Ta Thăng Cấp Từ Từ

Chương 104: Địa thiếu hoàng



Hai tên kia nghe một tên ngờ nghệch bê bết máu nói phi thăng thì phì cười, ai lại tin một kẻ như vậy lại phi thăng được cơ chứ. Đến cả một câu nói cũng không nói lưu loát được mà lại bảo là phi thăng. Ở Nguyên Giới không thiếu kẻ phi thăng từ tiểu thiên thế giới lên, nhưng làm gì có tên nào ngờ nghệch như tên này. Ai ai phi thăng lên được Nguyên Giới mà không phải là thiên tài, căn cơ trầm ổn nghìn vạn người có một.

- Ha ha ha ha. Làm sao bọn ta tin ngươi là một tên vừa phi thăng được?

Sau một hồi tìm hiểu, hai tên Hồ Yêu cùng mũi lợn cũng có chút tin là Địa Thiếu Hoàng là một tên vừa phi thăng hoặc là một tên điên cũng có thể.

- Được rồi để ta mang ngươi về gặp Trại trưởng, để ngươi ghi danh. Sau này huynh đệ chúng ta cùng nhau xông pha. Ha ha. Nhưng mà giờ ngươi nên giúp chúng tha thu dọn chiến trường đã, xong việc ta mới mang ngươi đi được a.

- Được!

Thế là Địa Thiếu Hoàng, tông chủ tiền nhiệm của Địa Tông một cự đầu ở tiểu thiên thế giới đã đặt bước chân đầu tiên của mình tại Nguyên Giới sau khi phi thăng.

Sau khi dọn dẹp chiến trường xong, Địa Thiếu Hoàng được Hồ yêu tên Trưu Trạch cùng mũi lợn Bất Trư dẫn đến chỗ trại trưởng của bọn hắn một tên có lẽ là Bạch Hổ cao tới tám chín trượng, Từng thớ cơ như từng sợi thép bạc bó lại với nhau, rất nhiều vết sẹo lớn có nhỏ có đầy rẫy cơ thể đang bán khỏa thân kia của tên trại trưởng. Cái đầu sư tử cùng một bộ bờm trắng oai hùng một cách khó tả đang hướng ánh mắt về phía Địa Thiếu Hoàng. Hắn lên tiếng hỏi.

- Vậy ra ngươi là kẻ tự nhận rằng mình là người phi thăng từ tiểu thiên thế giới?

- Đúng… đúng vậy!

Ngôn ngữ của Địa Thiếu Hoàng vẫn chưa rõ ràng mạch lạc chút nào, hắn lắp ba lắp bắp như thể đang nói dối vậy.

- Làm sao bọn ta có thể tin được ngươi? Chứng minh đi xem nào? Ta nhìn ngươi có vẻ hơi ngốc thì phải.

Địa Thiếu Hoàng tính tình có phần hơi cục súc vì không giao tiếp gì trong suốt gần năm nghìn năm nên đã chửi lại.

- Có nhà ngươi … mới không thông.. minh. Lão tử..vừa..vừa mới bị ép phi thăng cách đây …. không lâu.. Vừa mới đến đã bị… đánh úp..bất...bất tỉnh.

- Ta chưa từng thấy một tên nào phi thăng mà lại vừa đần vừa xấu như ngươi cả. Đến cả nói một câu liền mạch còn không được mà phi thăng? Ngươi nghĩ ta là lợn sao?

Vừa mới dứt lời thì hắn lạnh hết cả sống lưng, năm sáu ánh mắt hình viên đạn nhìn chằm chằm vào hắn như muốn ăn tươi nuốt sống vậy.

- Trại trưởng lão đại a! Lợn thì làm sao? Ta đâu có tin hắn là phi thăng giả!

- Ta xin lỗi, ý ta là ngưu!

- Ngưu thì làm sao? Bọn ta cũng đâu có tin hắn là phi thăng giả!

- Bỏ đi xem như ta chưa nói gì!

