Ta Tặng Người Một Nhành Hoa (Tàn Hoa Năm Ấy)

Chương 5: Kĩ nữ ver (2)



Ta nhướn mày nhìn người trong gương,vẻ đờ đẫn ban nãy được thay đổi hoàn toàn bởi nét kiều diễm mị hoặc.

Bàn tay thanh mảnh lướt qua vạt áo làm chiếc áo lơi ra một chút,lấp ló ẩn hiện bộ ngực tròn đầy quyến rũ.

Mi tâm điểm một đoá mẫu đơn nho nhỏ bằng tử ngọc. Trên đầu cài một bộ diêu hình đàn bướm,cứ mỗi bước đi thì bộ diêu lại rung động như có đàn bướm đang bay lượn như thật. Y phục tím nhạt dụ hoặc trễ vai, lộ nửa khuôn ngực. Ta liếc mắt,khẽ cắn môi. Người trong gương ba phần thanh lệ, bảy phần quyến rũ.

Thế đấy, đấy mới chính là ngươi. Ngươi là kĩ nữ! Trừ phi ngươi chết đi còn nếu không ngươi vĩnh viễn chỉ là kĩ nữ. Mỗi phút mỗi giây ngươi còn tồn tại trên đời này thì nhục nhã này vẫn đeo bám ngươi.

Ta nhắm mắt ngăn đi giọt lệ đang chực trào nơi khoé mi, môi cứ cong lên một nụ cười. Ta ngẩng đầu thản nhiên bước đi.

***

Ta một thân nồng nặc mùi rượu. Hương men say cứ vờn quanh khoang mũi,mắt hơi hé nhìn người đàn ông đang đưa bàn tay đang chạy loạn trên cơ thể. Ta ưỡn người dán sát vào người hắn,lưỡi liếm nhẹ vành tai hắn,thổi nhẹ nói "Tướng công,thiếp muốn..."

Hắn khe khẽ bóp mạnh vào ngực,giọng khàn khàn mang ý cười mắng ta "Dâm phụ!"

"Dâm phụ thì sao chứ? Vì chàng thiếp mới nguyện làm dâm phụ thôi..." ta cười, bàn tay cũng không chịu thua mà vuốt ve cơ thể hắn rồi chuyển dần phía dưới mà cọ nhẹ. Hắn rên khẽ rồi lật người chiếm thế áp đảo.

Một đêm vần vũ.

Sáng sớm tỉnh giấc,ta hài lòng khi nhìn thấy số ngân phiếu trên giường rồi đứng dậy mặc y phục cho khách. Hắn cắn vào vai ta rồi xoay người bước đi,ta cũng thản nhiên cất bước. Một đêm mây mưa ân ái như vợ chồng,rốt cục sau tờ ngân phiếu và cái xoay người thì chúng ta lại trở thành hai người không quen biết. Khi gặp lại liền như vợ chồng son lâu ngày xa cách...

Sau một đêm mây mưa, thanh lâu sẽ sai người lên dọn phòng cho kĩ nữ. Người dọn phòng cho ta là một nam nhân cao lớn. Đường nét khuôn mặt khá thanh tú nhưng trên mặt có một vết sẹo lớn làm khuôn mặt hắn khá đáng sợ,tuy nhiên hắn lại có một đôi mắt điềm tĩnh như luôn nhìn thấu suốt tất cả mọi việc,có đôi khi lại trong veo, thuần khiết như một đứa trẻ.

hắn đường đường là một nam nhân sức dài vai rộng thì vì sao lại cam tâm làm một công việc nhục nhã như thế này? Câu trả lời đơn giản nhất,có lý nhất thì hắn có lẽ là tội phạm đào tẩu nên tìm kiếm công việc này nhằm mai danh ẩn tích. tránh sự truy đuổi của quan nhân.

