Đêm đã khuya, đoàn người bên trong phòng họp kế hoạch tác chiến lần lượt nằm rạp xuống bàn chợp mắt.
Một bóng người cao lớn đẩy cửa bước ra ngoài, vài nhân viên cảnh sát đi ngang qua đều gật đầu chào hỏi, hắn xua tay bước nhanh vào phòng vệ sinh, khóa cửa lại, lấy điện thoại từ trong túi ra bấm nút gọi.
Không lâu sau, gần biệt phủ Lâm gia xuất hiện vài tai mắt xa lạ.
Quản gia vén một góc rèm cửa sổ lên nhìn, rồi lại nhẹ nhàng thả xuống, những người này có lẽ cũng không bao giờ nghĩ đến, biệt phủ Lâm gia tưởng chừng như được canh gác lỏng lẻo nhưng thực chất lắp đặt cả một mạng lưới camera hồng ngoại, bất kể là gió thổi hay cỏ lay đều không thoát khỏi ánh mắt của ông.
"Lão gia, bọn chúng đến rồi."
Lâm Hựu Nguyên há miệng uống thuốc.
"Đến xem tôi chết hay chưa à."
"Lão gia cảm thấy, là ai đây?" Lâm quản gia cẩn thận thổi nguội thuốc rồi đưa lên.
Lâm Hựu Nguyên ho nhẹ vài tiếng, quản gia giúp ông lau đi vết nước đọng trên khóe môi.
"Thời điểm quan trọng thế này, không đến mới lạ."
"Vậy chúng ta..." Đáy mắt Lâm quản gia lóe lên một tia sáng, ý vị sâu xa.
Lâm Hựu Nguyên vẫy tay ra hiệu ngừng uống thuốc.
"Không cần, bọn chúng đều muốn tôi chết, vậy tôi liền trước cho bọn chúng xem."
"Lão gia..." Trong mắt quản gia tràn ngập sự không đành lòng.
Ngược lại, Lâm Hựu Nguyên ngắt lời ông, vẻ mặt bình thản.
"Người phụ nữ Kim Hạ kia gần đây đang làm gì?"
"Vẫn ở trong biệt thự của mình, thỉnh thoảng tổ chức tiệc tùng, mấy ngày trước còn nói chuyện thâu đêm với mấy nam diễn viên nổi tiếng."
Lâm quản gia nói chuyện không chút kiêng nể gì, bởi vì ông biết, Lâm Hựu Nguyên đối với Kim Hạ vốn dĩ không có chút tình cảm nào.
Kim Hạ kiếm tiền từ ông, Lâm Hựu Nguyên thì thèm muốn thân hình trẻ trung của cô ta, một doanh nhân thành đạt, đời tư không có vết nhơ, chẳng phải là là người phẩm hạnh thanh cao, cây to đón gió lớn đó sao?
Vẫn là câu nói đó: Nước trong quá thì không có cá.
Khóe miệng Lâm Hựu Nguyên cong lên một nụ cười: "Cô ta có vẻ rất hưởng thụ."
Quản gia đặt bát thuốc lên tủ đầu giường: "Trước đó cô ta đã khiêu khích tiểu thư, bịa đặt sự việc..."
Lâm Hựu Nguyên hiểu ý.
"Không cần, để cô ta hưởng thụ thêm mấy ngày nữa đi, cứ chờ xem, sớm muộn gì cũng đến, lúc đó chúng ta xử lí luôn một lần."
•
"Thiếu gia thật sự có ý định hợp tác với bọn người Đỉnh Gia sao?"
Lúc thuộc hạ hỏi câu này, tay Lâm Khả đang vệ sinh những con dao giải phẫu, những dụng cụ này đối với hắn cần phải cẩn thận hơn bất kì thứ gì, hắn nhúng một ít nước lạnh để rửa sạch vết máu trên đó, không quên dùng bông tẩm cồn sát trùng lại, cuối cùng mới lau sạch sẽ đặt lại trên khay, vẻ mặt có chút thờ ơ.
"Không có hứng thú."
"Vậy..." Tên thuộc hạ có chút bối rối.
