Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A

Chương 105: Một đêm ở Xuyên Du(thượng)



Dịch: Gia Cát Nô

Trần Hán Thăng không nghĩ tới Thẩm Ấu Sở còn một cô em gái nữa, chỉ là có vẻ hơi nhỏ.

"Bà nội đâu?"

Thẩm Ấu Sở ngồi xuống, xoa xoa mặt cô bé. Thông qua ánh trăng, Trần Hán Thăng có thể thấy được cô bé có chút gầy, cánh tay nhỏ, bắp chân cũng nhỏ, nhưng đôi mắt lại rất to. Hiện giờ còn chưa thể đánh giá cô bé sẽ đẹp hay là xấu được, nhưng có thể dễ dàng nhận ra vẻ đáng yêu trong đó.

"Bà nội đang đứng ở đầu ngõ."

Cô bé chỉ chỉ về phía trước. Lúc này, em mới nhìn thấy Trần Hán Thăng cùng Vương Tử Bác, nên vội vàng lùi về phía sau, núp sau lưng Thẩm Ấu Sở, dùng ánh mắt tò mò đánh giá hai người.

Thẩm Ấu Sở quay đầu lại nói: "Con gái cậu mình, hai người cứ gọi em ấy là A Ninh."

"Em tên là Trần Ninh Ninh."

Cô bé nháy nháy mắt, nhỏ giọng nói.

"Ồ, thì ra là anh em họ hàng."

Trần Hán Thăng bước lên, đang định nói chuyện, thì A Ninh thấy người lạ đến có vẻ rất sợ, quay đầu chạy nhanh về nhà.

"Đấy, mày đã xấu như vậy rồi còn nhắm mắt, dọa cô nhóc sợ rồi kìa."

Trần Hán Thăng quay đầu lại nói Vương Tử Bác.

Vương Tử Bác có vẻ bức xúc: "Tao còn chưa nói câu nào đâu đấy, có mày dọa cô bé sợ ấy."

Mọi người tiếp tục đi về phía trước khoảng 20 bước, thì gặp một bà cụ chống quải trượng, đang đứng ở đó. Trên tay cụ còn cầm theo một cây nến, còn mắt có phần mơ hồ nhưng trông rất hiền lành. Bà nhìn về phía Thẩm Ấu Sở, trên khuôn mặt dãi nắng dầm sương hiện ra nụ cười vui mừng.

"Bà nội."

Thẩm Ấu Sở bước nhanh lên đỡ lấy bà nội của mình, giọng nói pha chút nghẹn ngào, cũng như giải tỏa bao nỗi nhớ nhung.

"Về nhà là tốt rồi."

Cụ cầm lấy tay Thẩm Ấu Sở, còn mắt liếc nhìn Trần Hán Thăng cùng Vương Tử Bác.

"Bà nội, cậu ấy là Trần, Trần,..."

"Cháu tên là Trần Hán Thăng, còn cậu ta là Vương Tử Bác. Bọn cháu là bạn học của Ấu Sở."

Thẩm Ấu Sở cà lăm, nói mãi không nên lời. Trần Hán Thăng đứng ra, trực tiếp giới thiệu bản thân mình.

Cụ già gật đầu, không nói thêm gì nữa, quay đầu bước vào trong nhà.

Vương Tử Bác thầm thì: "Tiểu Trần, lần đầu gặp mặt người lớn, tao có chút lo lắng."

Trần Hán Thăng nhìn thằng này rồi nói: "Mày lo lắng cái rắm ấy, có liên quan mịa gì đến mày đâu mà lo lắng."

... Xin mời bạn đọc vào BachNgocSach. Com đọc để ủng hộ dịch giả.

Sân nhà Thẩm Ấu Sở rất nhỏ, nhà chính thì có hai phòng ngủ, bên trái là nhà kho, bên phải là nhà bếp.

Thẩm Ấu Sở đẩy cổng tre ra bước vào. Bà nội thấy vậy lập tứ hỏi: "Con đã ăn gì chưa?"

Thẩm Ấu Sở lắc đầu.

"Thế con đi nấu chút cơm, còn mời các bạn ăn cùng nữa." Bà nội nói.

