Ta Trao Cuộc Đời Mình Cho Bạo Chúa

Chương 25



Chén nước mận để nguội kia ngọt đến như vậy, Tiết Nghiên Tuệ nhớ đến cái vị ngọt đến ngán kia, nâng chung trà lên uống một ngụm nước, bệ hạ cho dù đã dùng cơm xong muốn ăn ngọt cũng không cần đến mức như vậy chứ. Bỗng nhiên nàng lại nhớ đến một chuyện khác, ngày đó bệ hạ ăn hạt sen cũng là ăn luôn tim sen, từng hạt từng hạt ăn đến ngon lành.

Nước quả mận thì ngọt gắt, tim sen thì  vừa đắng vừa chát, hết lần này tới lần khác hắn ăn hai thứ mùi vị khó nuốt này lại có vẻ mặt vô cùng thưởng thức, khác với thần sắc lãnh đạm khi ăn những món còn lại, cái này đúng là không bình thường.

"Trương vân Toàn, ngươi đi mời Hàn Công Công qua đây".

Trong Duyên Anh Điện, hoàng đế đang phê duyệt tấu chương, thật đúng là bận rộn giải quyết chính sự. Hàn Đạo Huy cho quan thông truyền lui ra, bước vào bên trong, "Bệ hạ, quý phi nương nương cho người đến gọi nô tài qua Thừa Gia Điện".

Hoàng đế giương mắt nhìn hắn, "Trẫm ở đây cũng không cần ngươi hầu hạ".

Hàn Đạo Huy lộ vẻ mặt khó xử, "Nếu như quý phi nương nương hỏi... Nô tài phải trả lời như thế nào".

Hoàng đế những năm này che giấu hết sức cẩn thận, duy nhất chỉ có ở trước mặt Tiết quý phi mới lộ ra sơ hở, nếu nói nàng ấy vô tâm không biết gì, Hàn Đạo Huy một chữ cũng không tin.

"Ngươi càng nói thì càng phản tác dụng".

Hàn Đạo Huy cười hắc hắc hai tiếng, bước ra ngoài, hắn biết rõ phải như thế nào mới xoa dịu được quý phi nương nương.

Thừa Gia Điện.

Tiết Nghiên Tuệ tự mình ra đón Hàn Đạo Huy, không hổ là hoạn quan tri kỷ được hoàng đế sủng ái, một chữ cũng không có chính miệng thừa nhận, từng câu trong lời nói của hắn tất cả đều là ám chỉ, cố ý để cho nàng phải đoán. Nàng vẫn có thể không cần đoán, đâu ai bắt nàng đi tò mò chuyện của bệ hạ chứ.

.....

Phạm Phụng tổng quản, quý phi nương nương sai người của Thừa Gia Điện đến, muốn chúng ta chuẩn bị cho người thiết lô, xiên sắt, thiết ký, dây kẽm, thịt dê cắt thành khối, xiên thành một xâu, chính là hai miếng to kẹp một miếng nhỏ ở giữa, gia vị cũng phải chuẩn bị đầy đủ, quý phi nương nương hôm nay rất có nhã hứng, muốn tự mình làm món thịt nướng."

Hoạn quan truyền lời cũng rất nhanh nhảu, đem lời nói của nô tài Thừa Gia Điện toàn bộ thuật lại.

Người được gọi là Phạm Phụng đại tổng quản chưởng quản việc bếp núc ẩm thực cho bệ hạ, một thân phi bào tóc hoa râm, quanh năm suốt tháng trầm mặc ít nói, khuôn mặt từ đầu năm bảo trì tới cuối năm, mà giờ phút này ông ta đang ngồi ngay ngắn trên bàn, trừng lớn mắt, "Đi, mau mang những lời này bẩm báo cho Hàn đại nhân".

Quý phi nương nương tại Thừa Gia Điện bỗng dưng được sủng ái, thậm chí còn được đặc cách dùng cơm chung với bệ hạ, toàn cung hoàn toàn kinh ngạc, nhưng mà ở chỗ Ngự Thiện Giám bọn họ lại không giống vậy, bọn hắn chỉ phục vụ duy nhất một mình bệ hạ, đừng nói là phi tần hậu cung, cho dù là thái hậu nương nương cũng không thể sai khiến tới họ.

