Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A

Chương 145: Một câu nói 'Đã lâu không gặp'



Dịch: Gia Cát Nô

***

Thẩm Ấu Sở đem những quả táo vừa mới mua xong về phòng 101, La Tuyền cũng theo phía sau.

"Những việc như thế này, tôi cũng làm được."

La Tuyền nghĩ thầm trong lòng. Nếu như cô thành cặp với Trần Hán Thăng thì sự quan tâm sẽ gấp bội so với Thẩm Ấu Sở.

Thẩm Ấu Sở sau khi trở về phòng 101, thì rửa táo đi sau đó lấy một quả lên gọt vỏ. La Tuyền trông thấy bỗng nhếch miệng lên cười.

"Thì ra là để lại quả táo lớn sau đó trước mặt Trần Hán Thăng ăn quả nhỏ, dùng biện pháp này thu được sự yêu mến, cũng thông minh đấy chứ."

La Tuyền còn đang chìm đắm trong phát hiện mới. Lúc này, Thẩm Ấu Sở đã gọt xong trái táo bỗng đưa ra trước mặt cô.

"Cho tôi?"

La Tuyền giật mình hỏi.

Thẩm Ấu Sở gật đầu.

"Cám, cám ơn."

La Tuyền không nghĩ tới gọt táo cho mình ăn. Cô bé sững sờ cầm lấy trái táo, cắn một cái, lúc này hương vị trái táo ngọt và mọng nước thấm vào trong miệng.

Sau đó cô nhìn về phía Thẩm Ấu Sở, lúc này cô ấy cũng cầm lên một quả táo nhỏ đưa lên chậm rãi ăn quả táo, mà cô ấy còn không nỡ gọt đi lớp vỏ ngoài. Trên bàn còn có một chồng sách trên đó, cô ấy vừa ăn từng miếng nhỏ rồi chậm rãi nhá, vừa lật qua lật lại từng trang sách, nhưng trên khuôn mặt toát lên điệu bộ vô cùng thoả mãn.

Có thể nói đây là cuộc sống tiêu chuẩn, nó vượt xa cuộc sống mà Thẩm Ấu Sở mong muốn.

La Tuyền nghĩ nghĩ, sau đó lại gần hỏi: "Học tỷ, từ bé đến lớn chị ăn trái cây đều không gọt vỏ sao?"

Thẩm Ấu Sở đang tập trung đọc sách giáo khoa, giật này mình, ngẩng đầu lên nhìn La Tuyền nhỏ giọng nói: "Không gọt vỏ. Trước kia không được ăn trái cây."

Lúc này, La Tuyền mới quan sát đến bộ quần áo mà Thẩm Ấu Sở đang mặc trên người. Chiếc áo sơ mi đã giặt qua rất nhiều, nên đã bay màu, bên dưới là chiếc quần đồng phục có vài chỗ hư hại đã xuất hiện vết vá.

"Nhà của chị có phải rất nghèo không?"

Đột nhiên La Tuyền hỏi.

Thẩm Ấu Sở "ừ" một tiếng, cô sẽ không bao giờ nói dối.

Sau khi Thẩm Ấu Sở ăn xong quả táo, thì thu lại hạt, sau đó đem đi rửa rồi đặt trên lan can cửa sổ hong khô.

Đây là một thói quen từ thuở còn bé của đám con nít. Khi đó cả đám hi vọng, những hạt của trái cây này sau đó sẽ mọc thành cây và ra lại quả để được ăn tiếp. Nhưng khi lớn lên hiểu biết hơn, sẽ bị chi phối bởi những hấp dẫn của cuộc sống bên ngoài, mà quên đi những việc cỏn con vô vị này.

...... \

Nhưng Thẩm Ấu Sở vẫn giữ thói quen này, trôi chảy mà nhẹ nhàng. Điều này khiến người ngoài nhìn ra một điều, cô ấy giao tiếp có vẻ không tốt, nhưng trong thâm tâm rất yêu quý sinh hoạt của đời sống này.

La Tuyền đảo mắt một vòng trong phòng 101, rồi cửa hay bàn làm việc, thậm chí những góc tường nơi ít người nhìn đến. Những nơi này đều tồn tại những cây lá xanh tốt, nói rõ chúng được chăm sóc rất kỹ càng.

Loại tính cách như của Trần Hán Thăng chắc chắn không thể làm những việc này, qua đó có thể suy được, chuyện này là do Thẩm Ấu Sở làm ra.

"Cô ấy đến để tô điểm thêm màu sắc cuộc sống của Trần Hán Thăng sao?"

La Tuyền lặng im suy nghĩ.

Thẩm Ấu Sở rửa tay lần nữa, sau đó tiếp tục ngồi lại bàn đọc sách. Còn La Tuyền ngồi phía đối diện yên lặng nhìn cô.