"Cứ để bọn họ cắn nhau, tôi chờ xem náo nhiệt là được, đương nhiên, có thể giúp tôi giết chết người phụ nữ kia càng tốt."
Lúc nói câu này trông Lâm Khả có vẻ rất mệt mỏi, hắn khẽ nhắm mắt lại, chống hai tay lên bàn thí nghiệm.
Tên thuộc hạ hiểu ra: "Thiếu gia, có muốn dùng "Túy mộng" không?"
Lâm Khả nhàn nhạt "Ừ" một tiếng, cửa phòng thí nghiệm mở ra, tên thuộc hạ chạy vào lần nữa, trên tay đã cầm một khay đựng có một ống tiêm cùng loại chất lỏng màu xanh lam.
Trực tiếp tiêm vào liều lượng sẽ cao hơn nhiều so với uống, đương nhiên cũng có hại hơn rất nhiều.
Lâm Khả xua tay, vẻ mặt mệt mỏi.
"Lui xuống đi."
Sáng sớm hôm sau, thi thể của tên thuộc hạ mà Lâm Yêm cứa cổ bị phát hiện, Đỉnh Gia yêu cầu nàng đến xem xét tình hình.
Sắc mặt Lâm Yêm vẫn như thường lệ xuất hiện trước ánh mắt của mọi người, nếu như có gì có đặc biệt, thì chính là quầng thâm đen in hằn dưới hốc mắt, cả người uể oải, trông như thiếu ngủ vô cùng.
"Này, có chuyện gì vậy?" Nàng kinh ngạc nhìn thi thể nằm trên mặt đất, qua một đêm có chút đông cứng và bốc lên mùi hôi thối, khiến ai nhìn thấy cũng đều chán ghét mà đứng cách xa.
Ánh mắt Đỉnh Gia vẫn đang nhìn quanh những người trong phòng, ngón tay thỉnh thoảng siết chặt chiếc ghế mây.
"Ai làm? Tự giác đứng ra."
Đám người im lặng nhìn nhau, lặng ngắt như tờ, sắc mặt ai nấy đều cực kì khó coi.
Lâm Yêm ngáp dài: "Tối qua không có đội tuần tra sao? Trước bao nhiêu con mắt ở chỗ này xuống tay giết người cũng không đơn giản."
Lão Hổ nhìn sang nàng với ánh mắt quái lạ.
"Đúng vậy, nói không chừng trong chúng ta đang ẩn nấp một cao thủ."
"Cao thủ?" Lâm Yêm bật cười.
"Không phải là Lão Hổ và nhị gia sao? Hộp đêm Hoan Ca chúng tôi không ai có khả năng này."
Đêm qua bất ngờ kiểm tra, phòng nàng có động tĩnh lớn như vậy, gần như nửa cái hành lang đều nghe thấy hết.
Lâm Yêm không có thời gian để gây án, Khố Ba lại đang bị thương, không phải chỉ còn một người duy nhất có khả năng này sao?
Lão Hổ thật sự là tự vác đá đập chân mình, bị Lâm Yêm hỏi đến mức nghẹn không nói nên lời, mặt đỏ bừng lên.
"Cô......"
Đinh Gia liếc hắn một cái, dáng vẻ thiếu kiên nhẫn mà cau mày lại.
"Chuyện đã như vậy, xem ra nơi này cũng không thể ở lâu, nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi lên đường tới điểm tiếp theo đi."
"Tuân lệnh." Mấy tên thuộc hạ lần lượt đáp lời.
Lúc Lâm Yêm quay người rời đi, Đỉnh Gia ngăn nàng lại.
"Cẩm Hồng đợi một lát, để mấy người cấp dưới làm đi, cô ở lại nói chuyện với lão già này một lát."
Đỉnh Gia gật đầu ra hiệu, Lão Hổ từ bên ngoài khóa cửa lại.
Lâm Yêm thầm nghĩ có gì đó không ổn, nhưng nàng vẫn mỉm cười quay người lại: "Đỉnh Gia có gì muốn nói, Cẩm Hồng xin nghe."
"Ngồi đi." Bên cạnh còn một cái ghế trống, Lâm Yêm nghe lời đi qua ngồi xuống.
