Năm Thánh Tuyên thứ mười,Chiêu Dương hoàng đế băng hà,truyền ngôi cho công chúa Mặc Tư lên làm nữ vương,hoàng hậu buông rèm nhiếp chính.
Mặc Tư đăng cơ khi mới mười ba tuổi.Chỉ mất hai năm mà nàng đã thành công đứng lên ngôi cửu ngũ đó một cách vững vàng.Đối ngoại bình loạn,đối nội cách tân,khắp nơi đều là cảnh tượng thái bình.Hỏa quốc ở phương Bắc đã lui 3000 dặm,hằng năm tiến cống.Lôi quốc ở phía Nam cúi đầu xưng thần,nhập vào bản đồ,trong triều hiền thần xuất hiện lớp lớp,tài tuấn không ít.Chỉ hai ngắm ngắn ngủi mà toàn bộ quyền lực đều vào tay nàng ta.Một nữ nhân như thế,tài năng và quyền lực đến vậy chắc chắn không phải là loại người có thể coi thường.
Lãnh khốc tàn nhẫn.
Từ nhỏ ta đã được dạy cho cách đứng từ trên cao nhìn xuống thiên hạ,đã được dạy cách sống của bậc đế vương,đó chính là phải dũng mãnh như hổ,xảo quyệt như hồ ly, với kẻ phản bội mình phải trả thù thâm độc như rắn rết.Bất chấp mọi thủ đoạn để đạt được mục đích nhưng tuyệt đối không để mất lòng dân.
***
Mười lăm tuổi,một mình ta làm bá chủ thiên hạ.
Mười lăm tuổi,chính tay ta đưa mẹ ruột mình vào lãnh cung.
Mười lăm tuổi,ta dẹp sạch những ung nhọt tiền triều để lại,đồng thời triệt để nhổ cỏ tận gốc thế lực nhà ngoại.Quyền lực của ta,bất cứ ai cũng đừng hòng mảy may đụng tới...
Ta lạnh lùng,ta lãnh khốc nhất thiên hạ nhưng cũng là kẻ cô độc nhất thế gian.
Mười ba tuổi,khi tiên hoàng vừa qua đời.Vợ ngài cũng chính là mẫu thân ta vội vã tranh quyền đoạt vị. Một mình ta không căn cơ,không chút quyền lực,không có bất cứ sự hỗ trợ nào đủ lớn để có thể tranh giành quyền lực.Thế nhưng ta lại là kẻ bước lên ngôi cửu ngũ,đứng đầu thiên hạ. Tám vị huynh đệ tỷ muội nếu không bị ta từ từ hại chết thì cũng là bị ta triệt tiêu quyền lực mà ném vào một nơi xa xôi nào đó.
Đừng nói vì sao ta lãnh khốc tàn bạo,thực ra đây chính là bộ mặt lãnh khốc của gia đình đế vương.Tình thủ túc máu thịt không có chút giá trị nào ở đây,vì quyền lực,vì vương vị,chúng ta chỉ có thể tàn ác.Kẻ ngáng đường ta vĩnh viễn không thể có được kết cục tốt đẹp!
Bởi vì...kẻ không có sức mạnh và sự thông tuệ thì vĩnh viễn chỉ là hạ cấp.
Hoàng bào chỉ có một chủ nhân mà thôi!
***
Hoàng cung...thứ gọi là người thân quá ư xa xỉ. Ở đây chỉ có quyền lực và lợi ích trần trụi...
Hiển nhiên,ta không thể có người thân.Không phải là không có,mà là không thể!
Ta từng nghĩ như vậy,từng nghĩ mình sẽ vĩnh viễn cô độc như thế cho tới khi ta gặp hắn-một kẻ không có tên và không như không có ai biết đến sự tồn tại của hắn,hắn gần như không tồn tại bởi vì hắn là ám vệ của ta.Mà ám vệ thì không cần tên. Sống,lặng lẽ âm thầm. Chết,không ai hay biết.
Sống vì chủ tử,chết vì chủ tử.Sinh ra chỉ có một khái niệm duy nhất - là trung thành.
Hắn vô hình nhưng hữu hình. Sống nhưng không tồn tại. Một kẻ không tồn tại lại cho ta cảm giác an tâm đến lạ thường.Khi mà mẫu thân ngươi,huynh đệ ngươi,những kẻ thân thiết ruột thịt nhất muốn giết ngươi. Thì lại có một người sẵn sàng hi sinh mà bảo vệ ngươi cho dù có phải chết. Khi ngươi cô độc nhất,hắn sẽ nghe ngươi nói. Khi ngươi tuyệt vọng nhất,hắn sẽ nói "có ta ở đây!"Là "ta"-không phải là "tiểu nhân" hay "nô tài".
Hào sảng mà tự tin đến vậy đương nhiên sẽ thấy ấm áp đến tận chân tâm.
Hắn là kẻ duy nhất không sợ ta giết.Bởi vì hắn biết ta không muốn,cũng không nỡ...
***
Ta hỏi hắn :"Nếu một ngày,ta mất hết mọi thứ trong tay thì ngươi có bỏ rơi ta không?"
Hắn im lặng nhìn ta,ánh mắt kiên định.
"Ta sẽ không cho ngươi cơ hội bỏ rơi ta" Ta có thừa tự tin để nói như vậy.Nếu quyền lực ta có thể từ bao nhiêu người lấy được thì đương nhiên ta có năng lực giữ nó lại trong tay.