Hắn bị hớ tận hai lần vì đụng chạm đến mấy người huynh đệ của hắn, cái bệnh này của hắn mãi vẫn không sửa được vì hắn là Sư yêu, trong đầu hắn luôn có cái suy nghĩ hắn đứng trên toàn bộ mấy loài kia. Cũng vì vậy mà hắn bị đánh không biết bao nhiêu lần.

Ban đầu mấy người gặp hắn thì suýt lầm tưởng là nhân tộc, nhưng không hiểu làm sao bọn hắn lại có một cái cảm giác uy hiếp từ trong huyết mạch. Tên này chắc chắn cũng là Yêu nhưng là Chủng tộc cao quý hơn bọn hắn.

Địa Thiếu Hoàng thì đang đứng giữa sảnh loay hoay tìm xem có gì để chứng minh hắn là người mới phi thăng hay không. Hắn chợt nhớ ra hắn có mấy phần Ma cốt hồi trước nhặt được còn để trong nhẫn trữ vật, hắn vội vàng lục tìm vào trong nhẫn trữ vật xem nó ở đâu.

Đáng buồn là bên trong nhẫn trữ vật của người khác thì hầu hết được sắp xếp gọn gàng ngăn nắp, còn của hắn thì không khác gì một cái đống rác. Tìm một hồi hắn mới kiếm ra được một phần đầu Ma Thú mà hắn cho là thượng phẩm nên đã cất vào trong nhẫn.

Hắn móc cái đầu lâu to gần bằng nửa người của hắn ra cầm trên hai tay rồi đặt xuống ở trước mặt, mọi người đều tròn mắt nhìn về cái đầu lâu có hình dáng kì lạ ở trước mặt. Đúng là một cái đầu lâu nhưng lại có đến bốn cái sừng, tám cái hốc mắt cùng với hai hàm răng với chi chít toàn răng là răng trông có vài phần tởm lợm. khi trông thấy cái đầu lâu này mọi người liền xì xầm bàn tán, ít nhiều bọn hắn cũng biết về Ma Thú, Ma vật.

- Xương Ma Thú! Làm cách nào một tên Nhị Giai lại sở hữu được một cái đầu lâu Ma Thú như vậy?

Hàng loạt câu hỏi được đặt ra ngay lúc này, mặc dù nhìn vào hình dáng, kích cỡ thì tên Trại trưởng kia cũng đoán được con ma thú kia nhiều lắm cũng chỉ là Ngụy Thần cảnh nhỏ bé mà thôi. Nhưng dù cho là Ngụy Thần cảnh đi nữa thì cũng là vô lý khi một tên Bán Thần Trung kì lại sỡ hữu nó vì Ma Thú, Ma Vật chỉ sống, tồn tại ở Ma Giới mà thôi. Bằng vào chút tu vi nhỏ bé đó thì không cách nào có thể ra khỏi Nguyên Giới chứ đừng nói gì là đến được Ma Giới.

- Tiểu tử! Làm sao ngươi có được cái đầu lâu Ma thú này?

- Ta… giết nó ở...Tiểu… Thiên thế giới!

- À! Tự dưng nhìn tới cái đầu lâu Ma thú làm ta nhớ lại bọn Ám Ma Thần từng đọc trong một cuốn sách cổ ở trong gia tộc ngày trước.

Một cô nàng Hồ yêu duyên dáng nói.

- Trước khi đến đây ta đã vô tình đọc được về bọn Ám Ma Thần, lũ súc sinh đó chuyên làm những chuyện thương thiên hại lý a. Bọn hắn có cấm thuật có thể du hành giữa những thứ nguyên thế giới mà rất ít bị ràng buộc, bọn hắn còn chuyên đi thu hoạch các tiểu thiên thế giới để luyện thành đan dược gì đấy nữa.

- Không những vậy bọn hắn còn lặp đi lặp lại chuyện đó rất nhiều lần cho đến khi tiểu thiên thế giới đó có thể phá vỡ cái hạt giống Ma vật mà lũ khốn đó gieo xuống hoặc là bị phá hủy vì hết giá trị sử dụng.