Căn phòng không lớn, một bên đặt chiếc giường, một bên là đống đồ lặt vặt, nàng lại không biết đằng sau tấm kính chạm đất kia, một khẩu súng đang lặng lẽ chĩa vào mình.
Sắc mặt của Đỉnh Gia vẫn như thường lệ trò chuyện với nàng, dù đang trong tình thế khốn cùng như chó nhà có tang, bên tay đặt một đĩa hạt dưa, cùng với một ít quýt trái mùa.
Lâm Yêm cầm một quả lên bóc ra, móng tay xé vỏ đến đâu, nước quả tươi tràn ra đến đấy.
Đinh Gia cười: "Mẹ cô là người Myanmar sao?"
Lâm Yêm mải mê với quả quýt, đầu cũng không ngẩng lên.
"Đúng vậy, tôi sinh ra ở bang Kachin phía bắc Myanmar, mẹ chết sớm, sáu tuổi đã bị bán sang Trung Quốc."
Đỉnh Gia cảm thán: "Thật là đáng thương."
Lâm Yêm bóc vỏ quýt, đưa cho ông một miếng.
"Đỉnh Gia, có muốn nếm thử chút không?"
"Không được, lớn tuổi rồi, răng lợi không tốt lắm, món này chua, vẫn thích hợp với lớp trẻ các người hơn."
Bao nhiêu năm qua Đỉnh Gia từng gặp vô số mỹ nhân, người béo người gầy, mỗi người một vẻ, nhưng Lâm Yêm là người duy nhất kết tinh được sự ngây thơ và sự trải đời, giống như bây giờ, nàng ngồi ở đây, hai chân bắt chéo nhau, dương dương tự đắc, hoàn toàn không quan tâm đến sự truy đuổi của cảnh sát, cũng như không hề biết khẩu súng đang nhắm vào đầu mình, chỉ đợi một câu ra lệnh, dù thông minh xinh đẹp đến đâu cũng phải bỏ mạng tại đây.
Ngón tay Đỉnh Gia nhẹ nhàng gõ lên đầu gối, vẻ mặt hiền hòa như một bậc trưởng bối nhân ái.
"Ba của cô đâu?"
"Chưa từng gặp, không biết còn sống hay đã chết."
Lâm Yêm lắc đầu, bỏ một miếng quýt vào miệng.
Hoàn toàn phù hợp với cuộc đời của Bùi Cẩm Hồng, Đỉnh Gia thầm nghĩ.
"Nghe nói trước đây cô đi theo Vương Cường đã chịu không ít khó khăn."
Nghe nói đến đây, Lâm Yêm vừa vặn lộ ra vẻ ai oán.
"Anh ta ngàn vạn lần không nên đi tìm người phụ nữ khác."
Ngón tay gõ đầu gối của Đỉnh Gia thả chậm tốc độ.
"Đàn ông mà, việc này cũng khó tránh khỏi."
Khóe môi Lâm Yêm cong lên một tia khinh thường, nàng ném vỏ quýt lên bàn, rút một chiếc khăn lụa ra lau tay.
Một tia hàn quang chợt lóe lên, nàng có mang súng.
Bàn tay đặt trên đầu gối của Đỉnh Gia cứng đờ.
"Nói thế cũng không sai, nhưng phụ nữ mà, luôn si tâm vọng tưởng, muốn được yêu thương nhiều hơn, để đến khi mọi chuyện kết thúc thì chẳng phải dã tràng xe cát biển đông sao, tôi cũng nhìn thấu rồi, chỉ có tiền mới là vĩnh hằng, có tiền rồi, muốn đàn ông như thế nào liền gọi thì đến, đuổi thì đi thôi."
Lúc nàng nói câu này, vẻ mặt lộ ra một tia oán hận và ác ý, nhìn qua như thể một người phụ nữ bị tổn thương tình cảm sâu sắc, cuối cùng đã tỉnh ngộ hoàn toàn mà sinh lòng căm hận đàn ông.
Khóe môi Đỉnh Gia cong lên một nụ cười.
