong lòng La Ngọc Yến muốn theo trượng phu đến huyện nha, một năm này nàng ta vừa mang thai vừa ở cữ, số lần phu thê thân mật đếm trên đầu ngón tay, trượng phu trẻ tuổi như vậy, lại còn phong lưu phóng khoáng, một mình đi huyện nha, bị nha hoàn bên kia bò lên giường thì làm sao bây giờ?
Nhưng nàng ta vẫn muốn ra dáng một người con dâu hiếu thuận, tỏ ý bằng lòng ở lại tổ trạch.
Trần Kính Tông yên lặng uống trà.
Hoa Dương liếc hắn một cái.
Hôm nay ở kiếp trước, hắn cũng im lặng như vậy, ở cạnh hai vị huynh trưởng này nhìn trông có vẻ rất bất hiếu.
Khi đó Hoa Dương nhìn hắn rất không vừa mắt, hầu như việc gì cũng phải đối nghịch với hắn. Trần Kính Tông không muốn ở lại tổ trạch, nàng càng muốn ở lại, thậm chí còn muốn sống trong tổ trạch, để tòa phủ trạch phụ hoàng ban cho
Trần Kính Tông ở, phu thê hai người ở hai nơi, nàng có thể ít giao tiếp với hắn, mắt không thấy tâm không phiền!
Vì vậy, Hoa Dương tuyên bố mình sẽ ở lại, thái độ kiên quyết, ngay cả lời khuyên bảo của công công bà bà cũng không lay chuyển được.
Nhưng Hoa Dương lại không ngờ rằng nàng ở lại, Trần Kính Tông cũng không dọn đến tòa phủ trạch ở Lăng Châu thành, thà mỗi ngày đều dậy sớm hơn nửa canh giờ chạy đến Vệ sở, lại khoác bóng đêm trở về, mặc mưa mặc gió, chỉ để một ngày nào đó tâm tình nàng tốt một chút, hắn có thể bò lên giường ngủ với nàng. Không cần nói cũng biết Hoa Dương hối hận thế nào, sớm biết như thế, vì sao nàng phải từ bỏ tòa phủ trạch do phụ hoàng ban thưởng?
Thế nhưng cô con dâu có hiếu đã mạnh miệng như vậy, sao lại nửa đường đổi ý được, nàng không thể mất mặt như vậy được.
Lúc này, vô luận là vì chính mình, hay là vì muốn đối phó với Tương Vương, Hoa Dương cũng không nói lời khách sáo gì nữa, kiên nhẫn chờ hai vị huynh trưởng và công công bà bà đưa ra kết luận.
Tôn thị cùng hiếu tử hiếu dâu lại khuyên bảo lẫn nhau, Trần Đình Giám đột nhiên nói: "Hậu trạch vô ưu, mới có thể an tâm làm việc. Nhóm hài tử ở lại, người lớn đều dọn ra ngoài, cứ quyết định như vậy."
Trần Bá Tông, Trần Hiếu Tông dù hiếu thuận, cũng không dám phản bác phụ thân mình.
Ba đôi phu thê đều cáo từ.
Ánh mặt trời không tệ, La Ngọc Yến không thể che giấu ý cười trong mắt, rất nhiều lần chạm mắt với trượng phu thám hoa đi bên cạnh.
Trần Hiếu Tông chỉ cười không nói, hắn ta đương nhiên cũng muốn mang theo mỹ thê cùng đi nhậm chức.
Chỉ có Du Tú, hơi cúi đầu đi bên cạnh Trần Bá Tông, dường như đang khó chịu vì không thể ở lại tổ trạch hiếu thuận với cha mẹ chồng.
La Ngọc Yến nghĩ, có lẽ là Trần Bá Tông không thích Du Tú, tình cảm phu thê mỏng manh, cho nên Du Tú mới nguyện ý ở lại.