"Hàn...." Hoạn quan truyền lời nuốt một ngụm nước miếng, "Hàn đại nhân đã cho người đến đây truyền lời lại, hết thảy đều nghe quý phi nương nương phân phó.

Cặp mắt Phạm Phụng tổng quản trừng càng thêm lớn, "Này đúng là... Đã sống được lâu năm, sự tình không thể nghĩ đến cũng nhìn thấy được"

Chấn kinh qua đi, Phạm Phụng tổng quản chậm rãi khôi phục vẻ mặt bình tĩnh, nhưng trong nội tâm lại càng không bình tĩnh, không nghĩ tới hắn xưa nay chỉ phục vụ cơm nước cho bệ hạ, hiện tại lại còn phải hầu hạ thêm một cái sủng phi tính khí không được tốt.

"Phạm Phụng tổng quản, người ở bên Thừa Gia điện còn tới đây nói, nếu như quý phi nương nương hài lòng, còn có thể được khen thưởng hậu hĩnh". Hoạn quan đến báo tin vẻ mặt chờ mong, "Quý phi nương nương ban nãy khen thưởng cho người khác cũng rất phong phú".

Phạm Phụng tổng quản trước sau như một xụ mặt xuống, cho dù vị quý phi này một xu tiền cũng không thưởng, nhưng mà sự tình do nàng phân phó cũng không ai dám không nghe. Vậy mà nàng hết lần này tới lần khác đều trọng thưởng, những hạ nhân được thưởng được nhiên sẽ nhớ ơn, cũng không cảm thấy hầu hạ nàng là việc không tốt, ngược lại còn đi thăm dò giúp nàng. Này cũng không phải là một chủ nhân hà khắc.

"Đi mời người bên Thừa Gia Điện ra đại sảnh ngồi một chút, mang trà với trái cây tiếp đãi, ngươi cùng với hắn tâm sự, hỏi thăm một chút về khẩu vị của nương nương, ngoại trừ thịt dê nương nương có cần thêm gia vị gì nữa không?" Phạm Phụng dặn dò xong, an bài những người khác đi chuẩn bị thức ăn, mỗi một công việc đều là ba người cùng nhau làm, giám sát lẫn nhau, nếu có gì ngoài ý muốn xảy ra thì cả ba đều bị phạt.

Tiết Nghiên Tuệ hao hết tâm tư, một mặt sai người chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, gia vị, lò nướng,... Mặt khác sai người chuẩn bị thuyền rồng, hiện tại trời nóng, chỉ có ở trên mặt nước bốn bề thoáng khí, trong khoan thuyền còn có băng lạnh mới không cảm thấy nóng.

"Nương nương, thuyền rồng đã đến Quá Dịch trì".

"Bổn cung đi xem trước".

Đến Quá Dịch trì, leo lên thuyền rồng, nhìn thấy rèm vải làm từ kim châu thúy ngọc, trướng bồng dệt từ cẩm tú lăng la, còn có đồ chứa băng toả ra không khí mát lạnh, vừa lộng lẫy vừa xa hoa, Tiết Nghiên Tuệ thoải mái híp híp mắt.

Mọi thứ đã chuẩn bị xong, chỉ còn thiếu bệ hạ.

"Nương nương, Hàn công công cho người báo lại, Tề quốc công khóc lóc tiến vào cung cầu kiến, bệ hạ nhất thời chưa thể đến được".

Tiết Nghiên Tuệ phục hồi tinh thần, "Tề quốc công Tiết Thành? Ông ta không phải đang vì nữ nhi bảo bối của mình mà cáo bệnh không vào triều sao?"

Tiết Thành đúng là vì Tiết Hoa lệ chịu nhục mà cáo bệnh, nàng ta là ái nữ của hắn, nghiệt nữ Tiết Nghiên Tuệ kia cũng là nữ nhi của hắn, đáng hận cho dù hắn có là phụ thân của người ta, vậy mà không cách nào đánh mông nàng xả giận cho ái nữ, chỉ vì nghiệt nữ nàng đây được hoàng đế dung túng.