Bên trong phòng bếp không có bếp gas, cũng chẳng có bếp than, chỉ có mấy viên gạch đặt lên đó tạo thành bếp. Phong cách của Thẩm Ấu Sở là nói chuyện rất từ tốn, nhưng hiệu suất làm việc lại cực nhanh. Cô châm lửa, bỏ nổi nước lên sau đó bỏ mì vào, liền mạch dứt khoát.

Trần Hán Thăng đẩy nhẹ Vương Tử Bác: "Chàng trai, muốn ăn phải lăn vào bếp chứ, hỗ trợ nhóm lửa đi."

Vương Tử Bác lục đục chạy lại bếp lửa, cho thêm củi vào. Còn Trần Hán Thăng đứng đó xoa xoa chú mèo.

Trong nhà Thẩm Ấu Sở có nuôi một chú chó nhỏ màu xám cùng một chú mèo màu trắng. 2 đứa nó cứ đi lại quanh quẩn bên người Trần Hán Thăng.

Bà nội rất ít nói. Cụ ngồi ở chiếc ghế trong phòng khách, mắt lim dim như đã ngủ.

Tiểu A Ninh thì đang ngồi trên lòng bà, đôi mắt to đang theo dõi mấy người anh cực kỳ lạ lẫm, đứng trong bếp nhà mình.

"Bà nội, trong sọt không còn trứng gà."

Thẩm Ấu Sở nhỏ giọng nói.

"Con đến chuồng gà nhín xem, chắc nơi đó vẫn còn." Bà nội Thẩm Ấu Sở chậm rãi nói.

Trần Hán Thăng giữ Thẩm Ấu Sở lại, sau đó nói: "Trong túi vẫn còn đồ hộp, đừng đi tìm trứng gà nữa."

Thẩm Ấu Sở lắc đầu: "Thế sao cậu ăn no được."

"Không sao, trong nhà cậu không phải là còn ớt sao, làm chút gì đó ăn cùng với cơm là được."

Thời điểm, hai người nói chuyện. A Ninh đã chạy ra ngoài, một lúc sau ở một nơi nào đó vang lên tiếng gà kêu "cục ta cục tác."

Sau khi A Ninh trở về, trên đầu có dính vài cọng lông gà, lòng bàn tay có chút bẩn, nhưng rất cẩn thận cầm theo hai quả trứng gà ta: "Chị, cho người."

Thẩm Ấu Sở cầm hai quả trứng gà vào trong bếp nấu. Trần Hán Thăng nói với A Ninh: "Cám ơn em nha."

Cô nhóc được khen cũng chẳng phản ứng gì, chỉ vội vàng chạy lại ngồi vào lòng bà nội. Đầu úp vào ngực bà, mắt hiếng hiếng nhìn Trần Hán Thăng.

Rất nhanh, Thẩm Ấu Sở đã làm xong ba bát mì nóng hổi. Trong bát Thẩm Ấu Sở không có trứng gà, cô lấy ra một chai tương ớt đổ vào bát mì, chậm rãi ăn.

Vương Tử Bác cảm thấy ăn không vào: "Tiểu Trần..."

Trần Hán Thăng khoát tay: "Ăn đi, đây là tâm ý của người ta."

Hắn đem miếng trứng gà trong bát mình chia làm hai nửa, một nửa bỏ vào bát Thẩm Ấu Sở: "Đừng nhường như thế, mình cảm thấy hơi khó chịu."

Thẩm Ấu Sở thấy thái độ nghiêm túc của Trần Hán Thăng, thì không dám từ chối, chỉ là đem nửa quả trứng đó chia làm hai, sau đó gọi A Ninh đưa cho cô bé: "Thơm không?"

Tiểu A Ninh cười tít cả mắt lại, ngây ngô nói: "Chị cho tất nhiên là thơm rồi."

Thẩm Ấu Sở cũng cười theo. Với nhan sắc cô nàng, chỉ là ngẫu nhiên nở nụ cười. Cũng có thể làm cho Vương Tử Bác hiểu được tại sao, Chu U Vương nhìn thấy nụ cười của Bao Tự có thể làm ra nhiều chuyện đến vậy.

Nhưng Vương Tử Bác nghĩ đến cảnh, một quả trứng gà chia cho ba người. Trong lòng lại sót xa, vội ngẩng đầu nhìn về phía Trần Hán Thăng.