Nàng ta nhẹ giọng khuyên nhủ: "Đại tẩu đừng như vậy, phụ thân đã nói, tẩu chăm sóc tốt cho đại ca, đại ca mới có thể an tâm làm Lăng Châu Tri phủ, nếu tẩu ở lại, đại ca ăn không ngon ngủ không yên chậm trễ chính sự, thế chẳng phải là bởi chuyện nhỏ mà mắc sai lầm lớn?"
Du Tú quay đầu lại nhìn nàng ấy một cái, miễn cưỡng nở nụ cười.
La Ngọc Yến liếc nhìn Hoa Dương đi phía trước, lại nói: "Hơn nữa tẩu và công chúa đều ở Lăng Châu thành, lúc rảnh rỗi còn có thể đi lại với nhau, náo nhiệt hơn nhiều, nào giống ta, lẻ loi theo phu quân đên Giang Bình huyện, đến một người quen biết trong huyện cũng không có."
Du Tú nghe vậy, thấp thỏm nhìn về phía tứ đệ muội, tứ đệ muội kim tôn ngọc quý, ở nhà Công chúa đều khách khí lãnh đạm với nàng, khi thật sự đến Lăng Châu thành, làm sao nàng ấy có thể vui mừng chạy tới làm phiền Công chúa?
Hoa Dương vốn định chuyên tâm đi dạo, nhưng bây giờ nghe thấy La Ngọc Yến nhắc tới mình, nàng quay đầu nhìn lại, không thấy La Ngọc Yến, chỉ bắt gặp ánh mắt bất an cùng rụt rè của Du Tú.
Hoa Dương: "..."
Bệnh tiên nữ của nàng lại tái phát, không nhịn được khi nhìn thấy một người lương thiện lại lộ ra bộ dáng đáng thương như vậy, hơn nữa nàng thích Uyển Nghi, đối với đại tẩu này cũng có chút yêu ai yêu cả đường đi lối về.
"Nghe nói Lăng Châu thành rất phồn hoa, chờ chúng ta ổn định, ta hẹn đại tẩu ra ngoài đi dạo."
Hoa Dương dịu dàng nói.
Người tựa hoa mẫu đơn nở nụ cười rạng rỡ, Du Tú cảm thấy trước mắt mình như có một vườn mẫu đơn đang nở rộ, lập tức làm cho khung cảnh ảm đạm của tháng giêng bỗng trở nên tươi sáng hơn.
Hơn nữa đây là công chúa, công chúa thực sự nguyện ý hẹn nàng ấy đi dạo phố!
"Sao vậy, đại tẩu không nguyện ý sao?" Hoa Dương thấy nàng ấy ngây người, không khỏi trêu chọc.
Du Tú tỉnh táo lại, hoảng loạn gật đầu lia lịa: "Nguyện ý, nguyện ý!"
Hoa Dương lại nhìn La Ngọc Yến, nở cười nhạt đi: "Đáng tiếc tam tẩu ở xa, không thể đi được."
La Ngọc Yến: "..."
Đi vào Tây viện, Quan Hạc đường ở lối vào đầu tiên, cách Nguyệt Lượng môn gần nhất, Trần Bá Tông, Du Tú đi về trước.
Đến giờ phút này, Du Tú vừa mừng lại vừa lo, hai gò má hơi ửng hồng, so với bình thường có chút mị hoặc.
Dù đã làm mẫu thân nhưng năm nay nàng ấy mới hai mươi sáu tuổi.
Chợt nhận ra trượng phu đang nhìn mình, Du Tú hoảng hốt, xấu hổ cúi đầu: "Nếu không, sáng mai ta giả bệnh, phụ thân cũng không thể để ta đang mang bệnh đi nhậm chức với chàng được, như vậy ta có thể ở lại."
Trước khi đến chủ trạch, trượng phu đã nói muốn nàng ấy ở lại hiếu kính nhị lão, không muốn dẫn nàng ấy theo đi nhậm chức, lúc này nàng ấy lại ảo tưởng muốn cùng công chúa đi dạo phố, nhất định là hắn ta không vui.