Hoàng đế rõ ràng không gần nữ sắc, phi tần trong hậu cung chỉ để trang trí, như thế nào trong một thời gian ngắn lại để cho một nghiệt nữ không tài không đức mê hoặc tâm trí.

Nhưng mà hoàng đế chưa chắc đã sủng nàng, có thể là đem nàng thành một quân cờ cho mình sử dụng.

Tiết Thành tự kiêu ngạo là lão thần hai đời, lại là công thần phụ trợ trong di chiếu của tiên đế, dưới cơn giận dữ liên tục dâng sớ cáo bệnh, tính toán đùn đẩy việc triều chính, khiến cho hoàng đế phải đích thân mời hắn vào triều. Đến lúc đó, chính là bệ hạ nhờ vả hắn.

Quyết định xong chủ ý, Tiết Thành cứ thế ở trong phủ đóng cửa không ra, toàn tâm toàn ý dỗ dành ái nữ Tiết Hoa Lệ, giảm bớt tâm bệnh của nàng. Tâm bệnh của Tiết Hoa Lệ chính là đang làm tiên nữ được vạn người ngước lên ngưỡng mộ, bởi vì đấu với Tiết Nghiên Tuệ một ván mà ngã xuống bùn, còn ngã vô cùng thảm, bị người người chế nhạo. Chỉ cần vừa nhớ tới việc Tiết Nghiên Tuệ đem nàng trở thành nô tài bắt đi mài mực, cùng với Tống nữ quan kia nói thơ của nàng sơ sài, Tiết Hoa Lệ trong lòng như có lửa thiêu đốt, lục ngũ tạng đều thống khổ không chịu nổi, nàng  ta chỉ biết trốn ở trên giường không chịu gặp người.

Được Tiết Thành liên tục dỗ dành cùng với Xương Vương che chở, Tiết Hoa Lệ rốt cuộc mới chịu xuống giường. Tiết Thành cùng Xương Vương nhẹ nhàng thở ra, kỳ thật bọn hắn đều không biết được, người chính  thức khiến suy nghĩ của nàng ta tốt lên chính là Thôi Thị, bà ta chỉ nói một câu:

"Ngày sau Xương Vương đăng cơ, khi con trở thành hoàng hậu ở dưới một người trên vạn người kia, còn có ai có gan dám... Nhắc đến chuyện này nữa?".

Tiết Hoa Lệ dần dần chuyển biến tốt đẹp, tâm tình còn tốt lên rất nhiều, Tiết Thành cười ha hả bảo sẽ đàn một khúc cho nàng ta nghe. Tiết Hoa Lệ sau một trận bệnh nặng, cái cằm gầy đi, môi hơi nhợt nhạt, mạnh mẽ chống đỡ mà hành lễ, "A Lệ đa tạ phụ thân".

Tiết Thành đối với con gái yêu của mình càng thêm thương tiếc, đối với Tiết Nghiên Tuệ oán hận càng sâu thêm một tầng.

Dâng hương đánh đàn, phụ từ tử hiếu, cả nhà đang hoà thuận vui vẻ, bỗng nhiên những thân tín lục đục kéo đến, sắc mặt trắng bệt giống như trời sụp, hai vị lục bộ thị lang, một vị môn hạ chức quan bậc trung, một vị là học trò của ông đồng thời đều bị tước bỏ chức quan lưu đày Tây Châu, mà bốn người này đều là thần tử dưới trướng Tiết Thành.

"Băng" một tiếng, dây đàn bị kéo đứt. Tiết Thành ngã ngồi trên giường, ngón tay kéo đến rách một đường, máu ồ ạt chảy ra ngoài.

"Tướng công!"

"Phụ thân!"

Tiết Thành ra dấu bảo chính mình không có việc gì, lập tức thay y phục vào triều, trong nội tâm hốt hoảng, tự mình cưỡi ngựa thẳng hướng hoàng cung, thỉnh cầu diện thánh, vì bốn người kia cầu tình.

Tiết Thành nay trở thành quan Thượng Thư, phải để cho các thị vệ vào trong truyền lời, ông ta còn viết đến ba cái sớ cầu kiến dâng lên, hoàng đế rốt cuộc triệu hắn đến Duyên Anh Điện.