"Mặc dù tôi và cô tuổi tác chênh lệch rất lớn, nhưng quan điểm lại phi thường giống nhau, nói không chừng còn có thể làm bạn vong niên."
*Bạn vong niên: bạn bè chơi với nhau mà không kể già trẻ tuổi tác.
"Đỉnh Gia ưu ái, Cẩm Hồng không dám."
Miệng nói không dám, mông cũng không xê dịch chút nào, tố chất tâm lý này thật khiến người khác ngưỡng mộ.
"Được rồi, tán gẫu đủ rồi, tôi gọi cô đến vì muốn bàn chuyện chính sự." Đỉnh Gia cầm tách trà trên bàn lên nhấp một miếng.
Lâm Yêm vểnh tai lên, toàn thân cảnh giác.
"Đỉnh Gia cứ nói."
"Cuộc giao dịch năm ngày tới chắc cô cũng biết, dự định là..."
Sau khi nàng rời đi, Khố Ba từ sau tấm kính bước ra, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, hắn đã có thể đi lại bình thường, thể trạng cường tráng giúp hắn có khả năng phục hồi đáng kinh ngạc.
"Đỉnh Gia sao lại nói cho cô ta biết?"
"Đã dùng người thì không nghi ngờ, đã nghi ngờ thì không dùng."
"Lỡ như..." Khố Ba có chút không cam lòng, mặc dù hắn không hiểu biết nhiều, nhưng trực giác nói cho hắn biết, người phụ nữ này rất nguy hiểm, rất kỳ lạ, rõ ràng người này tay trói gà không chặt, nhưng vẫn khiến hắn kinh sợ từ tận đáy lòng.
Đỉnh Gia cầm tách trà đã nguội lạnh lên nhấp một ngụm, trên môi nở một nụ cười khó hiểu.
"Cái lỡ như đó chính là thứ chúng ta mong đợi."
•
"Xin chào quý vị khán giả, bây giờ là bản tin dự báo thời tiết. Đài quan sát khí tượng trung ương đã đưa ra lời cảnh báo bão đỏ lúc 6 giờ chiều hôm nay, cơn bão số 8 trong năm "Bão Krovanh" đang di chuyển về phía Đông Nam với tốc độ 30km/h, cường độ biến hóa không lớn. Dự kiến ngày mai sẽ đổ bộ vào các khu vực ven biển Đông Nam nước ta, ảnh hưởng của bão sẽ kéo dài từ đêm hôm nay đến ngày mai, phần lớn khu vực tỉnh Tân Hải sẽ đón gió mạnh cấp 8-9 kèm theo mưa to, kính mong các ban ngành liên quan thực hiện tốt công tác phòng chống sạt lở, chuẩn bị cho các thảm họa địa chất khác..."
Nữ phát thanh viên trên TV nói rành mạch rõ ràng, Quý Cảnh Hành cất hộp cơm trưa vào túi giữ nhiệt, cầm ô chuẩn bị ra ngoài.
"Mẹ, Tiểu Duy, con mang cơm đến cho Dư Hàng." Cô vừa nói vừa nhìn ra bầu trời u ám bên ngoài.
"Trời sắp bão, khi nào về con sẽ mua chút đồ dưới cửa hàng tiện lợi, mấy ngày nay chúng ta đừng ra ngoài."
Mẹ Tống tiễn cô ra cửa: "Hay là... Mẹ đi cùng con thì hơn."
Quý Cảnh Hành nhìn Tiểu Duy đang ngồi xếp gỗ trên ghế sofa, mỉm cười.
"Mình con đi thôi, Tiểu Duy ở nhà một mình con cũng không yên tâm."
"Được rồi, đi sớm về sớm, đến dưới lầu thì gọi điện thoại, mẹ xuống đón con."
Có lẽ vì sự việc lần đó, nhà họ Tống bây giờ luôn cảnh giác cao độ hơn.
Quý Cảnh Hành gật đầu: "Vâng, sau khi con đi thì khóa cửa lại, trước khi con về thì ai gọi cũng đừng mở cửa."
"Được." Mẹ Tống nhìn cô rời đi, đợi cô xuống lầu, đến khi không nhìn thấy nữa, mới lặng lẽ khóa cửa lại.