Ta lặng im theo dõi hắn,nửa khuôn mặt không bị bỏng nghiêng về phía ta,ánh nắng ban mai thuần khiết vàng óng như mật ong đậu trên gương mặt thanh tú. Lông mày rậm uy vũ,đồng tử trong suốt dịu dàng như ngọc, mũi cao thanh ngạo và bờ môi mỏng nhạt màu hơi mím lại. Hắn thuần thục dọn dẹp mọi thứ một cách tỉ mỉ mà nhẹ nhàng. Hắn làm việc ở đây,bên cạnh ta bao lâu rồi nhỉ? ta không nhớ.

Ta chỉ nhớ tới hắn khi kĩ viện bị cháy gần nửa năm về trước... Ta bị hun nóng đến mụ mị đầu óc thầm nhủ rằng mình sắp "tiêu" rồi. Trong ánh lửa rực sáng mà mắt ta cứ mờ dần đi,người nhẹ bẫng. Chợt từ xa xa thấy một bóng người vội vàng chạy tới dìu ta bước ra khỏi kĩ viện, nỗi sợ hãi lúc này mới dâng cao,cuồn cuộn như thuỷ kiều kéo đến. Tiếng nói phát ra từ cổ họng chuyển thành những tràng ho dữ dội kéo dài như vô tận. Nước mắt lăn dài,ta chỉ kịp yếu ớt run rẩy than " ta sợ!" rồi ngất xỉu. Dần dần sau đó bắt đầu chú ý đến hắn nhiều hơn,hắn nói cứ gọi hắn là Đại Bảo hoặc A Bảo. Ta cũng chỉ ngậm ngùi im lặng không nói gì,chỉ có kẻ ngốc mới tin đó là tên của hắn. Ta dùng tiền để trả ơn cứu mạng cho hắn,hắn không nhận mà chỉ thản nhiên nói kĩ viện đã trả lương hậu cho hắn để bảo vệ ta cho nên đó là nghĩa vụ của hắn,không cần báo đáp. Ta cũng chỉ cúi đầu cười nhạt không nói gì thêm,lời nói như thế kia thì ai tin? Có ai lại chê tiền cơ chứ,chưa kể mặc cho ta có là hoa khôi của kĩ viện thì sao? Ai dám từ bỏ sinh mạng đáng giá của mình cho một kĩ nữ lầu xanh...Sau vụ cháy kia,bả vai ta bị "nướng" một mảng lớn vô cùng xấu xí. Tú bà sợ mất mối làm ăn nên bảo ta xăm đè lên vết sẹo kia thì sẽ không còn nhìn thấy nữa. Ta gật đầu đồng ý,đơn giản bởi vì sau vụ cháy kia thì tiền bạc mà ta dành dụm bấy lâu đã bị cháy sạch. Nếu không tiếp khách thì cuộc đời về sau sẽ vô cùng thê thảm. Huống chi chỉ vài ba năm nửa thì ta cũng sẽ phải già đi,sẽ không còn được yêu thích nữa. Không có tiền,không người thân,không sức khỏe...vậy lúc đó không phải cũng là "chết" rồi sao?Bởi vậy ta liều mạng cắn răng chịu đau mà xăm lên mình "vết nhơ" vĩnh viễn không thể tẩy xóa. Nó như là lời nhắc nhở ta rằng: cho tới lúc chết thì thân phận kĩ nữ của ta sẽ vẫn luôn hiển hiện,vĩnh viễn không thể thay đổi.Đại Bảo xăm mình cho ta,ta bắt hắn xăm lên đó một đóa mẫu đơn. Hắn gật đầu đồng ý kèm theo một câu nói khó hiểu"nàng vẫn vậy!"

Mẫu Đơn thanh ngạo,mẫu đơn cao quý cuối cùng là là tên gọi của một kĩ nữ. Nực cười thay....

Nếu không phải tự mình đa tình thì theo ta nghĩ có lẽ là hắn thích ta,ta nào mơ là hắn sẽ dùng chân tâm thật ý mà đối đãi? Hoa khôi lầu xanh,yêu tinh chuyển thế,kĩ nữ nổi danh nhất kinh thành. Ai lại không thèm khát nếm thử một đêm tiêu hồn bên cạnh. Ta hiểu chứ,ta hiểu!