Hoàng đến không mừng không giận, Tiết Thành lại sợ hãi kinh ngạc, bệ hạ như thế làm cho hắn nhớ đến một số sự tình trong quá khứ, sắc mặt biến ảo mấy lần, lập tức sửa lại sách lược, ở trước án điều khiển của hoàng đế khóc rống lên, nước mắt chảy dài liệt kê công trạng của từng người trong bốn người kia, mong có thể dùng hoàn cảnh bi thống trước mắt mà xin tha cho bốn người bọn họ.

Cho nên Hàn Đạo Huy mới có thể cho người đến báo tin nói Tề Quốc công khóc lóc tiến cung.

Ở trong trí nhớ của nguyên chủ, vị phụ thân này luôn là lãnh khốc vô tình, một lão tặc lãnh huyết như vậy khóc lên sẽ thành cái dạng gì đây, Tiết Nghiên Tuệ có chút tò mò.

Nàng ánh mắt đảo quanh, sai người lấy giấy tới, viết viết vẽ vẽ vài nét giao cho Trương Vân Toàn, "Đưa cho Hàn công công, nhờ Hàn công công đưa cho bệ hạ."

Duyên Anh Điện.

"Bệ hạ, Lộ Long năm thứ ba, kinh thành tuyết rơi dày đặc, cây hoè ở sau điện bị tuyết lớn làm ngã, rơi vào Liễu Cực Điện, lúc ấy bệ hạ đang đọc sách ở đó, chính là Vệ Tương hộ tống bệ hạ ra khỏi Liễu Cực Điện. Vệ Huy chính là con trai độc nhất của hắn..." Vệ Huy chính là tên học trò bị lưu đày đến Tây Châu kia.

Tiết Thành tiếng khóc thảm thiết, hoàng đế ở trên thượng toạ phía trên mặt mày bất động thanh sắc.

Hàn Đạo Huy nhìn thấy động tĩnh ở ngoài điện, lặng lẽ đi ra ngoài, Trương Vân Toàn hai tay dâng lên hoa đào trắng, bên dưới có nhét một tờ giấy. "Hàn đại nhân, quý phi nương nương nhờ ngài đưa cái này cho bệ hạ, người đang ở trên thuyền rồng đợi bệ hạ đến".

Nhìn nhìn hoa đào trên tay, Hàn Đạo Huy nhíu mày, thu vào tay áo bước lại trong điện.

"Vệ Huy giúp đỡ thiên tai bất lực, hoàn toàn đúng lý nên phạt, lão thần chỉ cầu mong bệ hạ có thể thương xót cho Vệ Tương đã mất, hắn chỉ còn lại có duy nhất một đứa con này, xin bệ hạ cho hắn một cơ hội được lấy công chuộc tội." Tiết Thành đau buồn cầu khẩn.

Hoàng đế xem Tiết Thành diễn đủ rồi, cảm thấy nhàm chán, cứ thích làm bộ làm tịch, rốt cuộc là muốn chỉ trích đế vương như hắn vô tình cay nghiệt?

À, đáng tiếc là cái thứ hư danh tiên đế để ý này, hắn lại chưa bao giờ quan tâm.

"Bệ hạ". Hàn Đạo Huy bước chân nhẹ nhàng tiêu sái đi đến gần ghế rồng, theo ống tay áo trượt ra một món đồ trắng nõn, lọt vào trong tay hoàng đế.

Một khắc khi nhìn thấy thứ này, hoàng đế liền đóan được là Tiết quý phi đưa tới, ngoại trừ nàng ra không ai có thể sai khiến được Hàn Đạo Huy hành động như vậy.

Hoa đào trắng nõn như hoa đào tháng ba, dùng cái này tạo thành một con bướm hình thù cổ quái, vốn dĩ là hoa nhưng lại không giống hoa, hoàng đế trên mặt lộ ra thần sắc ghét bỏ, ngón tay thon dài khẽ vuốt, rất nhanh mở ra thứ bên trong.

Bên trên rãi rác vẽ lên vài nét, có thể nhìn ra là một bé gái với đôi mắt ngộ nghĩnh, mong đợi nhìn qua một hồ nước, có thể hiểu đại khái là mỏi mắt mong chờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.