Trước cửa có một chiếc camera thu nhỏ đang nhấp nháy chấm đỏ, đường dây nối với toàn bộ căn nhà, một cú bấm có thể trực tiếp gọi cho cảnh sát, số điện thoại mà Tống Dư Hàng đặt là đồn cảnh sát gần nhất.
Trong nhà còn có một cái cửa phụ, bên ngoài là cửa chống trộm bình thường có khóa loại B, bên trong là do Tống Dư Hàng đặc biệt chế tạo, chống đạn thông thường cũng không thành vấn đề, huống chi là trộm cắp vặt..
Nhưng dù vậy, cũng không hiểu sao, ngồi trong ngôi nhà giống như tường đồng vách sắt, mẹ Tống vẫn mơ hồ cảm thấy có chút bất an.
Khi đó bà không biết, cảm giác bất an này không phải đến từ Quý Cảnh Hành, mà là đến từ Tống Dư Hàng.
•
Bệnh viện trung tâm thành phố Giang Thành.
ICU.
Y tá đưa cô vào sau khi hoàn tất thủ tục đăng ký, nhìn hộp cơm trong tay cô.
"Đừng mang cái gì vào, bệnh nhân còn chưa ăn được."
"Thức ăn lỏng cũng không được sao?"
Y tá lắc đầu: "Không được, chức năng tiêu hóa còn chưa hồi phục, mấy ngày nay vẫn đang truyền dinh dưỡng"
"Được." Quý Cảnh Hành bất đắc dĩ, đành phải đặt túi giữ nhiệt lên bàn, thay xong quần áo rồi cùng y tá đi vào.
"Dư Hàng, Dư Hàng, dậy đi." Quý Cảnh Hành vừa bước vào đã thấy cô nằm trên giường, đắp chăn kín mít, chỉ để hở một cánh tay đang truyền dịch, trên mũi còn đeo mặt nạ dưỡng khí, cô hơi đau lòng, đôi mắt có chút nóng lên.
Theo tiếng gọi của cô, Tống Dư Hàng chậm rãi mở mắt, rất lâu sau mới tìm được tiêu điểm.
"Chị......"
Tống Dư Hàng đeo mặt nạ dưỡng khí, nói chuyện có chút khó khăn, tiếng được tiếng mất không rõ ràng.
Quý Cảnh Hành nắm chặt tay cô: "Mẹ bảo chị đến thăm em."
Tống Dư Hàng khẽ lắc đầu, không cẩn thận đụng đến vết thương, đau đến mức nhe răng trợn mắt.
"Em không sao..."
Hai người trò chuyện thêm chút về sức khỏe của mẹ Tống, về tình trạng hồi phục của Tiểu Duy, rất nhanh đã sắp hết thời gian thăm bệnh.
Tống Dư Hàng phải thực thi một nhiệm vụ bí mật, vậy nên bên ngoài cũng chỉ có thể nói mình bị thương trong phiên trực thường ngày.
Thấy người nhà lo lắng cho mình, Tống Dư Hàng không khỏi có chút áy náy, bất giác chủ động nắm tay khi người kia chuẩn bị rời đi.
"Xin lỗi..."
Quý Cảnh Hành xoay người, ấn cô lại xuống giường, đắp chăn cẩn thận.
"Người một nhà còn nói mấy lời này."
Nếu như không có Lâm Yêm, bỏ qua thân phận của hai người, Quý Cảnh Hành có thể xem là một người phụ nữ hiền hậu.
Nhưng trên đời này vốn không có nếu như.
Tống Dư Hàng buông tay ra, khẽ mỉm cười.
"Chị, sức khỏe của mẹ không tốt, phải đảm đương nhiều như vậy, khiến chị vất vả rồi, tiền lương trong thẻ của em vẫn còn một ít, mật khẩu là ngày sinh nhật của em, nếu như không đủ thì cứ lấy ra dùng, một mình chị đừng chịu khổ như vậy, nếu có gặp một người đàn ông tốt... Khụ khụ."
"Phải nắm bắt cơ hội."