Lúc này, Thẩm Ấu Sở mới chú ý. Trong đôi mắt trong suốt của cô hiện lên vài tia nghi hoặc.

"Chị thật xinh đẹp. Những cô gái mà em đã nhìn qua, chỉ có một chị học cùng thời cấp ba là có thể sánh bằng."

La Tuyền khích lệ.

"Cám ơn."

Thẩm Ấu Sở ngượng ngùng cúi đầu, nhỏ giọng nói.

"Nhưng, em có thể nhờ chị một chuyện sao?"

"Chuyện gì vậy?"

La Tuyền chân thành nhìn Thẩm Ấu Sở: "Chị có thể rời xa Trần Hán Thăng được không. Vì anh ấy mà em mới thi vào Tài Viện, em so với bất kỳ người nào đều yêu hắn hơn. Chị có thể thành toàn cho bọn em không?"

"Kẽo kẹt."

Lúc này, cửa kính phòng 101 đột nhiên bị đẩy ra, lập tức Hồ Lâm Ngữ nhìn thấy cảnh tượng này.

Một người luôn luôn cúi đầu như Thẩm Ấu Sở thì lúc này cũng ngẩng lên, khuôn mặt toát ra vẻ khiếp sợ nhìn chằm chằm La Tuyền, đôi lông mi dài đẹp khẽ run lên, trống ngực đập liên hồi.

La Tuyền ngồi phía đối diện, ngoài mặt vẫn tỏ ra bình thường.

Hồ Lâm Ngữ có nhận biết La Tuyền, dù sao cô bé đã tới đây tuyên bố chủ quyền ngay từ buổi đầu. Bởi vậy cô cau mày lại hỏi: "Cô tới đây làm gì?"

La Tuyền biết Hồ Lâm Ngữ không phải người dễ trêu chọc, nên đứng dậy nói: "Học tỷ, em về trước, chờ đáp án của chị."

Hồ Lâm Ngữ nhìn bóng dáng rời đi của La Tuyền lập tức quay lại hỏi: "Cô sinh viên năm nhất kia nói gì với cậu vậy?"

"Không có gì."

Thẩm Ấu Sở nhẹ nhàng lắc đầu, nhưng đôi bàn tay lại đặt lên ngực nhẹ nhàng xoa bóp.

"Lần sau có gặp cô ta, cậu cần phải tỏ ra cứng rắn. Cô nàng này toàn suy nghĩ điên khùng." Hồ Lâm Ngữ lên tiếng dặn dò.

Hồ Lâm Ngữ định dấu chuyện La Tuyền từng phá đám trong quán ăn thế nào, không nghĩ đến cô gái này càng ngày càng quá đáng.

Tâm trạng Thẩm Ấu Sở bị quấy rồi nên không còn tâm trí đọc sách nữa, nên vội gập quyển sách lại. Đột nhiên trong đầu nghĩ đến "cô gái kia".

Mặc dù La Tuyền so ra kém "cô gái kia", nhưng cách hành động lại hùng hổ doạ người.

Thẩm Ấu Sở thở dài, dù cho cô rất ít khi làm việc này. Cô chỉ muốn yên ổn sống cuộc sống của mình, nhưng không ngờ nó kho khăn đến vậy.

......

Trần Hán Thăng không biết chuyện vừa xảy ra ở phòng 101. Hắn hiện giờ đang ở một trung tâm thương mại thuộc khu Tiên Ninh.

Quả nhiên, Vương Tử Bác đã hẹn Tiêu Ngư Nhi đến đây, nhưng tên này vẫn lo sợ bị Tiêu Dung Ngư trách mắng nên cố tình hẹn thêm cả Cao Gia Lương đến nữa.

Cao Gia Lương nghe thấy Tiêu Dung Ngư cũng tham gia, thì cố ý tuốt lại vẻ đẹp trai một chút. Tay cầm điện thoại, tay cầm chiếc ví da cá sấu, cộng thêm bộ đồ tây trên người, nhẹ nhàng bước vào quán trà sữa.

"E hèm, Tử Bác, hôm nay tao có cảm giác không khí thật là nhẹ nhàng khoan khoái nha. Ha ha ha."

Cao Gia Lương làm một hớp đồ uống, rồi cất tiếng cười to: "Thì ra cuộc gặp này không có cả Trần Hán Thăng, làm cho tâm trạng có chút ngọt ngào."

Từ khi Tiêu Dung Ngư chuyển đến khu Tiên Ninh. Ban ngày, Cao Gia Lương vẫn tỏ ra bình thường, nhưng cứ tối đến là trùm chăn cười ra thành tiếng.

Có câu nói thế này, cái gì là của ta nhất định là của ta.