Thế nhưng trước mắt ta,hắn luôn trưng ra biểu cảm cung kính thuần phục làm ta vô cùng khó chịu. Gỉa tạo như thế để làm gì? Mẫu Đơn ta đời này ghét nhất là cái biểu cảm thanh ngạo đó,giả dối đó. Dục vọng chiếm hữu của nam nhân không phải lớn lắm sao? Chỉ là loại chiếm hữu về thể xác dơ bẩn đầy cặn bã nhưng lúc nào cũng tỏ ra bọn họ trong sạch,ngạo nghễ. Trong mắt bọn họ,tiểu thư hiền lành thì bảo thủ vô vị.Nữ tử nhiều chữ nghĩa thì kiểu cách kênh kiệu,nữ tử vô học thì thô thiển thiếu lễ nghĩa,giai nhân thiếu đầu óc.Gái giàu thì buông thả,gái nghèo thì bo bo co cóng tay chân. Bọn họ luôn muốn người phụ nữ của mình một lòng yêu say đắm bọn họ còn bản thân thì đứng ở chỗ cao soi mói từng người...

Cá nhân ta tuy không cao quý gì nhưng cũng không phải là hạng người ngu xuẩn. Ta nợ hắn thì ta phải trả. Ta trả tiền,hắn chê không nhận. Chi bằng đệ nhất kĩ nữ này lấy thân báo đáp vậy...

Đêm hôm đó ta báo với kĩ viện là mình mệt,không muốn tiếp khách mà thay vào đó là tận tâm trang điểm thật lộng lẫy kiêu kì. Cái bộ mặt giả tạo kia ta muốn xé rách nó đi,muốn nhìn thấu bộ mặt thật lúc nào cũng thản nhiên của hắn.

Tự soi gương,người trong gương mày liễu thon dài,mắt phượng ẩn tình. Môi mỏng hơi cong lên ấm áp như gió xuân tháng ba, ánh mắt yêu mị phiêu dật,nụ cười tan hồn lạc phách... Ta không tin hắn có thể từ chối,đơn giản vì mục đích hắn đã đạt được rồi thì cần gì phải tiếp tục mệt mỏi giả bộ làm gì! Được hoa khôi lầu xanh tự dâng mình tới,kể ra hắn cũng thật có giá!

***

Hắn cẩn trọng bước vào ngồi xuống uống rượu theo yêu cầu của ta. Trong rượu có chứa xuân dược mà bất cứ thanh lâu nào cũng có. Chờ khi ánh mắt hắn dần trở nên mông lung mê loạn và khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng. Ta biết thuốc đã có tác dụng, đường đường là yêu nữ chuyển thế mà phải dùng đến xuân dược tuy có chút mất mặt nhưng nó chỉ bổ sung thêm cho việc lật dở bộ mặt thật của Đại Bảo thì cũng không có gì đáng trách. Ta bước đến vòng quanh hắn,vuốt ve hắn.Xúc cảm nóng bỏng nơi lòng bàn tay truyền tới khiến ta cảm thấy đắc ý vô cùng, trước tác dụng của xuân dược mà hắn vẫn cố gồng mình không làm điều gì thất lễ khiến ta cảm thấy bực mình hơn. Cọ nhẹ lên đôi môi mỏng nóng bừng khẽ liếm láp lên vùng sẹo bên má,người đối diện khẽ run rẩy. Kìm nén gì chứ?Quân tử gì chứ?Thời khắc ngươi mong chờ nhất không phải đã đến rồi sao?Khuôn ngực nóng bỏng kề sát vào vòm ngực rộng của hắn,ta khẽ uốn éo người. Bàn tay khiêu khích chạy loạn khắp cơ thể... Ta vừa hôn vừa thì thầm vào tai hắn " Ngươi không muốn ta sao? Đêm nay Mẫu Đơn là của ngươi,chỉ mình ngươi mà thôi..."

Bàn tay hắn dần dần cũng ý loạn tình mê mà đáp trả lại những hành động khiêu khích của ta và dần trở nên mạnh bạo hơn. Động tác vụng về của hắn đôi lúc khiến ta đau nhưng lại vô cùng phấn khích,không lẽ đây là lần đầu tiên của hắn sao?Bờ môi căng mọng củ ta cũng rất biết phối hợp mà rên rỉ ngâm nga. Bộ vị nào đó có sự biến đổi ngay dưới lớp vải mỏng khiến ta càng đắc ý hơn,ta hỏi hắn" ngươi có muốn ta không?"