Từ khi hai người xảy ra mâu thuẫn vì Lâm Yêm, cô giữ khoảng cách tuyệt đối với Quý Cảnh Hành, hiếm khi nói về những việc như vậy.
Quý Cảnh Hành khẽ giật mình, trước đến nay vốn là người nhạy cảm, trực giác nói cho cô biết Tống Dư Hàng có chuyện gì đó đang che giấu.
"Em..."
Lời còn chưa dứt, bên ngoài y tá đã gõ cửa.
"Người nhà bệnh nhân giường 15, đã hết giờ thăm bệnh rồi."
Tống Dư Hàng khẽ nhấc tay lên, vẫy chào đối phương.
"Chị, về nhà đi, gặp lại sau."
•
Thời gian trôi nhanh như bóng câu qua cửa sổ, thoắt một cái Lâm Yêm rời bỏ cô đã được nửa năm, thoắt một cái cũng đã đến đêm trước ngày giao dịch.
Tống Dư Hàng đóng quyển sổ lại, để trống trang nhật ký hôm nay.
Đây chính là lần cuối cùng Phùng Kiến Quốc gặp cô, một khi thời gian điểm 12 giờ đêm, trận chiến sẽ bắt đầu khai hỏa, ông phải ở lại trung tâm chỉ huy của Cục thành phố, không thể ra ngoài.
"Tại sao không viết nữa?"
Mấy lần vô tình gặp, đều thấy cô mang theo quyển sổ này bên mình.
Tống Dư Hàng đứng dậy bước xuống giường, trước khi ông đến cô đã thay xong cảnh phục chỉnh tề, cuộn băng vải quấn trên người để dưỡng thương mấy hôm nay vẫn còn chưa tháo ra, tay cô vừa tháo băng, miệng vừa nhanh nhảu.
"Tôi sẽ đưa cô ấy về, không cần thứ này đâu."
Phùng Kiến Quốc nhìn bên ngoài cây cối đung đưa theo gió, cơn bão đã qua nhưng mưa lớn vẫn còn.
"Ngày mai Cục Kiểm soát ma túy của Sở tỉnh và đội cảnh sát đặc nhiệm cùng tham gia chiến đấu, đội cảnh sát hình sự của Cục thành phố chỉ chịu trách nhiệm về những công việc ngoại vi, đội cảnh sát vũ trang sẽ túc trực chờ lệnh, chỉ được hành động khi tình thế vượt tầm kiểm soát, tuy nhiên, tôi khuyên cô không nên chờ tới lúc đó."
Phùng Kiến Quốc quay người lại nhìn cô.
"Mặc dù trong Cục thành phố còn có người của tôi, đội hình sự ai cũng biết mặt Lâm Yêm, nhưng phía cảnh sát vũ trang không thuộc quyền quản lí của tôi, cũng không biết là có nội gián hay không, cho nên..."
Tống Dư Hàng tháo băng gạc xong, bắt đầu quấn dây đai quanh cổ tay, dùng răng cắn chặt rồi buộc lại.
"Hiểu rồi, tôi sẽ xử lí Đỉnh Gia và Khố Ba trước, cứu Lâm Yêm trở về."
Lúc nói câu này vẻ mặt cô vô cùng bình tĩnh, người khác có lẽ cho rằng cô không biết lượng sức mình, nhưng đã từng giao đấu với Khố Ba một lần khiến cô có chút tự tin.
Phùng Kiến Quốc vỗ vai cô vài cái, quay người rời đi.
"Tôi chờ tin tốt của cô."
Sau khi ông rời đi, Tống Dư Hàng buộc vào mỗi chân một bao cát nhỏ, mang giày tác chiến, buộc chặt dây giày, tay phải cầm con dao quân đội đặt trên tủ cạnh đầu giường, xoay một vòng trong tay rồi gắn lại vào vỏ, bỏ vào túi treo bên hông.
Chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng, cô ngồi xuống giường, từ trong áo giáp chiến thuật lấy ra chiếc đồng hồ bỏ túi, mở mặt đồng hồ, bỏ tấm ảnh của Lâm Yêm vào trong, vuốt phẳng các góc, rồi đóng mặt đồng hồ lại, cất kĩ vào trong người.