Trung niên đang ngồi trên ghế ngạc nhiên, khi nghe thấy Trần Hán Thăng thẳng thắn thừa nhận mình đến đây với mục đích là muốn làm tổng đại lý thay quyền của Nhâm Thông tại Tài Viện. Lão ta đặt bút xuống, chắm chú nhìn Trần Hán Thăng: “Cậu có ý định đoạt lấy vị trí này?”
Lời này nói thì dễ nhưng làm được lại là vấn đề khác. Trần Hán Thăng mỉm cười, rất tự nhiên cầm lấy tờ báo phe phẩy bụi đang dính đầy trên mặt chiếc ghế bên cạnh, rồi nhẹ nhàng ngồi xuống.
“Tất cả đều vì chữ tiền, nào có chuyện đoạt hay không?”
Người trung niên nghe được cũng đồng tình, gật đầu nói: “Nhìn cậu rất lạ, theo khuôn mặt có lẽ cậu là học sinh năm nhất phải không?”
“Tôi nhìn cách cậu ăn mặc, chắc cũng thuộc loại gia đình khá giả, sao phải đi làm thêm ngoài giờ?”
Người trung niên này có thể không có trình độ học vấn gì, nhưng tiếp xúc giữa người với người, ánh mắt lại rất chuẩn. Lão chỉ cần nhìn thoáng qua Trần Hán Thăng là có thể đưa ra phán đoán không sai lệch với thực tế là mấy.
“Chỉ là việc làm thêm mà thôi, sao yêu cầu trả lời lắm như vậy. Cửa hàng này của ông cũng không phải là doanh nghiệp nhà nước, vậy mà còn muốn điều tra ba đời tổ tông của tôi sao?”
Miệng lưỡi Trần Hán Thăng cũng chẳng phải thuộc loại hiền lành gì, một bên nói một bên rút điều thuốc đưa qua.
Người trung niên nhận lấy điếu thuốc, nhìn qua nhãn hiệu rồi châm lửa: “Cho nên tôi nói cậu có chút lạ, tuổi còn nhỏ, nói chuyện lại du côn như vậy. Nhưng dù sao cậu muốn thay đổi làm đại lý, tôi cũng không thể tùy tiện đồng ý được, thật ra trường các cậu cũng có mấy người đến tìm tôi.”
Người trung niên nói đến đây thì dừng lại, ngẩng đầu nhìn một chút thì thấy Trần Hán Thăng không có ý định nói gì mà chỉ ngồi hút thuốc, trên mặt không có gì thay đổi.
Lão lại tiếp tục nói: “Trong mấy người đến gặp tôi thì tôi đã chọn ra một người phù hợp nhất, hiện tại triển khai nghiệp vụ cũng rất tốt, mỗi ngày bình quân nhận vào 60 kiện hàng hóa. Số lượng này ở trong một trường đại học thật sự rất được.”
“Uhm, cho nên ông không muốn thay đổi đại lý ủy quyền?”
Trần Hán Thăng nhìn sang người trung niên, nhíu mày nói.
“Cũng không phải là muốn hay không. Nếu như cậu mỗi ngày nhận dược 100 kiện, tôi sẽ cân nhắc thay đổi. Nhưng theo suy nghĩ của tôi, cậu nên làm nhân viên trước cho quen thuộc công việc cái đã.” Người trung niên nói.
Trần Hán Thăng suy nghĩ, chỉ cần có điều kiện để thay đổi, thì việc cũng dễ làm, sau đó hỏi: “Ông có danh thiếp hay không?”
Người trung niên đưa ra một cái hộp đựng đầy danh thiếp, trên đó viết ‘Giám độc Chung Kiến Thành chi nhánh khu Giang Lăng thành phố Kiến Nghiệp thuộc chuyển phát nhanh Thâm Thông’.
Trần Hán Thăng cất tấm danh thiếp vào túi, lập tức rời đi, không nói nhảm thêm câu nào nữa.
“Thật sự thú vị.”
Chung Kiến Thành tự nói với bản thân một câu, rồi tiếp tục bắt tay vào công việc.
Trần Hán Thăng là người làm ăn lão luyện, hắn biết rõ hiện tại mình chưa nắm giữ một chút tài nguyên nào để có thể trao đổi, cũng không có vật gì làm người ta thích thú. Nếu như hắn cố tình ở lại đàm phán cũng không được kết quả gì, chỉ làm tốn thời gian của nhau mà thôi.
Trở lại quán nét, Trần Hán Thăng hòa mình vào các bạn, thoải mái chơi CS. Giữa trưa, Dương Thế Siêu cùng Quách Thiếu Cường gọi cho mình 2 suất cơm đùi gà giá 5 tệ, còn Kim Dương Minh không thích thịt gà nên gọi một xuất cơm thịt bò giá 8 tệ.
3h chiều là tiết của phụ đạo viên Quách Trung Vân, mấy người đều không dám trốn tiết này, nhất là Trần Hán Thăng còn đang làm lớp trưởng thì lại càng không.
Hồ Lâm Ngữ lên lớp sớm hơn một chút để gặp Trần Hán Thăng, để báo hắn nói chuyện quỹ lớp cùng các bạn học.