Trần Bá Tông hơi mím môi, một lúc sau mới nói: "Không cần, chuyện phụ thân đã quyết định, không cần tự tiện chủ trương nữa."
Du Tú nắm chặt cổ tay áo.
Trần Bá Tông nhìn tiểu viện đã ở một năm, nói: "Nàng đi thu dọn quần áo với mấy thứ cần thiết hàng ngày đi, ta đi sắp xếp lại sách."
Khi thân ảnh cao lớn của hắn ta biến mất ở cửa thư phòng, nghĩ đến sau này phu thê có thể ở riêng một năm, khuôn mặt trắng nõn của Du Tú lặng lẽ nổi lên hai vệt ửng hồng.
Phù Thúy đường.
La Ngọc Yến mở tủ quần áo, vui vẻ tháo mấy cái váy áo mà nàng ta vừa treo vào không lâu.
Trần Hiếu Tông ngồi ở trên giường, thấy nàng ta mặt mày hớn hở như một con khổng tước sắp ra khỏi lồng, thì đùa: "Nếu phụ thân đồng ý cho hai người ở lại, chắc nàng phải khóc lụt nhà mất?"
La Ngọc Yến trừng hắn: "Sao ta phải khóc? Nếu chàng dám ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, ta sẽ mách với phụ thân."
Trần Hiếu Tông bất lực: "Ta không có tiền án, sao nàng luôn nghi ngờ ta vậy."
La Ngọc Yến hừ nói: "Ai bảo chàng có khuôn mặt như hồ ly tinh vậy."
Trần Hiếu Tông sờ sờ mặt mình, lắc đầu, nhớ tới cái gì, hắn ta hạ thấp giọng, hoang mang nói: "Nàng với công chúa có hiềm khích gì à? Ta cảm thấy cách công chúa đối xử với nàng, không gần gũi bằng đại tẩu?"
La Ngọc Yến dừng động tác, sau đó bĩu môi: "Ta nào dám đắc tội công chúa, chẳng qua là hơn thua mà thôi, công chúa nhất định không vừa mắt với ta, ta có thể làm gì bây giờ?"
Trần Hiếu Tông không cho rằng công chúa là loại người vô cớ bới móc, có lẽ, là bởi vì công chúa thích Uyển Nghi, số lần tiếp xúc với đại tẩu nhiều hơn một chút, lúc trước bên bọn họ chỉ có hai đứa con trai nghịch ngợm gây sự, nam tử luôn không được người ta yêu thích bằng nữ hài.
Vừa nghĩ tới nữ hài tử, nhũ mẫu đã tới, trong lòng ôm một bé gái bọc trong tã lót.
Uyển Thanh đã hơn năm tháng tuổi, trắng trẻo mập mạp, đôi mắt to đen láy, rất xinh xắn.
Trần Hiếu Tông bế con gái, trêu chọc một lúc rồi nói với thê tử: "Công chúa vẫn là tân phụ, một năm này tất cả mọi người đều để tang, nàng ấy với nàng không hay lui tới, chờ sau này công chúa sinh hài tử, hai người qua lại nhiều một chút, như vậy sẽ dễ dàng thân thiết hơn."
La Ngọc Yến híp mắt: "Chàng rất muốn ta thân cận với nàng ấy? Làm vậy chúng ta được lợi gì?"
Trần Hiếu Tông buồn cười: "Cái gì lợi với không lợi, đều là người một nhà, ta đương nhiên hy vọng mọi người chung sống hòa thuận, nếu không thì công chúa chỉ thân thiết với đại tẩu, còn lại nàng lẻ loi, trong lòng nàng dễ chịu sao?"
La Ngọc Yến cắn môi, nàng ta cũng muốn gần gũi với chị em dâu, nhưng hai người trong nhà này, một người thân phận quá cao, một người thân phận quá thấp, khiến nàng nịnh bợ cũng không được, chịu thiệt cũng không muốn, tiến thoái lưỡng nan.