Hắn khàn giọng đáp lại không chút chần chừ "muốn!"

"Vậy nói xem ngươi có thích ta không?"

"Có!"

Ta hài lòng cười nhạt,kết cục này tuy giống với dự liệu nhưng cũng có chút mất mát. Có lẽ là ta đã hi vọng quá nhiều mất rồi...Tất cả nam nhân trên đời này cũng như nhau cả thôi!

Ta vừa được thả xuống giường thì đã bị một cơ thể to lớn nóng bừng gấp gáp đổ xuống,y phục gần như đã bị lột sạch,hắn ngấu nghiến một cách cuồng dại khiến ta tự cảm thấy lo lắng không biết có phải là mình đã cho quá nhiều thuốc không? Bỏ qua thắc mắc đó,ta hào hứng đáp trả hắn một cách nhiệt tình. Dù sao ta cũng là một kĩ nữ "tận tâm,có trách nhiệm" với nghề.

Mảnh vải cuối cùng được gấp gáp xé bỏ,ta ưỡn người nghênh hợp hắn,môi khẽ thì thầm,dù sao cũng phải nói rõ cho hắn một lần... ta nói "Ngươi cứu ta một mạng,ngân phiếu ngươi không nhận vậy ta '' lấy thân báo đáp''. Từ nay ta với ngươi không ai nợ ai!"

Hắn chuẩn bị tiến vào,nghe xong câu nói của ta bỗng chốc đứng khựng lại như trời trồng. Ánh mắt mê loạn ban nãy dần dần trở nên thanh tỉnh,hắn kiên quyết ngồi dậy mặc y phục rồi rời đi. Trước khi đi còn kiên định nói "Nàng vốn không nợ ta thứ gì. Là ta nợ nàng mới đúng cho nên nàng không cần phải cảm thấy có lỗi. Sau này cũng không cần phải tiếp diễn loại chuyện thế này nữa..."

Tối đó ta một mình uống rượu cho tới sáng,lòng bi thương nhưng không khóc, ta từng thề sẽ không bao giờ rơi bất kì giọt nước nào vì nam nhân...

Trước khi mơ màng thiếp đi,ta nghe thấy tiếng bước chân thật nhẹ vào phòng. Khoang mũi thoang thoảng mùi mồ hôi quen thuộc. Hắn ôn nhu dìu ta về phía giường,đắp chăn mỏng lên người rồi lén lút hôn nhẹ lên trán,vuốt tóc ta rồi lại lén lút rời đi. Trái tim ta đập mạnh,rốt cục hắn là thực sự quan tâm ta,hắn không bỏ rơi ta. Trái tim trở nên hoan hỉ,dịu dàng như nước...

***

Đã là ba tháng kể từ khi ta "câu dẫn" hắn,hắn trước mặt ta vẫn cung kính như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Chuyện đêm hôm đó ta cũng chỉ xem như một giấc mơ mà thôi.Đã có lúc ta rất muốn hỏi xem hắn đang suy nghĩ cái gì?tình cảm mà hắn đối với ta là thế nào? Thế nhưng hỏi ra rồi thì sao?Hắn sẽ lấy ta ư ?Câu trả lời chắc chắn là không! Cho dù hắn có chấp nhận lấy ta thì ta cũng không chấp nhận làm thê tử của hắn. Vì sao ư? vì ta không đủ can đảm,ta sợ khi trao chân tình cho ai đó rồi một ngày sẽ nhận được tin mình bị bán vào lầu xanh. Sợ hắn mệt mỏi trước miệng lưỡi thế tục rồi lạnh lùng đuổi ta đi. Ta,chính ta còn kinh tởm bản thân mình nữa là,còn chán ghét nó hơn bất cứ ai. Ta không động tâm với hắn,không yêu hắn,không có bất kì mối quan hệ nào với hắn có khi lại tốt hơn.Yêu hắn chính là hại hắn!Mặc dù đêm đêm ta vẫn hưởng thụ sự quan tâm dịu dàng từ hắn,hưởng thụ sự quan tâm nhỏ nhặt khi nhẹ nhàng đắp chăn cho ta,hưởng thụ chiếc hôn ấm áp lén lút mỗi tối...