- Đó cũng là lý do vì sao mà có cực kì ít Phi Thăng giả có thể phi thăng lên được Đại Thiên thế giới a.

Sau khi nghe vị Hồ Yêu tỉ tỉ kia nói ra câu chuyện, mọi người dần tin tưởng hơn về việc Địa Thiếu Hoàng là Phi thăng giả a.

Bên ngoài trời lúc này cũng đã là chập tối, cái tin đồn có một tên phi thăng giả đến trại dần truyền ra ngoài rất nhiều người xúm lại muốn nghe chuyện, đa phần ai nấy đều tò mò là một phi thăng giả thì sẽ như thế nào với cả câu chuyện của bọn hắn khi ở tiểu thiên thế giới sẽ như nào nữa.

Dù gì thì hôm sau lại cũng không phải trại bọn hắn phải ra quân. Thế là đông ắp một cái trại đáng ra chỉ có thể chứa tầm năm mươi người giờ đã nhồi nhét đến hơn hai trăm tên lắm chuyện hóng hớt. Dù sao đây cũng là lần đầu bọn hắn được nghe, thấy một Phi thăng giả mà.

Bao nhiêu đôi mắt nhìn chăm chăm vào Địa Thiếu Hoàng chờ đợi hắn kể chuyện. Hắn ngồi ngay giữa sảnh chính, hơn bốn trăm con mắt nhìn chằm chằm vào hắn, chờ hắn mở miệng. Hắn thì vẫn ngơ ngơ ngác ngác không biết vì sao mọi người lại nhìn hắn như muốn ăn tươi nuốt sống như vậy.

Vị Hồ Ly tỉ tỉ dùng cái đuôi vuốt nhẹ vào má hắn cười một cách hớp hồn người rồi nói.

- Tiểu huynh đệ a, tất cả chúng ta đều tò mò về tiểu thiên thế giới. Bọn ta đang muốn nghe ngươi kể chuyện a, nhanh kể cho bọn ta nghe đi.

Mọi người xung quanh đồng thời gật đầu rất ăn ý. Ánh mắt trông chờ không thể nào không kể được.

- Được. Ta sẽ…. kể!

Tên Trại Trưởng đang cắn một miếng thịt to đùng trong miệng nhai nhồm nhoàm, khi âm thanh nhai của hắn quá lớn làm mọi người xung quanh trừng mắt với hắn, mồ hôi toát ra trên mặt hắn, miếng thịt trong miệng cũng không dám nhai nữa mà nuốt luôn làm hắn nghẹn suýt tắt thở.

Tất cả mọi người đều im lặng, không có một chút động tĩnh nào được phát ra, cả những tên thuộc Trùng Tộc cũng hạ cánh để tránh làm ồn. Không khí trở nên gượng gạo khi mãi mà Địa Thiếu Hoàng vẫn không nói gì. Tên trại trưởng cũng không nín nhịn được nữa quát.

- Kể đi chứ, sao ngươi cứ im lặng hoài vậy. Bọn ta chờ ngươi thôi còn mệt hơn cả ra trận. Lề mà lề mề như đàn bà vậy.

- Ta...ta không biết nên bắt đầu từ đâu. (Đoạn này là nói lắp mà viết kiểu đấy mỏi tay nên ta viết thế này luôn:v)

Mọi người đang ngóng trông thì tỏ ra thất vọng, nếu thật sự mà tên nói lắp này kể chuyện. Không cần kẻ định xông vào tàn sát mà bọn hắn tự tắt thở vì chờ tên này nói.

Vị hồ ly tỷ tỷ kia lại tiến đến bên cạnh Địa Thiếu Hoàng, Năm cái đuôi đung đưa trông rất gợi cảm bàn tay thì nhè nhẹ lướt qua trên khuôn mặt hắn rồi nói.

- Tiểu đệ đệ, nếu ngươi không ngại. Tỷ tỷ có thể giúp ngươi a.

