Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A

Chương 3: Hóa ra vẫn là hàng xóm



Dịch: Gia Cát Nô

***

Một lần nữa, hắn đi vào sân trường quen thuộc nhưng lại xa lạ, được những công trình kiến trúc gợi lại, ký ức Trần Hán Thăng mới chậm rãi ùa về.

Dọc theo đường đi, Trần Hán Thăng gặp rất nhiều bạn học. Hắn nguyện ý chào hỏi, nhưng khi mở miệng chào lại không làm sao nhớ được người đó tên là gì.

Nhưng Tiêu Dung Ngư cùng nam sinh ‘hawaii’ lúc nãy, thì Trần Hán Thăng đã nhớ ra là người như thế nào.

Tiêu Dung Ngư là nữ học sinh đẹp nhất từ khi Cảng Thành Nhất Trung được xây dựng đến nay. Tối hôm qua, trong buổi liên hoan chia tay bạn học cấp 3, Trần Hán Thăng đã mượn rượu tỏ tình, và hiển nhiên bị cự tuyệt.

Tiêu Dung Ngư lý do trước sau như một. Thời điểm học sơ trung, nàng nói nàng không nghĩ đến chuyện yêu đương trong thời gian học sơ trung. Lúc lên cao trung, nàng nói nàng không nghĩ đến chuyến yêu đương trong thời gian học cao trung. Thật vất vả mới tốt nghiệp được cao trung, nàng lại đổi thành trước khi tốt nghiệp đại học nàng nói không với chuyện yêu đương.

Cảng Thành rất nhỏ, Trần Hán Thăng chả biết dây mơ rễ má kiểu gì, mà mẹ hắn cùng mẹ Tiêu Dung Ngư quen nhau. Gia đình Tiêu Dung Ngư kinh tế rất khá, có bố làm ở cục công an, còn mẹ làm ở cục điện lực.

Nhưng, từ xưa đến nay, trong từ điển của Trần Hán Thăng không xuất hiện qua hai từ ‘tự ti’. Hắn thành tích học trên trung bình, tướng người cao to, tính tình tự do không gò bó. Thậm chí, hắn từng xúc nhau với mấy tên lưu manh ngoài trường, tuy gia đình không bằng người ta nhưng cũng kém không nhiều lắm. Tóm lại, từ nhỏ đến lớn, hắn không cần lo lắng gì về vấn đề học phí.

Theo lý thuyết, hắn không thuộc nhóm người được trọng sinh mới phải. Không biết tại sao, hắn lại là người được chọn. Không lẽ, ông trời trừng phạt hắn tội lái xe trong tình trạng say rượu?

Có một câu nói giúp hắn vực lại tinh thần lúc này chình là ‘8 tuổi đến 18 tuổi, đạt được 10 năm, mười 18 tuổi đến 28 tuổi, đạt được cả đời’.

Nếu từng bước phát triển, Trần Hán Thăng dư sức trở thành triệu phú. Nếu như, hắn bỏ ra nhiều tâm tư hơn, thì tài sản của hắn nhiều hơn vài con số 0 là điều có thể đạt được, thuận tiện thay đổi lịch sử luôn.

Về phần, nam sinh trang bức định mượn gió bẻ măng, xỉa xói Trần Hán Thăng trước mặt Tiểu Dung Ngư có tên là Cao Gia Lượng. Cao Gia Lượng có phụ thân là nhà giàu mới nổi ở Cảng Thành. Công việc làm ăn là không thể nói trước được, có thể hôm nay anh giàu mai lại về tay trắng.

Kiếp trước, thời điểm lớp cấp 3 họp lớp sau mười mấy năm, lúc Cao Gia Lượng mời rượu Trần Hán Thăng, chén rượu luôn thấp hơn 3 phân.



“Lão Từ, thư thông báo trúng tuyển của em đâu?”

Trần Hán Thăng đi vào phòng làm việc của giáo viên, hướng đến vị giáo viên nam có mái tóc kiểu Địa Trung Hải *.

(* Tóc hói)

Lão Từ tên gọi là Từ Văn, là giáo viên chủ nhiệm của Trần Hán Thăng, quan hệ của hai người rất tốt, đôi khi đùa đùa cợt cợt còn gọi nhau là anh em. Trước kia, Trần Hán Thăng nghỉ làm về quê, đều dành chút thời gian đến thăm lão, chẳng qua công việc càng ngày càng bận, khoảng thời gian như vậy càng ít sảy ra.

Về sau, Lão Từ bị ung thư phổi qua đời. Lúc ấy, Trần Hán Thăng đang ở nước ngoài, chỉ có thể nhờ người mang phong bì đến, còn mình thì không thể về tham gia lễ an táng của lão được.

‘Bản thân’ Trần Hán Thăng cùng Lão Từ đã là âm dương cách biệt. Nhưng giờ này, hắn được nhìn thấy Lão Từ nên tâm trạng vui vẻ rất nhiều.

