Ta Tặng Người Một Nhành Hoa (Tàn Hoa Năm Ấy)

Chương 13: Tấm Cám hậu truyện



Sau khi Cám chết,hoàng thượng vẫn đối đãi với ta như  cũ nhưng thực là còn như cũ sao? Người hay ngồi tĩnh mịch sau góc hậu viện nơi những bãi cỏ um tùm,người ngoài những lúc ngồi phê công văn tấu sớ thì thường ngồi thơ thẩn bên cây cổ cầm mục ruỗng đã lâu không đụng tới,đôi mắt người không có tiêu cự mà nhìn về một nơi sâu thẳm nào đó,xa xăm mà cô tịch.

Ta cảm thấy khó hiểu vô bờ,cái chết của ả là do tự sát,là do ả lập mưu muốn đè ta xuống bùn đen,ta cũng chỉ là thuận nước đẩy thuyền thành toàn cho ả mà thôi.Huống chi những việc mà ả làm trước đây còn ghê gớm hơn ta nhiều...Ta bắt đầu lo lắng,phải chăng trong những ngày tháng mà ta rời xa chàng,chàng đã bị ả quyến rũ chăng? Ngày Cám mất,người chỉ ôm siết lấy nàng ta trong chốc lát rồi bỏ đi,từ đó đến nay người vẫn an tĩnh đến lạ lùng.Người mà chàng yêu không phải là ta sao? Cám thì có gì tốt? Ả là người độc ác sẵn sàng giết hại chị mình chỉ để làm đế hậu...Ả năm lần bảy lượt muốn giành giật hạnh phúc với ta...Còn ta...còn ta...là để tự vệ.Tất cả những gì ta làm chỉ là cố giành lấy hạnh phúc về phía mình không phải  sao? Hạnh phúc vốn là của ta! Chàng là người của ta!

Cám chết,lòng ta không còn an tĩnh như trước nữa,ta vốn nghĩ nếu ả chết,hạnh phúc sẽ quay về bên ta.Nhưng không!Trước khi chết ả còn cay độc dàn sếp cho ta,ả vẫn mưu mô và hèn kém như mẹ của ả.Cám chết,bụt cũng chỉ lắc đầu nhìn ta nhàn nhạt rồi biến mất,mặc kệ cho ta có gào khóc như thế nào người cũng không xuất hiện,trước lúc bỏ đi,người chỉ để lại tiếng thở dài cùng câu nói: "Ngươi đã thay đổi rồi,là ta đã hại ngươi" 

Hoàng thượng hờ hững với ta,nụ cười của người,ánh mắt của người tất cả đều không còn như trước,lòng ta bỗng chốc bi thương vô bờ.

Ta đã làm sai điều gì?

Ta chỉ muốn giành lại những thứ của ta đáng được nhận mà thôi! 

Nửa đêm canh ba,ta vẫn thao thức không ngủ được,bước chân vô thức tiến về tẩm cung cũ của Cám,có lẽ ta muốn tìm chút kiêu ngạo còn sót lại--sự kiêu ngạo của kẻ chiến thắng! 

Trong bóng đêm sâu thẳm và tĩnh mịch ấy,ta nhìn thấy bóng lưng cô độc của chàng.Chàng gầy đi nhiều,chiếc cằm lún phún râu và hai  bên mai đã có tóc bạc.Chàng chỉ mới ngoài hai mươi tuổi! 

Mùi rượu thoang thoảng trong không khí khiến người ta bất giác mang một nỗi niềm thương tâm khó thốt nên lời.Bỗng nhiên chàng kéo chiếc ghế bên cạnh,giọng trầm trầm lên tiếng :" Có thể tặng ta một khúc cầm không?" Ta tiến đến gần,nhẹ ngồi xuống,tay đảo nhẹ một cái để thử đàn rồi cất tiếng



"Lồng son hoa,tóc xanh dài

Ngắm sao trời nhớ người trong mộng

Lệ ngàn hàng,tình khó tỏ

Rơi vào chốn sương khói muôn trùng"

Trong đôi mắt mơ  hồ của người như  có ánh sáng,nhìn trong trẻo đến lạ thường,nó sáng rỡ như tìm được một điểm tựa vô hình nào đó,có thần thái hơn hẳn.Trên khuôn mặt gầy gò có chút xanh xao thoáng vẽ nên một nụ cười mê đắm.Chỉ là,đôi mắt đó  nhìn ta rồi mơ màng nghĩ đến người khác,trái tim ta bất giác run rẩy kéo theo cơn đau khó tả,thất vọng,ưu thương,bàng hoàng...mọi loại cảm xúc tiêu cực đổ dồn lên ta.Tiếng đàn bị cắt ngang khiến người giật mình hoảng hốt,vội chạy đến nâng cánh tay ta hoảng hốt gọi lớn: "Người đâu! mau gọi thái y,quý phi bị thương!Nhanh lên!"

Ta giãy giụa rồi chạy đi mặc cho cánh tay cứ dâng lên từng hồi đau đớn.Chàng gọi ta là quý phi,trong khi ta là hoàng hậu của đất nước này! Thực ra ta đã có câu trả lời của chính mình,trong ván bài này ta là người thua cuộc,trước đây người yêu ta thì như thế nào?Người chỉ nói là người yêu ta nhưng chưa lần nào nói là chỉ yêu mình ta,tất cả những gì ta sợ hãi đều là sự thật,người động tâm trước Cám,và người đã quên ta.Chân chính hủy diệt một người có lẽ cũng chỉ có vậy mà thôi...

Bỗng nhiên lúc này ta phát hiện ra mình thật cô độc,cô độc đến đáng thương,ta vượt qua tất cả chỉ để được gặp lại người,giành lại thứ gọi là hạnh phúc.Thế nhưng bây giờ ta có gì? Người ta yêu bây giờ còn không nhận ra ta là ai.Phải chăng đây chính là sự trừng phạt giành cho ta?Cám à...ta thực ghen tỵ với ngươi...cho dù như thế nào đi chăng nữa,ngươi đã thành công lấy đi tất cả nhưng  điều mà ta ao ước mặc dù đáng lẽ chúng đã là của ta-của riêng ta.

Ta chán ghét sự ác độc của ngươi bao nhiêu thì bản thân ta lại bị nó cuốn lấy bấy nhiêu.Ngay từ đầu ta đã bán linh hồn cho ác quỷ mất rồi.Giá như...ta không quay lại...giá như  ta không trả thù... nhưng trên đời này làm gì có giá như!

***

Ta xin chàng tước bỏ chức vị rồi lui về ở ẩn tại chùa Phước Tích sống cuộc đời vô âu vô lo,ngày ngày đọc kinh mong cho mẹ con Cám được siêu thoát và cầu cho đất nước thái bình.Phước Tích,tích phước mong cho cõi lòng được bình an thanh tịnh nốt quãng đời còn lại...

Lời tác giả: Bởi vậy cho nên thế gian mới có câu:" Khi bạn ném bùn vào người khác thì tay bạn cũng đã dính bùn" 

***HẾT***


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.