Dù cho "Tiểu Kim" Tài Viện cũng được, nói chuyện dễ nghe đấy, nhưng sao so được với Tiêu Ngư Nhi, vậy còn gì mà phải xoắn nữa.

Vương Tử Bác không nói chuyện, chỉ liếc mắt nhìn ra phía sau Cao Gia Lương.

"Gia Lương, sau này có khen tao thì khen ngay mặt nhé."

Không biết Trần Hán Thăng đến lúc nào, bỗng nghe tiếng cười hì hì nói.

"Mịa."

Cao Gia Lương giật mình quay đầu lại: "Sao mày ở chỗ này?"

"Tiểu Ngư Nhi hẹn tao tới."

Trần Hán Thăng nghiêm chỉnh nói.

Cao Gia Lương không tin: "Mày đừng có bốc phét."

Trần Hán Thăng nhún vai nói: "Không tin chút mày hỏi cô ấy là rõ mà."

Lúc này, phục vụ quan trà sữa bưng lên cốc đồ uống nói: "Chào ngài, của ngài hết 4 tệ."

Trần Hán Thăng cầm lấy chiếc ví vuông trên bàn, rút ra 10 tệ nói: "Không cần thối."

"A, cám ơn, cám ơn."

Phục vụ không nghĩ tới còn nhận được tiền boa, vội vàng nói lời cảm ơn.

Cao Gia Lương sửng sốt một lúc rồi mới tỉnh táo nói: "Trần Hán Thăng, đó là túi tiền của tao, tiền mày trả cũng là tiền của tao."

"Nhìn mày hẹp hòi chưa kìa, mày xem em gái cực khổ như vậy, tips chút ấy thì có sao?"

Cao Gia Lương cạn lời, hậm hực nói: "Được rồi, cho thì cho đi."

Vương Tử Bác nghĩ thầm, Cao Gia Lương trước mặt tiểu Trần chẳng là gì, bản thân mình cũng vậy.

Lúc này, Tiêu Dung Ngư từ xa nhẹ nhàng bước tới.

Cao Gia Lương là người đầu tiên phát hiện, lập tức đứng dậy vẫy vẫy tay.

Trần Hán Thăng nhìn qua. Tiêu Dung Ngư vẫn xinh đẹp như vậy, trên người mặc một chiếc áo hoa ngắn tay, để lộ ra xương vai cùng khoảng ngực chữ V mê người, ở dưới là chiếc quần chiếm 7 phần chiều dài chân, kết hợp cùng đôi dày màu trắng, giống như đôi tất quấn quanh chân trong như bộ phim hoạt hình. Khi cười để lộ ra hàm răng chỉnh tề, cùng đôi má lúm như được khảm nạm vào má vậy.

Bên cạnh cô còn có một người nữ sinh nữa. Hai người vừa nắm tay nhau vừa đi tới.

Khi mà Tiêu Dung Ngư càng đến gần, đột nhiên trong lòng Trần Hán Thăng dâng lên cảm giác khẩn trương, vội bưng ly trà sữa lên hớp một ngụm lớn.

Hắn đang chờ Tiêu Dung Ngư nói câu đầu tiên.

Nếu như là câu "đã lâu không gặp, Hán Thăng" thì nguy to.

Bởi điều này có nghĩa cô đang dần buông bỏ những vướng mắc trong lòng và đó không phải là chuyện tốt. Khi mà cảm xúc quá ổn định thì trong đó không còn dính líu chút nào chuyện tình cảm nữa.

Trần Hán Thăng tình nguyện chịu đựng Tiêu Dung Ngư hận mình cũng được, nhưng không nên hận quá sâu. Dạng tình trạng này là tốt nhất, chỉ cần cố gắng là có thể vãn hồi.

......

Tiêu Dung Ngư đến gần mới phát hiện ra Trần Hán Thăng cũng đang ở đây.

Cô ngạc nhiên một chút rồi nói.

"Đã lâu không gặp."

Tâm tình Trần Hán Thăng cấp tốc tụt xuống.

Nhưng lời Tiêu Dung Ngư còn chưa nói hết: "Đã lâu không gặp, Tử Bác, Gia Lương."

Sau đó, cô liếc nhìn Trần Hán Thăng và không nói lời nào, rồi kéo cô bạn đi cùng ngồi xuống.

"Ha ha ha ha."

Cao Gia Lương rất vui vẻ, bởi Tiêu Dung Ngư không hề phản ứng lại Trần Hán Thăng, cảm giác thật dễ chịu.

Trần Hán Thăng cũng rất vui vẻ, bởi Tiêu Dung Ngư cũng không phản ứng lại với mình, cảm giác cũng thật dễ chịu.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, cùng nhau cười rất vui vẻ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.