Lão Từ ngẩng đầu lên, nhìn thấy Trần Hán Thăng lập tức mỉm cười, lấy một phong bì từ trong chồng thư báo trúng tuyển đưa cho hắn, luyến tiếc nói: “ Lúc đầu, tôi cứ nghĩ cậu có thể thi đậu một trường đại học hạng nhất chứ.”

Trần Hán Thăng thuộc vào kiểu học sinh ít gây chuyện, thành tích học trên trung bình. Khi lớp học tham gia những hoạt động tập thể có thể giúp lớp nâng cao thành tích.Vì vậy, thầy giáo cũng không thiên vị, nhưng cũng không có điểm nào ghét bỏ được.

Trần Hán Thăng cũng không để ý, cầm lấy thư báo trúng tuyển nói: “Hạng hai thì hạng hai đi, khả năng của em cũng chỉ tầm đấy.”

Vương Tử Bác thái độ cung kính hơn rất nhiều: “Em chào thầy Từ, em tới lấy thư thông báo trúng tuyển.”

Thời gian chờ Lão Từ tìm thư thông báo cho Vương Tử Bác. Trần Hán Thăng nhìn qua bàn làm việc của Lão Từ, thì thấy một bao Hồng Kim Lăng. Hồng Kim Lăng là loại thuốc được tiêu thụ tốt nhất tại tỉnh Tô Đông, đối tượng nhắm tới chủ yếu là công nhân viên chức. Bố của Trẩn Hán Thăng cũng hút loại này.

“Lão Từ, thầy về sau ít hút thuốc lá lại đi. Bởi vì lớp thầy chủ nhiệm sắp thi tốt nghiệp, áp lực lớn nên hút hơi nhiều. Về sau, thầy hạn chế đừng hút nhiều như vậy nữa, không tốt cho sức khỏe của thầy đâu.”

Trần Hán Thăng cầm lấy bao thuốc.

Tô Văn ngạc nhiên. Học sinh tới đây lấy thư báo trúng tuyển ngoài mấy lời nói suông như kiểu ‘Tạ ơn’ hoặc ‘Sau này em sẽ thường xuyên đến thăm thầy’, ngoài ra không còn câu nào khác.

Chỉ có Trần Hán Thăng chú ý nhắc nhở mình hút thuốc ít đi. Giọng nói của hắn chân thành giống như một vị bằng hữu lâu ngày không gặp vậy.

Trong lòng Lão Từ có chút cảm động. Giáo viên thời nay ‘Một cục phấn viết, liêm khiết thanh bạch, ba mét bục giảng, vất vả bốn mùa’. Không phải giáo viên nào cũng hướng tới trình độ ‘học trò khắp thiên hạ’, nhưng chỉ cần học sinh quan tâm đến mình, trong tim ấm áp hơn rất nhiều.

Tử Văn cảm thấy, mình quan tâm đến cậu học sinh cao lớn đẹp trai Trần Hán Thăng này hơi ít. Rất vui vẻ đáp ứng: “Về sau, thầy sẽ cố gắng hút ít lại.”

“Chỉ có nói suông thì cũng không ăn thua.”

Trần Hán Thăng cầm bao Hồng Kim Lăng cất vào trong túi: “Em giúp thầy bước qua cửa ải đầu tiên này, bao thuốc này em tịch thu.”

Lão Từ dở khóc giở cười, không biết khi nào tiểu tử này mới tặng quà cho mình, mà giờ mình đã mất đi một bao thuốc. Nhưng lão rất thích ở chung với người như vậy, đừng như Vương Tử Bác thái độ khép nép, làm cho mọi người cảm thấy xấu hổ.

Trong văn phòng không chỉ có lão Từ là giáo viên, cũng không phải chỉ có Trần Hán Thăng cùng Vương Tử Bác, mà nhóm người đi xe đạp lúc nãy cũng có mặt. Mọi người đều nhìn thấy Trần Hán Thăng bỏ bao thuốc vào túi. Cao Gia Lượng nói với giọng khó chịu: “Loại người này cũng có thể lên đại học, thêm vào chỉ làm cho ý thức trung bình của sinh viên xuống thấp thôi.”

Lập tức có nữ sinh phản bác: “ Bình thường, Trần Hán Thăng thành tích cũng rất tốt, lần này đậu vào trường đại học hạng hai cũng hơi đen, còn việc hút thuốc có thể là do…”

Nói được nửa câu liên dừng lại, bạn học nữ định nói “ Thất tình sinh ra” nhưng lại phát hiện nữ chính là Tiêu Dung Ngư đang ở chỗ này.

Chuyện này không nói thì thôi, nói ra làm Cao Gia Lương khó chịu: “Hắn trước kia cũng chả phải loại tốt đẹp gì, còn đánh nhau với bọn lưu manh ở bên ngoài nữa kìa.”