Vẻ mặt Trần Hán Thăng vẫn bình tĩnh, không lộ ra sự biến hóa nào.

... Xin mời bạn đọc vào BachNgocSach. Com đọc để ủng hộ dịch giả.

Mọi người quây quần ăn xong bữa cơm. Thẩm Ấu Sở lập tức giúp Trần Hán Thăng cùng Vương Tử Bác trải lại giường chiếu.

Đêm nay, hai người sẽ ngủ trong nhà kho, cũng may gió không lùa vào trong này. Vương Tử Bác chờ mọi thứ yên tĩnh trở lại, thì núp trong chăn hỏi: "Tiểu Trần, khi nào chúng ta trở về?"

"Ngày mai."

Trần Hán Thăng trả lời.

"Vội vậy sao?"

Vương Tử Bác đang có ý định đi dạo một vòng quanh đây.

Trần Hán Thăng cười hắc hắc nói: "Mày không phải vì em gái Ấu Sở nên mới đến đây à? Dù sao cũng đã gặp rồi đấy."

"Đánh rắm."

Vương Tử Bác nhớ lại vẫn còn tức giận: "Rõ ràng ý định của mày là đưa Ấu Sở về nhà. Thế mà còn gạt tao là đi du dịch Xuyên Du."

Nhưng anh em với nhau cũng chẳng tính toán nhiều như vậy. Với lại tổ đội hai người bọn họ, Trần Hán Thăng luôn là chỉ huy cùng quân sư chuyên đưa ra những ý nghĩ khốn nạn.

Một lát sau, Vương Tử Bác đã gạt chuyện này ra khỏi đầu. Tên này vội thương lượng với Trần Hán Thăng: "Tiểu Trần, trước khi đi tao muốn đem hết tiền trên người đưa cho tiểu Ninh. Mặc dụ chỉ còn 100 tệ, nhưng trứng gà là để cô bé bồi bổ, tao vẫn còn khó chịu lắm."

Trần Hán Thăng gật đầu: "Ừ, mày cho cũng được, vé về Cảng Thành tao đã mua rồi. Lúc về tao cũng để lại cho bà nội một chút."

"Mày định cho nhiều không?"

Vương Tử Bác tò mò hỏi.

"800."

Trần Hán Thăng trả lời.

Vương Tử Bác ngạc nhiên: "Với tính cách của mày, tao cứ tưởng mày sẽ cho 2000 hoặc 3000 cơ đấy."

"Tao cho Thẩm Ấu Sở tiền lương. Cô ấy muốn xử lý số tiền ấy ra sao tao sẽ không để ý. Nhưng tao chỉ cho 800."

Trần Hán Thăng đem cái mềm kéo lên che lại người: "Năm nay tao cho bố mẹ, mỗi người 1000. Dù là ai đi chăng nữa cũng không thể vượt qua con số này."

Trong phòng rơi vào yên tĩnh. Đột nhiên, Trần Hán Thăng nhớ ra một chuyện: "Tử bác, ngủ chưa?"

Vương Tử Bác trả lời: "Chưa."

Xin mời bạn đọc vào BachNgocSach. Com đọc để ủng hộ dịch giả.

Trần Hán Thăng hắng giọng nói: "Sau này trở lại Cảng Thành, nếu Tiểu Ngư Nhi hỏi mấy ngày này chúng ta đi đâu? Mày biết phải trả lời thế nào rồi chứ?"

"Không biết."

Vương Tử Bác thật vất vả mới tìm ra lý do để "bắt nạt" Trần Hán Thăng, thừa dịp này nên ra vẻ một chút: "Khi về, tao sẽ nói cùng với Tiểu Ngư Nhi. Là mày đưa một cô gái rất xinh đẹp về nhà cô ấy."

Trần Hán Thăng nghe được, không nói lời nào, mà vén chăn lên lấy vì tiền.

"Mày làm gì đấy?"

Đột nhiên Vương Tử Bác có dự cảm chẳng lành.

"Có làm gì đâu, mày cứ tiếp tục ra vẻ đi."

Trần Hán Thăng cúi xuống nói: "Ông mày tìm vé xe lửa của mày, sau đó xé đi. Xem mày làm sao về nhà để mách lẻo đây."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.