Ta Thăng Cấp Trong Thời Đại Tu Tiên

Chương 56: 56: Phượng Hoàng





Thiên Mị nàng tu luyện một mạch liền đã tới bốn giờ sáng.

Dù một đêm không ngủ nhưng chưa từng xuất hiện dấu hiệu mệt mỏi ngược lại trạng thái còn cực kỳ thoải mái.

Tu luyện kết thúc nàng thở dài ra một cục nhọc khí.
Từ lúc biết tu luyện đến giờ đây là lần đầu tiên nàng cảm thấy tu luyện dễ dàng như vậy.

Thiên Mị nàng cảnh giới ban đầu liền là nguyên anh cảnh chưa ổn định.

Nàng vừa đột phá liền bị Thiên Cung người đuổi giết liền khiến cảnh giới giảm đi một đại cảnh giới còn kết đan kỳ.
Nếu là lúc trước nàng liền sẽ cực kỳ đau lòng vì một cảnh giới bị đánh xuống.

Dẫu sao tu luyện lên được một đại cảnh giới khó bậc nào ai cũng biết.

Nhưng mà bây giờ lại không có như thế, nàng cảm giác chỉ cần ở trong tiểu viện này tu luyện nàng sẽ lại nhanh chóng đạt tới nguyên anh.

Chưa dừng lại ở đó nàng còn có thể tiến thêm cảnh giới đây.
Thiên Mị nàng kết thúc tu luyện liền bước nhẹ nhàng ra ngoài.

Giờ này khẳng định công tử ca còn đang ngủ không thể vọng động.

Thiên Mị nàng bước ra ngoài cũng không có mục đích xấu nàng chỉ muốn chính mình nấu một bữa ăn cảm ơn công tử ca mà thôi.
Dù sao bảo vật nàng cần thiết nhất công tử ca liền có thể tặng, nếu nàng có chủ ý xấu nàng liền không phải là người a.


À mặc dù nàng không phải là người thật nhưng nàng sẽ không xấu với công tử ca.
Thiên Mị bước ra ngoài nhìn lên trên bầu trời những ngôi sao vẫn chưa có tản đi mà chỉ mờ bớt vì một chút ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào mà thôi.

Càng nhìn những ngôi sao này nàng càng khâm phục công tử ca.

Cường giả vẫn là cường giả toàn làm những việc thông thiên a.
Không giống như Thiên Cung đó chỉ biết lấy mạnh hiếp yếu.

Nghĩ đến Thiên Cung nàng lại nổi lên nòng căm thù nhưng nhanh chóng dập tắt.

Qua công tử ca đã nói, muốn tu luyện nhanh đừng để lòng có quá nhiều tạp niệm nàng liền nghe theo.
Nếu như Thiên Mị biết câu nói đó của Tiểu Vân chỉ là lý thuyết nàng sẽ biểu cảm như nào a ? Dù sao Tiểu Vân hắn đọc nhiều tiểu thuyết tu tiên lý thuyết các thứ đều đầy mình nhưng chỉ mỗi thực hành không được.
Thiên Mị nàng lúc này mới quan sát lại tiểu viện.

Tiểu viện có một nhà lớn nàng đã xem toàn bộ, nhà lớn chỉ đơn giản một phòng khách trang trí và hai phòng ngủ cũng không có gì ngoài đồ vật trang trí phòng khách toàn là bảo bối.
Trước phòng khách thì là bàn uống nước cũng là bàn ăn, cực kỳ đơn giản.
Đối diện sang phải thì là có bốn căn phòng.

Gọi là căn phòng thì không đúng vì chỉ có nhà bếp, nhà vệ sinh và một nhà kho tính là căn phòng.

Còn trước nhà bếp chỉ là một chỗ nhỏ để để rửa đồ và để chút đồ linh tinh không tính là căn phòng đâu a.

Bên trên cái chỗ nhỏ đó chỉ đơn giản là để lên những tấm lá che nắng mưa nhưng mà trên những tấm lá đó lại chứa một thứ mà chính Thiên Mị nàng không ngờ tới.
Trên những tấm lá đó xuất hiện vài ổ như ổ gà nhưng thứ nằm trên đó lại là phượng hoàng.

Thiên Mị nàng cảm giác như mình chưa tỉnh táo rụi rụi lại mắt cố nhìn cho kỹ.

Thật ! Là thật ! Thật sự là phượng hoàng, công tử ca này rốt cuộc mạnh đến cỡ nào mà có thể để phượng hoàng ngoan ngoãn nằm ở đây a ?
Chưa nói tới phượng hoàng niềm kiêu hãnh chính là ngọn lửa.