Trần Hán Thăng cười thầm trong lòng, Hồ Lâm Ngữ cảm thấy 50 tệ là quá nhiều. Cô nàng lo lắng bị các bạn oán trách, nên để Trần Hán Thăng ra mặt làm việc này, tóm lại cái đề nghị này từ hắn nên để hắn giải quyết.
“Đúng là đầu to óc bằng quả nho.”
Trần Hán Thăng lắc đầu, sau đó bước lên bục giảng lớn tiếng nói: “Mọi người, thời điểm chúng ta học cấp ba đều phải đóng quỹ lớp, lên đại học cũng thế. Về sau lớp chúng mình sẽ đưa ra thời gian định kỳ tổ chức các hoạt động liên quan, cho nên mỗi người nộp vào quỹ lớp 50 tệ, số tiền này toàn bộ nộp vào quỹ lớp. Về phẩn mọi người có thể kiểm tra chi tiêu bất cứ lúc nào.”
Trần Hán Thăng nói xong những lời này, sau đó cố tình nhìn qua vị trí Thẩm Ấu Sở đang ngồi, vừa lúc Thẩm Ấu Sở cũng đang nhìn về phía này, hai ánh mắt đụng nhau, ngay lập tức Thẩm Ấu Sở cúi đầu xuống giống như mọi khi.
Trần Hán Thăng cười thầm trong lòng, theo hắn đoán chắc là Thẩm Ấu Sở đã biết mình đóng tiền quỹ lớp thay cho cô nàng rồi đây.
Lúc này, phụ đạo viên Quách Trung Vân vừa lúc bước vào phòng học, Trần Hán Thăng nhìn thoáng qua rồi tiệp tục nói: “Hôm nay ai có tiền lập tức có thể nộp luôn cũng được, nếu như không có thì ngày mai nộp lên cho bí thư chi bộ Hồ Lâm Ngữ, cô ấy sẽ có trách nhiệm thu và ghi vào sổ.”
Trần Hán Thăng nói xong thì lập tức đi xuống, hắn cũng không hỏi ý kiến ai cả, mà trực tiếp đưa ra con số.
Hồ Lâm Ngữ nghĩ với số tiền thu lớn thế này, chắc sẽ có người đưa ra ý kiến. Không ngờ, Trần Hán Thăng nói xong mà mọi người vẫn im lặng, không một ai đưa ra ý kiến phản đối cả, công nhận uy tín của Trần hán Thăng trong lớp cao thật.
Thật ra không phải uy tín của Trần Hán Thăng trong lớp cao. Dù cho phụ đạo viên Quách Trung Vân đưa chuyện đóng tiền quỹ lớp ra bàn bạc thì chắc chắn mọi người sẽ nhao nhao lên để đưa ý kiến, chắc chắn không ai đồng ý đề xuất của ai.
Nhưng chỉ cần người đứng đầu cho ra một con số cụ thể, thì dù cho mọi người không ưng ý lắm cũng phải im lặng, vì ai mà chả phải nộp số tiền đó. Đây chính là điều rất quan trọng của một người quản lý "Dân khả sử do chi, bất khả sử tri chi".
(Câu này của khổng tử ý bảo: hướng dẫn người dân biết làm việc, chứ không cho biết mục đích của việc làm đó.)
Trần Hán Thăng quyết định thu phí bao nhiêu, cũng thuận tiện đẩy công việc này cho Hồ Lâm Ngữ. Đây cũng là hình thức về sau của hai người, Trần Hán Thăng giải quyết bộ khung của công việc, còn đi sâu vào chi tiết là việc của Hồ Lâm Ngữ.
Quách Trung Vân khẽ gật đầu, hai người đều là cán bộ của lớp và đều có năng lực riêng biệt xuất xắc. Trần Hán Thăng rộng rãi cùng quyết đoán, cùng với khả năng lãnh đạo cực kỳ tốt. Hồ Lâm Ngữ thì chăm chỉ nhiệt tình, hết lòng vì lớp. Quách Trung Vân cười thầm, chắc là 4 năm tiếp theo mình sẽ đỡ vất vả đây.
Thời gian nghỉ chuyển tiết, Trần Hán Thăng cũng giống như mọi hôm. Hắn ngồi chém gió với các bạn cùng lớp, đột nhiên cảm giác được Kim Dương Minh cùng Dương Thế Siêu ngồi im thin thít, mọi hôm đến giờ này thì 2 đứa nó là hai thằng to mồm nhất lớp. Ánh mắt 2 đứa nhìn chằm chằm về sau lưng Trần Hán Thăng, tiếp đó truyền vào mũi hắn là một làn gió thơm dễ chịu.
Trần Hán Thăng quay đầu lại, thì ra là ‘đệ nhất mỹ nữ’ lớp hai Hành Chính Công Thương Nghiên Nghiên đang đứng cạnh bàn.
“Có việc?”
