Ta Trao Cuộc Đời Mình Cho Bạo Chúa

Chương 7



Bốn hoạn quan khí lực lớn nhất Thừa Gia Điện khiêng trên vai một cổ kiệu, chạy như bay trên đường vào cung.

Trương Vân Toàn hộ bên trái kiệu, vừa chạy trốn vừa thở gấp hổn hển, hắn không cảm thấy mệt mỏi, mà cảm thấy mình sắp điên tới nơi rồi, vậy mà cũng dám chạy trốn đến Tử Thần Điện.

Tử Thần Điện, đó chính là tẩm cung của bệ hạ a.

Bệ hạ dù không bước chân vào hậu cung, phi tần trong hậu cung cũng không được phép đi ra ngoài, tựa như một cái ranh giới, đám phi tần bọn họ chỉ được phép ngụ ở bên trong, không cho phép vượt ra khỏi ranh giới hậu cung.

Trương Vân Toàn nhớ rõ, cách đây 2 năm về trước, trong hậu cung có một cái Chiêu Nghi, ỷ vào bản thân dung mạo xinh đẹp, lớn mật dám xông vào Tử Thần Điện tìm hoàng thượng. Đáng tiếc chỉ mới tới cửa lớn Tử Thần Điện thì đã bị ngự tiền thân vệ cản lại.

Nội thị giám Hàn Đạo Huy, cánh tay đắc lực của bệ hạ thân truyền khẩu dụ, phế đi phong hào Chiêu Nghi, phụ thân và huynh đệ cũng bị liên lụy cách chức, lưu đày đến Lĩnh Nam.

Xử phạt nặng như vậy khiến cho chúng phi tần trong hậu cung mỗi người đều lấy làm kinh hãi, nhắc tới Tử Thần Điện là hoa dung thất sắc, làm gì có lá gan dám xông vào Tử Thần Điện.

Bất quá, hôm nay đã có một người.

Trương Vân Toàn giương mắt vụng trộm dò xét, chỉ thấy Tiết Quý Phi ngồi hơi nghiêng người, một tay chống đỡ cằm, đang nhắm mắt dưỡng thần, thần sắc hoàn toàn buông lỏng, hoàn toàn không có bộ dáng khẩn trương khi sắp đi vào đầm rồng hang hổ. Sợ hãi ban đầu lại tiêu biến một cách quỷ dị, phải ha, đầu phục một cái chủ nhân không sợ trời không sợ đất như vậy, là phúc hay hoạ cũng không phải do hắn quyết định.

"Đứng lại!".

Quả nhiên, còn chưa đến gần Tử Thần Điện đã bị cản lại.

Tiết Nghiên Tuệ mở mắt, đối với thân vệ ngăn ở phía trước mặt không đổi sắc, "Bổn cung có chuyện quan trọng muốn bẩm báo với bệ hạ."

"Tiết Quý Phi mời về cho." Ngự tiền thân vệ thái độ dứt khoát, thậm chí còn không có vào thông bẩm.

Tại thời điểm đôi bên đang giằng co, một hồi tiếng bước chân lộn xộn vang lên.

"Nương nương." Trương Vân Toàn nghiến răng nghiến lợi, "Ngô Hiền Phi đã dẫn người đến."

Ngô Hiền Phi cũng đang ngồi trên một cổ kiệu, rạng rỡ, bên cạnh là một Cung Đang Tư đang đứng ưỡn ngực thẳng lưng.

Ngự tiền thân vệ thấy một màn như vậy, nhíu lông mày, trên mặt như viết lên hai chữ phiền toái.

"Không có lệnh của bệ hạ, phi tần Hậu cung không được phép đi vào Tử Thần Điện, hai vị nương nương xin mời về."

Mấy ngày nay bệ hạ đều không có bước ra khỏi Tử Thần Điện nửa bước, kể cả triều nghị đều miễn đi, Hàn công công đích thân truyền khẩu dụ, giữ nghiêm Tử Thần Điện, bất kỳ ai cũng không được phép tiến vào.

Tiết Quý Phi, Ngô Hiền Phi đương nhiên cũng không ngoại lệ.

Ngô Hiền Phi bước xuống kiệu, nhẹ gật đầu với ngự tiền thân vệ "Bổn cung phụng ý chỉ của Thái Hậu nương nương, mời Tiết Quý Phi đến Cung Đang Tư đối chất."

Nghe thấy nàng đến theo ý chỉ của Thái Hậu, thái độ của ngự tiền thân vệ đối với nàng nhất thời trở nên cung kính hơn không ít.

"Tiết Quý Phi, theo Bổn cung đi thôi."

Ngô Hiền Phi cười ra tiếng, bày ra tư thế mèo vờn chuột, đầy ác ý và nắm chắc.

Tiết Nghiên Tuệ xoay người, nhìn Ngô Hiền Phi cười rạng rỡ, nàng ta sắc mặt liền đại biến, không khống chế được lui về phía sau một bước, hai tỳ nữ bên cạnh liền đứng chắn bảo hộ trước người của nàng.

"Nhát như chuột." Tiết Nghiên Tuệ cười châm biếm.

Ngô Hiền Phi ánh mắt liền trở nên hung ác nham hiểm, một màn chịu nhục tại Mai Hương Các kia như một cây gai độc ở trong nội tâm của nàng, làm cho nàng không tự chủ được đâm ra sợ hãi Tiết Nghiên Tuệ.