- Đúng… Đúng… Đúng. Để Hồ Tỷ Nhiếp Hồn Thuật đọc qua ký ức của hắn rồi tường thuật lại hợp lý hơn.

Mọi người đều ủng hộ việc để vị Hồ Ly tỷ tỷ kia dùng Khống Hồn Thuật đọc ký ức của Địa Thiếu Hoàng. Còn về phía Địa Thiếu Hoàng thì hắn ngập ngừng vì lo lắng việc Nhiếp Hồn Thuật kia có thể ảnh hưởng đến hắn, đúng thật là có vài phần lo lắng. Vị Hồ Ly tỷ tỷ kia cũng hiểu được lo lắng của hắn mỉm cười trấn an ngay.

- Đệ đệ yên tâm, đây là Nhiếp Hồn Thuật của Hồ tộc chúng ta chỉ dùng để đọc ký ức của kẻ khác, không phải là Khống Linh Thuật nên sẽ không ảnh hưởng gì đến linh hồn của ngươi đâu.

- Thật sự?

- Chúng ta đảm bảo với ngươi, Hồ Tỷ là người nói có trọng lượng nhất nhì Trại chúng ta. Ngươi cứ yên tâm.

Địa Thiếu Hoàng thấy nhiều người đảm bảo như vậy cũng có vài phần bình tĩnh lại, hắn suy nghĩ một hồi rồi quyết định.

- Được! Vậy nhờ Hồ Tỷ.

- Kukukukuku! Được! Hãy tin tưởng ở ta!

Hồ Yêu tỷ tỷ kia áp hai bàn tay thuôn dài vào thái dương của Địa Thiếu Hoàng, Ánh mắt đầy mị hoặc dần trở nên trắng và phát ra một ánh sáng quỷ mị, một phần nhỏ linh hồn của Hồ Yêu thông qua đôi bàn tay đi vào trong tâm trí của Địa Thiếu Hoàng, bên trong tâm trí của hắn như một cái thư viện vừa bị động đất vậy, từng ngăn từng ngăn ký ức được xếp đặt một cách vô cùng lộn xộn không theo thứ tự thời gian nào. Hồ Yêu dùng một bí thuật gì đó rất là hay ho làm cho ký ức của Địa Thiếu Hoàng dần chảy chậm lại, bắt đầu từ sắp đặt lại ký ức theo trình tự thời gian. Ở bên ngoài thì nhìn như chưa đến một phút trôi qua, nhưng bên trong tâm trí của Địa Thiếu Hoàng thì có khi đã hơn một năm trôi qua.

Từng ký ức một được xếp đặt gọn gàng lại vào giá như sách được đặt đúng chỗ ở thư viện. Lúc này đây mới lộ ra, ở một góc trong cái gọi là thư viện ký ức kia có một con ma vật như một đống bầy nhầy bẩn thỉu đang cố gắng gặm nhấm ký ức của Địa Thiếu Hoàng. Tiện tay thì Hồ Yêu tỷ tỷ kia cũng giúp hắn xử lý luôn thứ Ma vật kia, dù sao thì cũng một công đôi việc. Ở bên ngoài thì cơ thể Địa Thiếu Hoàng vùng vẫy co giật trong vô thức. Mọi người hoảng sợ phải đến trợ giúp áp chế hắn lại, một lúc sau thì an tĩnh.

Hồ Yêu tỷ tỷ tĩ mĩ đọc lại một lượt ký ức của hắn, sau khi đã đọc những thứ cần biết thì nàng nhẹ nhàng trở lại, trao trả thân xác lại cho Địa Thiếu Hoàng. Giờ có thể nói là nàng hiểu Địa Thiếu Hoàng có khi còn rõ hơn hắn hiểu bản thân mình. Nàng nhẹ nhàng mỉm cười nói.

- Tiểu đệ đệ, thành thật xin lỗi đệ vì có một số thứ dù đệ không muốn nhưng ta cũng đã đọc hết rồi. Ta cũng tiện tay diệt chỗ ma vật kí sinh vào trong tâm trí đệ rồi.

- Đa tạ Hồ Tỷ.