Có những mối quan hệ không rõ ràng nhưng bền chặt.

Cũng có lúc ta muốn đuổi hắn đi lắm,muốn khiến cả ta và hắn đều hiểu rằng chúng ta không có cơ hội nhưng lại luyến tiếc... Luyến tiếc rất nhiều...

Ta vốn là người tham lam, vốn ban đầu muốn chỉ cần chút ôn nhu như vậy thôi,sau này lại tham lam muốn nhiều hơn nữa.Muốn hai người có thể cùng nhau nắm tay mà không phải lén lút như vậy. Nhưng lý trí bảo ta không được làm như vậy. Ta căm ghét cái lý trí tàn nhẫn này nhưng ta biết nó nói đúng,là ta sai...

Ta cứ thế mà say sưa ngắm hắn,thu hết cái hình bóng kia vào mắt. Lòng thầm suy nghĩ đến những "thượng đế",đến những người khách vô tình lướt qua trong cuộc đời ta. Đã bao nhiêu người cùng ta ân ái vợ chồng? có bao nhiêu người thực sự biết ta tên là gì hay chỉ là cái tên hoa khôi mẫu đơn? Ta là Kim Nhã, ta không phải là Mẫu Đơn, ta là nữ nhân,không phải là kĩ nữ. Thế nhưng muộn mất rồi, có thể quay lại nữa sao? Sẽ là không bao giờ!

Một ngày nào đó ta sẽ phải già đi,tàn úa... bao nhiêu con người từng gọi là chồng kia liệu có mảy may bận tâm đến một người từng má ấp môi kề? Chắc chắn là không!

Ta không biết suy nghĩ gì lại nói với hắn rằng " Ta bỏ hết mọi thứ theo ngươi có được không?"

Hắn hơi ngạc nhiên quay lại nhìn ta,hỏi:" Có thể cho ta biết lý do không?"

"Ta mệt..." Đúng vậy,ta mệt lắm rồi! Mệt mỏi khi cứ phải tươi cười giả lả,mệt mỏi khi suốt ngày phải lo lắng cho tương lai,mệt mỏi khi cứ phải kìm nén tiếng yêu chôn sâu tận đáy lòng mình. Chàng có nguyện ý đưa thiếp đi không?

"Được!"

"Vì sao ngươi lại hào sảng đồng ý như vậy?'' Ta muốn hỏi rõ hắn hơn về mọi thứ,mặc dù ta chấp nhận tin hắn,rời bỏ nơi này,bỏ mặc ngoài tai mọi sự lo lắng,quên đi tất cả thì ta vẫn muốn hỏi vì sao hắn lại muốn cứu ta?Vì sao lại chấp nhận ta...

Hắn ngẩng cao đầu nhìn về phía ta,vết sẹo che non nửa khuôn mặt cũng không khiến ta sợ hãi,bởi ta biết vết sẹo đó là vì ta mới có. Đôi mắt màu hổ phách mênh mông sâu thẳm mà ta luôn ngắm nhìn không ngờ lại đẹp đến thế,mênh mông sâu thẳm đến thế... hắn dần bước về phía ta,gương mặt không che dấu nổi vẻ kích động. Hắn bước tới ghì chặt ta vào lòng,nghẹn ngào nói "Nhã nhi, Kim Nhã...muội không biết huynh chờ giây phút muội hỏi huynh câu này lâu đến chừng nào đâu!"

"Vì sao huynh lại biết tên ta,huynh là ai? không lẽ..." Ta che miệng ngẩng đầu lên nhìn hắn. Tiểu hài tử năm nào nay đã trở thành một chàng trai tuấn tú ưa nhìn,lại vì ta mà mất hết... Hồi ức năm nào tràn về như hồng thủy dồn dập chảy xiết.