Phượng hoàng thu nhỏ bậc này thì cũng thôi đi đến ngọn lửa chính mình không dám đốt lên.

Càng nghĩ Thiên Mị càng cảm giác người bên trong kia đáng sợ.
Thiên Mị nàng không dám chần chừ liền ngay lập tức đi tới hành lễ : “Thiên Mị bái kiến các vị tiền bối.”
Thiên Mị động tác này cũng là trong phượng hoàng dự liệu.

Dù sao gặp bọn hắn đến hồ tộc nguyên tổ cũng sẽ muốn cam bái một chút nói gì tới tiểu hồ này.

Phượng hoàng cầm đầu gật gù cái đầu truyền âm : “Tiểu hồ nhỏ hiểu lễ nghĩa a.”
Nếu mà gặp trong đời sống bình thường khẳng định Thiên Mị không có cơ hội tiếp cận phượng hoàng.

Nhưng mà đã về chung tiểu viện của chủ nhân liền là người một nhà, thân thiện một chút liền được.

Thiên Mị cũng như chịu được ân sủng cung kính gật đầu.

Thiên Mị vốn định hỏi nhưng lại thấy phượng hoàng truyền âm tới : “Đều là tiểu viện một nhà sau này lại không cần lễ nghi như vậy.

Khi nào có chủ nhân ngươi cứ như bình thường không cần để ý chúng ta.”
Thiên Mị nghe vậy liền động rung cực lớn.

Được các vị này tiếp lời đã là một ân sủng rất lớn bây giờ lại còn được công nhận là cùng một nghe.

Thiên Mị nàng cảm giác đây chính là thành công nhất trên cuộc đời này.

Nhưng mà nghe kỹ nàng liền thấy phượng hoàng có nhắc đến cụm từ “chủ nhân!”.
Nàng vốn tưởng phượng hoàng các vị này tới đây đều dựa trên hai từ “lợi ích” nhưng mà không phải như thế.

Mà là vị kia thu phục tới phượng hoàng này để phượng hoàng các vị này ở đây.

Thiên Mị nàng nuốt xuống một ngụm nước bọt.
Có thể nói chuyện với phượng hoàng, đây là điều chưa chắc Hồ Tổ đã có cơ hội.

Có cơ hội hợp tác thì phải có cảnh giới tương đương với phượng hoàng, điều này khẳng định Thiên Linh Giới không có nổi một vị.

Vậy mà công tử ca lại là thu phục phượng hoàng.
Thiên Mị nàng chợt cảm thấy vị công tử ca ôn nhu nói chuyện với nàng tối qua mang một hình bóng đại lão thật lớn.

Tựa như hắn một bàn tay liền khống toàn bộ Thiên Linh Giới nhỏ bé này vậy.
“Tiểu nữ rõ ràng.” Thiên Mị nàng cung kính đáp.

Đáp lại lời nói của nàng cũng chỉ là một câu dặn dò : “Ừm! Ngươi làm việc của mình đi, vạn sự đừng khoe mẽ trước chủ nhân.”
Thiên Mị nàng nghe xong liền cung kính gật đầu.


Dù phượng hoàng tiền bối không nói nàng cho mười cái mạng cũng không dám khoe mẽ một chút.
Khoe mẽ trước mặt công tử ca chẳng phải làm trò cười cho hắn sao.

Thiên Mị ánh mắt nhìn xuống ba căn phòng.

Căn phòng bếp nàng đã đi qua cũng biết rõ.

Căn phòng vệ sinh kia nàng cũng ghé một lần, nội thất bên trong không giống như tưởng tượng của nàng về phàm tục thế giới tồi tàn.
Thậm chí nàng cảm giác nếu không có gì có thể cầm quyển sách ngồi cả ngày trong đó được.

Căn phòng cuối cùng là một nhà kho, nhà kho này luôn luôn đóng cửa nàng cũng không dám vào xem.

Nhưng từ nhà kho nàng còn cảm nhận được áp lực rất lớn tựa như có chứa một con quái vật kinh khủng trong đó vậy.
Thiên Mị nàng cũng không dám nhìn nhà kho lâu ánh mắt lại chuyển tiếp.

Tiểu viện của công tử ca cũng chỉ có như vậy đơn giản.

Phân chia hai bên rõ ràng ở giữa là một hàng đá trải giải tới một cánh cửa, cánh cửa đi cũng là lối đi vào hậu viện.
Nơi đó có thứ gì nàng không rõ ràng nhưng linh khí tinh thuần trong đó nàng sẽ không quên nổi.

Thiên Mị nàng dứt khỏi suy nghĩ liền đi vào bếp chuẩn bị đồ ăn.

Lần này nàng phải nấu một bữa để cảm ơn công tử ca mới được.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.