- Không có gì! Nào mọi người, đến lúc kể chuyện rồi. Ai muốn nghe kể chuyện thì bỏ ra 10 viên Thạch Tín nào!

- Hồ Tỷ! Sao ngươi không đi làm đạo tặc luôn đi a, 10 viên Thạch Tín gần bằng nửa tháng xung quân của ta rồi!

Một tên có ba sừng lên tiếng than vãn, đám còn lại cũng đồng ý tán thành vì cách lột tiền của vị Hồ Yêu tỷ tỷ này.

- Thế nào? Có muốn nghe hay không? Không muốn có thể đi a. Cơ hội chỉ có một lần. Cứ năm phút ta lại tăng giá một lần, tùy các ngươi lựa chọn a. Mại zô mại zô!!!!

vị Hồ Yêu tỷ tỷ này lộ ra một bộ mặt lém lỉnh, xảo trá. Cô nàng đủ hiểu bọn lính tráng này thèm gì, muốn gì ở cái nơi chiến trường này. Dù là một câu chuyện thôi cũng đủ làm thỏa mãn bọn hắn rồi.

- Haiz! Bạch Linh, Muội cũng biết khó khăn lắm mới có thể kiếm được Thạch Tín mà, nên lấy 5 viên mỗi người là được rồi. Ở đây có hơn hai trăm người thì muội cũng đã kiếm chát được kha khá rồi còn gì, 5 viên thôi.

Vị Hồ Yêu tỷ tỷ kia tên Bạch Lịch chống nạnh lên cười lạnh nói:

- Thế bây giờ các ngươi có muốn nghe kể chuyện không? Phí nước bọt của lão nương không rẽ đến mức 5 viên một tên đâu ở đây có hơn hai trăm tên muốn nghe thì lão nương phải nói to mới được, tổn thất về thanh quảng của lão nương ai chịu? Đã thế lão nương lên giá 15 viên Thạch Tín một người!

- Thôi!! Thôi!! Bạch Linh Đại tỷ a! Bọn ta ra 10 viên a, 15 viên bọn ta ra không nổi.

- Hứ! giờ không còn giá 10 viên nữa! 15 viên, muốn nghe thì nghe không thì cút về đi ngủ đi!

- Mười ba viên! Đây là giá cuối của bọn ta rồi! Tỷ nhường một chút có được không?

Một cô nương thuộc Linh Dương tộc nhẹ nhàng nói.

- Nể mặt muội! Ta sẽ lấy 13 viên mỗi tên! Nhanh lên. Tự giác nộp đi nào! Nếu không ta lên giá 20 viên đấy!

Mấy tên kia nghe vậy thì chen chúc nhau đến nộp tiền, ai nấy đều lo sợ vị Đại tỷ này lên giá 20 viên thì toi luôn một tháng quân huy của bọn hắn a.

- Ngươi dẫm vào chân lão tử rồi!

- Mẹ nó! Sừng ngươi chọc vào nách lão tử rồi.

- Lão nương sống chết với con lợn nhà ngươi! Giám bóp ngực của Lão nương à!

Một mớ hỗn độn được hình thành ngay lập tức, đủ mọi thể loại la ó, chen chúc nhau. Địa Thiếu Hoàng thì đang ngơ ngơ ngác ngác khi kí ức như một mớ bòng bong của hắn đã được xếp đặt lại, có những thứ hắn đã quên từ lâu vậy mà nhờ Hồ Yêu tỷ tỷ kia xếp đặt lại thì hắn lại nhớ ra. Đang trong dòng suy nghĩ của bản thân thì hắn trở thành nạn nhân của mớ hỗn độn này. Hắn bị húc lăn như quả bóng lăn qua lăn lại, đúng ra hắn là nhân vật chính nhưng mà hình như có nhầm lẫn rồi. Mọi người chỉ để ý đến câu chuyện của hắn từ miệng của Hồ Yêu Bạch Linh mà thôi, hắn như kiểu đã hết giá trị lợi dụng rồi vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.