***

Dưới tán cây cổ thụ có hai đứa trẻ đang ngồi,một nam một nữ. Nam hài đang dỗ dành một tiểu nữ tử phấn nộn dễ thương "Muội đừng khóc,tuy bông mẫu đơn ấy không thể hái nhưng huynh hứa sau này sẽ tặng cho muội thật nhiều mẫu đơn,lại là mẫu đơn không bao giờ tàn."

Nữ hài tử ngừng khóc,khuôn mặt đẫm nước long lanh mếu máo hỏi:" Huynh nói thật chứ?huynh hứa đi..."

"Huynh hứa" Nam hài nở nụ cười vui vẻ ngoắc ngón tay với tiểu phấn nộn,tay còn lại lau nước mắt cho tiểu muội muội. Một lát sau tinh ranh cười nói:" Nhưng nếu sau này huynh tặng mẫu đơn không tàn cho muội thì muội nhất định phải trả ơn cho huynh"

Nữ hài tử đã ngừng khóc,chu môi cười hỏi lại:"Phải trả ơn huynh thế nào?"

"Vậy muội sau này phải làm vợ huynh"

"Vì sao huynh muốn lấy muội làm vợ?"

"Vì muội xinh đẹp nhất thôn chúng ta,lại trắng nữa. mẹ muội cũng hay làm bánh màn thầu cho huynh ăn,lấy muội về huynh sẽ được ăn màn thầu miễn phí!"

"Cũng đúng,huynh thật thông minh!"

Dưới tán cây năm ấy có hai đứa trẻ bàn bạc chuyện trọng sự của một đời.

***

Ngày nam hài chuyển nhà,nữ hài tử không khóc mà chỉ dặn dò :"Huynh đi xa nhớ tìm hoa mẫu đơn cho muội,nếu không muội không lấy huynh nữa!"

"Được,ta hứa với muội! Ngoéo tay"

Thời gian qua đi,từ một cô bé con ngốc nghếch,ta dần trở thành một đứa trẻ hiểu chuyện. Nỗi lo cơm áo,gánh nặng mưu sinh khiến ta hiểu rằng mình phải lấy một người chồng giàu sang để giúp đỡ phụ mẫu. Cuối cùng cũng chẳng giúp được gì. Vườn hoa nhà chồng trồng rất nhiều mẫu đơn nhưng ta chẳng còn thấy đẹp nữa,có lẽ lòng người vì những đồng tiền mà trở nên nguội lạnh mất rồi. Có lẽ vì ước mơ phú quý mà ta quên mất lời hứa năm nào,quên mất có một người ta từng hứa sẽ chờ làm vợ. Chàng giữ đúng lời hứa tặng mẫu đơn không tàn (vết xăm hoa mẫu đơn chính là hoa không tàn nha mấy thím! :)))))) )

Chàng giữ lời hứa chờ ta về làm vợ. Ta... lãng quên chàng

Chàng âm thầm chăm sóc,cam tâm chờ đợi. Ta nhẫn tâm phá nát tình cảm của chàng. Tình cảm này có thể nhận được sao?

Ta bối rối ngoảnh mặt đi chỗ khác,ta không xứng! Người chung tình như chàng cần một người khác tốt hơn làm thê tử...

Chàng nhạy cảm phát hiện ra sự hối hận của ta. Nhẹ nhàng siết chặt vòng tay,khẽ thì thầm:" Nếu chê nàng thì ta đã không ở bên nàng rồi! Đừng lo,ta sẽ bảo vệ muội" . Ta choàng tay ôm lấy cổ chàng khóc lớn. Mặc kệ cái gì là không xứng!ta nhất định phải giữ chàng cho riêng mình.

Vào một ngày nào đó trong cuộc đời này,ngươi sẽ tìm thấy một người khiến ngươi muốn bỏ cả thiên hạ lại sau lưng...

Vài lời tác giả: Đáng lẽ truyện này mình hoàn từ nửa tháng trước rồi nhưng bấm nhầm nên bị dọn dẹp sạch sẽ -_- cho nên đã để mọi người phải chờ lâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.