Cao Gia Lương đang định bơm đểu thêm tý nữa, thế mà Trần Hán Thăng lại chủ động đi tới chào: “Các bạn đều ở chỗ này cả sao?”

Cao Gia Lương quay mặt đi không muốn nhìn Trần Hán Thăng nữa. Trần Hán Thăng lập tức chào hỏi những người khác. Hắn phát hiện trên tay Tiêu Dung Ngư cầm một phong thư, cười nói: “Tiêu mỹ nữ đi học trường nào thế?”

“Đại Học Đông Hải.”

Tiêu Dung Ngư trả lời, rồi hỏi ngược lại: “Còn cậu.”

“Thật trùng hợp, mình học trường Tài Chính Và Kinh Tế đối diện trường của cậu đấy. Về sau, chúng ta là hàng xóm rồi đấy, hai bên quan tâm nhau nhiều hơn nha.”

Trần Hán Thăng không nghĩ đến trường Tiêu Dung Ngư đối diện trường mình, nghĩ lại năm đó mình ngu vãi. Trần Hán Thăng lên đại học liền xõa, mà bên trong đại học Tài Chính lại nhiều gái đẹp, quên béng siêu cấp mỹ nữ Tiêu Dung Ngư này.

Lúc này, Cao Gia Lương ở bên cạnh khinh thường nói: “ Đại học Đông Hải 985 và 21*, còn Tài Viện là đại học hạng hai. Nếu tính là hàng xóm thì quá gượng ép.”

(Trung Quốc có dự án 985: Thành lập nhóm 38 trường đại học quốc tế tại trung quốc. Đại học Đông Hải xếp hạng 21 trong 38 trường.)

Tiểu tử Cao Gia Lương này cũng học tại Kiến Nghiệp, nó học ở đại học Hàng Không Vũ Trụ. Nhưng nó học ở khu vực khác, cách trường Tiêu Dung Ngư mấy tiếng đồng hồ đi đường. Ngoài mặt không dấu nổi sự khó chịu cùng ghen tỵ.

Trần Hán Thăng cười ‘hắc hắc’ thành tiếng. Tiểu tử Cao Gia Lương lời nói ngang ngược như vậy, bố mày điên máu lên thu phục Tiêu Dung Ngư bây giờ. Thời điểm hai đứa hú hí chụp cái ảnh gửi cho thằng này, ngày mai trên báo lại có bài đăng một nam thanh niên nhảy lầu tử tử vì thất tình chứ đứng đó mà láo. Nghĩ đến đoạn này, hắn liếc mắt nhìn về phía Tiêu Dung Ngư vừa hay nhìn thấy trên tay nàng đang đeo chiếc đồng hồ thời trang của hãng Siemens, Trần Hán Thăng vội hỏi: “Mấy giờ rồi?”

Tiêu Dung Ngư tự nhiên giơ cổ tay lên trả lời: “5h25p.”

“Đồng hồ đẹp thế, mới mua đợt nghỉ hè vừa rồi à?”

Trần Hán Thăng đưa tay cầm lấy mu bàn tay trắng trẻo của Tiêu Dung Ngư, trông thì có vẻ nhìn đồng hồ, nhưng thực chất là lấy cớ nắm tay gái. Cao Gia Lương tức nổ đom đóm mắt: “Thằng chó Trần Hán Thăng này, tối qua mày tỏ tình không thành, hôm nay lại muốn động thủ à!”

Tiêu Dung Ngư cũng vội vàng lùi về phía sau, dùng vẻ mặt tức giận nhìn Trần Hán Thăng.

Trần Hán Thăng chiếm được tiện nghi, không còn lưu luyến gì, vội kéo Vương Tử Bác rời đi, để lại đám người mắt tròn mắt xịt nhìn nhau.

Thời gian vừa điểm 5h30, đài phát thanh của trường vang lên tiếng hát. Bên đài phát thanh của trường cân nhắc, hôm nay là ngày lớp 12 tới lấy thư thông báo trúng tuyền, cố tình phát bài hát ‘Blu Lotus’ của Hứa Nguy.

Không gì ngăn được

Mong muốn tự do

Sự nghiệp bay lượn

♪ Your heart is clean ♪



Nở rộ và vĩnh viễn không bao giờ tàn

Hồng Liên Hoa.



Trong trường vẫn còn khối 11 phải học bù, từng tốp túm năm tụm ba đi lại bên trong, nhìn những gương mặt của tuổi trẻ, nghe giai điệu dân ca du dương, hít thở bầu không khí thoải mái này. Tâm tình Trần Hán Thăng như được mở ra, thoát ra khỏi sự khó chịu của việc trọng sinh.

“Thời cấp 3 vẫn là sướng nhất, đáng tiếc mình đã tốt nghiệp.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.