Trần Hán Thăng cùng Thương Nghiên Nghiên cũng chẳng phải thân thiết gì. Nói về mặt sắc đẹp Thương Nghiên Nghiên là một cô gái xinh đẹp top đầu, nhưng không phải là loại nghiêng nước nghiêng thành như Tiêu Dung Ngư cùng Thẩm Ấu Sở.
Nhưng Thương Nghiêng Nghiêng rất tự tin về nhan sắc của mình. Hôm đầu tiên giới thiệu về bàn thân, cô nàng lấy tay xõa ra mãi tóc ngang vai, một cái nhíu mày, hay là nở nụ cười, hành động nào cũng tăng lên sự quyến rũ của cô nàng, làm cho cô ấy càng thêm hấp dẫn.
Cô nàng mỉm cười với Trần Hán Thăng, nói: “Lớp trưởng, mình đến nộp quỹ lớp.”
“Không phải mình nói mọi người nộp cho Hồ Lâm Ngữ rồi hay sao?”
Trần Hán Thăng hỏi.
Thương Nghiên Nghiên khẽ nhíu mày không nói lời nào, sau đó thuận tay để tiền lên bàn rồi quay người bỏ đi luôn.
Trần Hán Thăng hiểu được. Trong đại học các nữ sinh có mâu thuẫn với nhau là chuyện bình thường. Nơi này chắc chỉ có mình Thẩm Ấu Sở là không phát sinh tranh chấp với bất kỳ người nào.
Sau khi tan học, mọi người trong phòng 602 vừa đi tới nhà ăn vừa nói chuyện, Kim Dương Minh đột nhiên hỏi Trần Hán Thăng: “Trần ca, anh cảm thấy Thương Nghiên Nghiên thế nào?”
“Cô ấy sao?”
Trần Hán Thăng nhìn Kim Dương Minh, đoán thầm thằng ranh này chắc động tình rồi.
Loại vấn đề vớ vẩn thế này lại có rất nhiều người quan tâm, Quách Thiếu Cường bơm thêm một liều doping: “Thương Nghiên Nghiên là người xinh đẹp nhất lớp mình. Lão lục, tao ủng hộ mày theo đuổi cô nàng, nếu mày nắm được Thương Nghiên Nghiên, thì thật sự vẻ vang cho phòng 602 của chúng ta.”
Dương Thế Siêu cũng thực sự thích Thương Nghiên Nghiên, nhìn kiểu gì cũng thấy cô nàng xinh đẹp, từ dáng dấp cho đến khuôn mặt. Nhưng thằng này biết điều kiện của mình, cho nên tính toán mình chỉ còn cách thầm thương trộm nhớ mà thôi. Đã vậy trước mặt mình Kim Dương Minh còn nói ra ý định theo đuổi, đúng là không đau vì quá đau. Bởi vậy, Dương Thế Siêu nói chuyện có chút mùi vị chua chua của dấm.
“Lão Lục, mày phải nghĩ thật kỹ, Thương Nghiên Nghiên xinh đẹp như vậy, lại là người Thượng Hải chắc chắn là không thiếu tiền. Theo tau, mày nên tìm đối tượng khác.”
Dương Thế Siêu giả bộ vì bạn mà suy nghĩ. Bản thân cu cậu không dám thổ lộ, nên cũng không hi vọng Thương Nghiên Nghiên bị người khác theo đuổi, đó chính là biện pháp tối nhất, tất cả mọi người đều độc thân. Trong đầu thằng này lúc nào cũng dối lừa bản thân mình như vậy.
“Tứ ca, anh nói gì đi chứ?”
Dương Thế Siêu cùng Quách Thiếu Cường ý kiến khác biệt nhau, nên Kim Dương Minh rất muốn nghe ý kiến của Trần Hán Thăng.
Thật ra, Trần Hán Thăng cũng muốn khuyên không nên theo đuổi. Hắn quan sát Thương Nghiên Nghiên từ cách ăn mặc cho đến phong cách nói chuyện quá trưởng thành so với độ tuổi này, chắc chắn là đã trải qua mấy mối tình rồi. Cô nàng chỉ hợp với những chàng trai lớn hơn khoảng tầm chục tuổi mà thôi.
Kim Dương Minh đúng chuẩn trẻ trâu chính hiệu, Thương Nghiên Nghiên chắc chắn là không thích loại con nít này, trừ khi Trần Hán Thăng chủ động theo đuổi, may ra còn được.
“Bàn tán cái mịa gì chuyện yêu với chả đương, có thời gian thì làm vài trận CS có phải tốt hơn không? Chơi game còn có thanh Hp, còn việc tán gái đến cả thanh tiến độ cũng không có thì tán làm gì?”
Nghe được Trần Hán Thăng cũng không đồng ý, Kim Dương Minh có chút cô đơn. Nhưng Trần Hán Thăng lại quay sang khích lệ: “Nhưng mà mày cũng có thể thử một lần, dù sao cũng tốt hơn là để trong lòng.”
Trần Hán Thăng nhìn thấy Kim Dương Minh có chút kích động. Hắn thầm nghĩ, ừ thì mày cứ nhiệt tình lên, sau này đừng có mà khóc. Yêu càng nhiều đau khổ cũng thật nhiều.