Nếu không,là vô dụng.Mà ta đương nhiên không phải loại người đó.
Ta và hắn.
Mối quan hệ này.
Nếu gọi là chủ-tớ thì là sai.Hắn chưa bao giờ xưng một tiếng "thuộc hạ" hay bất kì ngôi xưng nào tương tự.Hắn xưng là "ta" .Vì lý do đó mà ta chọn hắn làm ám vệ. Cho dù có làm kẻ vô hình không ai biết đến,cho dù có làm tôi tớ cho người khác thì hắn cũng không đánh mất ngạo khí của bản thân.
Tôi tớ thế nào,chủ nhân thế ấy.
Mối quan hệ giữa ta và hắn không phải là mối quan hệ ràng buộc ruột thịt-điều đó là đương nhiên. Thế nhưng hắn cho ta hiểu sự ấm áp của tình thân.Hắn là người đầu tiên dạy cho ta cách sống,cao ngạo sống .Khi ta bị chính mẫu thân sai người ám sát,hắn đã dạy cho ta biết thế nào là không có quyền lực thì sẽ sống không bằng chết.Hắn nói:"Số mệnh là do bản thân nắm giữ,đừng để đời này phải làm quân cờ cho kẻ khác"
Đúng vậy,ta vĩnh viễn sẽ không bao giờ làm quân cờ trên bàn cờ của bất kì ai.Nếu không thể là người chơi cờ thì ta sẽ là người hất đổ bàn cờ.
Mối quan hệ của ta và hắn vốn dĩ là một mối quan hệ không ràng,cũng không cần phải rõ ràng..."Chỉ cần Mặt Tư còn sống sẽ không bao giờ phụ ngươi" Câu nói ba năm về trước ,ta nhớ.Ta còn nhớ rõ hôm đó trời đã mưa to thế nào,Vô Diện đã bị thương nặng thế nào nhưng hắn tuyệt nhiên không để nàng bị thương dù chỉ một chút. Một thiếu niên đối diện với mười mấy tên thích khách võ công cao cường đương nhiên là sẽ không thể có cơ hội thắng.Cho dù khắp người chằng chịt vết thương,huyết nhục mơ hồ hắn vẫn ôm chặt lấy ta,nói:" đừng sợ"
"Đừng sợ!" .Cho dù đối mặt với cái chết hắn vẫn an ủi ta:" Đừng sợ"
Đúng lúc đó có viện binh đến cứu,cả hắn và ta mới thoát nạn,trước khi ngất đi,môi hắn còn nhướn lên một nụ cười:"Ta làm bẩn y phục người rồi"
Hắn nhớ ta thích y phục màu trắng,hắn đối diện với cái chết vẫn lo lắng cho ta. Mẫu thân,người thấy không? Quyền lực quan trọng vậy sao?Quan trọng đến mức muốn trừ bỏ đứa con do máu thịt mình sinh ra đến vậy sao?Hắn ta với con chỉ là người dưng...
Giây phút đó ta tự hứa với lòng mình,chỉ cần ta còn sống thì sẽ không bao giờ phụ hắn. Vì hắn không bỏ rơi ta,hắn lựa chọn bảo hộ ta thì ta chắc chắn phải được trả công xứng đáng. Trước lúc hắn ngất đi,ta chỉ kịp ra lệnh :" Vô Diện,ngươi không được chết,bằng mọi giá ngươi phải sống.Sau đó ta sẽ cứu ngươi,bằng mọi giá sẽ cứu ngươi.Ta lúc đó rõ ràng đã nhìn thấy trên gương mặt xám xịt thiếu sự sống hơi bừng sáng một nụ cười.
Ta lúc đó lấy tất cả cao quý vương giả của một vị công chúa cần có,ra lệnh với thuộc hạ "Bằng mọi giá phải cứu sống hắn,nếu không tất cả các ngươi chính là đồ bồi táng theo hắn"
Năm đó ta chỉ mới mười ba.
***
Phụ thân một lần say rượu đã nói với ta rằng,thân làm đế vương thì không được vương vấn đến chữ tình,nếu không sẽ là vạn kiếp bất phục.Sinh ra là kẻ đứng đầu thiên hạ càng không được mù quáng,tình thân,tình phụ tử,mẫu tử,tình người...khi cần thiết đều nên vứt bỏ,đạp lên chúng,bỏ qua chúng mới đúng đắn.Lúc đó ta cho là người nói sai,lúc đó ta tin mẫu thân thực sự yêu người.Nhưng không phải,ta khi lớn lên đã có thể nhận thức,đã hiểu rằng có lẽ ở một thời điểm nào đó người đã thực sự yêu phụ hoàng.Chỉ là quyền lực,quyền lợi gia tộc nó lớn hơn tình cảm kia rất nhiều... cho nên lời phụ hoàng nói-chưa bao giờ là sai.
Có thể ngươi yêu hắn thật đấy,nhưng tình yêu mà phải chịu sự áp lực của quá nhiều thứ cộng thêm tham vọng của con người thì tình yêu đó qua một khoảng thời gian nào đó,ở một thời điểm nào đó sẽ từ từ vô hình phai nhạt đi và tham vọng dần dần trở nên sắc nét hơn.Lúc đó,có lẽ ngươi không hiểu được rằng chính mình đã bị quyền lực mua chuộc tự lúc nào