"Bổn cung vốn có ý tốt muốn bảo toàn mặt mũi cho Tiết Quý Phi ngươi, mới phải đau lòng khuyên bảo, không muốn thấy ngươi nhất thời hồ đồ ngu xuẩn đi cãi lại ý chỉ của Thái Hậu, ngươi lại thật sự làm cho Bổn cung thất vọng."

Ngô Hiền Phi một bộ dáng hoàn toàn nghiêm nghị, "Hôm nay, Bổn cung đành phải trói chặt Tiết Quý Phi trước cửa Tử Thần Điện, tội quấy nhiễu này, Bổn cung sẽ đích thân hướng bệ hạ thỉnh tội."

Ngự tiền thân vệ nghe vậy liền khoanh tay đứng nhìn, loại sự tình của hậu cung này bọn hắn tốt nhất là không nên xen vào.

Ngô Hiền Phi muốn chính là thái độ này của bọn họ.

"Rượu mời không uống, lại thích uống rượu phạt." Ngô Hiền Phi đè nặng thanh âm, ý đồ kích thích Tiêt Nghiên Tuệ.

"Người đâu, trói chặt tay và chân của Tiết Quý Phi lại, áp giải đến Cung Đang Tư, hôm nay bổn cung nhất định phải trả lại hết khuất nhục cho ngươi."

Nắm trong tay ý chỉ của Thái Hậu, dẫn Tiết Nghiên Tuệ đến Cung Đang Tư, tình hình trước mắt Ngô Hiền Phi đang chiếm hết ưu thế, về phía Tiết Quý Phi, thủ vệ trông cửa Tử Thần Điện liền ngay cả thông truyền cũng không chịu đi. Nàng căn bản là không gặp được bệ hạ. Người của Thừa Gia Điện bọn họ, tánh mạng từ trên xuống dưới đều trở nên nguy kịch.

Xong rồi, Trương Vân Toàn tuyệt vọng nhắm mắt, đột nhiên dắt cuống họng hô, "Bệ hạ, Tiết Quý Phi cầu kiến! Cầu bệ hạ cứu lấy Tiết Quý Phi!"

Hắn bất thình lình dắt hết cuống họng, dùng hết khí lực rống lên, âm độ vừa cao vừa vang dội, lực đạo cực kỳ xuyên thấu, hộ vệ của Tử Thần Điện hầu như đều bị kinh động.

"Bắt lấy hắn." Bốn hộ vệ gần nhất trước cửa Tử Thần Điện thở hổn hển, không nói lời nào đem Trương Vân Toàn đạp xuống đất.

Ngô Hiên Phi cũng không muốn lại kéo dài, "Mang Tiết Quý Phi hồi Cung Đang Tư"

Bốn hoạn quan Thừa Gia Điện sợ tức mức mặt mày xanh mét nhưng vẫn đi ra ngăn trở, run lẩy bẩy cản lại ở phía trước, nhưng mà đối diện người đông thế mạnh, hai ba lần xô xát đã ngã lăn ra đất.

Ngô Hiền Phi che miệng cười khẽ, "Tiết Quý Phi, ngươi hiện nay là cá đã trong chậu, nhanh bó tay chịu trói đi thôi."

Đến mức độ này, Tiết Nghiên Tuệ vẫn mặt không đổi sắc, đối với ngự tiền thân vệ lạnh lùng nói: "Bổn cung có chuyện quan trọng muốn bẩm báo bệ hạ, ngươi còn không mau đi bẩm báo."

Ngự Tiền thân vệ vẫn bất động như cũ.

Ngô Hiền Phi khinh thường cười ra tiếng, có chút hăng hái nhìn xem nàng vùng vẫy giãy chết.

"Các ngươi dám không đi bẩm báo. Tốt, hy vọng các ngươi không nên hối hận. "

Tiết Nghiên Tuệ nở nụ cười sau, đột nhiên quay mặt quỳ hướng Tử Thần Điện, "Bệ hạ, thần thiếp Tiết Thị hướng bệ hạ tố giác, có hậu duệ quý tộc muốn mưu phản.!"

Mưu phản!

Tiết Nghiên Tuệ lời nói vừa dứt, như là hạ xuống bất động chú, phi thường tĩnh mịch yên tĩnh.

Ngự tiền thân vệ vốn là không muốn đếm xỉa đến, giống như trên đầu bị đập một gậy, ông ông tác hưởng, trước mắt liền trở nên tối sầm.

Bọn hắn đã hối hận, hối hận đến ruột đều biến xanh, nếu như theo lời Tiết Quý Phi đến tố giác chuyện quan trọng có liên quan đến mưu phản, bọn hắn tuyệt sẽ không cản trở nàng. Đương triều quý phi tố giác hậu duệ quý tộc mưu phản, đây là muốn nhấc lên một hộ gió tanh mưa máu a...

Có thể trở thành ngự tiền thân vệ, không chỉ sức khoẻ tráng kiện, văn võ song toàn, còn phải có xuất thân vinh hiển, tổ phụ là quan Tam Phẩm trở lên, xuất thân từ dòng dõi như thế hiển nhiên bọn hắn quá rõ hai chữ mưu phản đáng sợ đến cỡ nào, đáng sợ hơn chính là Tiết Quý Phi lại muốn tố giác hậu duệ quý tộc mưu phản, cái hậu duệ quý tộc này bọn hắn lại không biết.

Bọn hắn hận bản thân tai không thể điếc, đều không muốn nghe được những lời này, miễn cho liên quan tới bản thân, không khéo lại rước mối hoạ về gia tộc.

Đám người ở Cung Đang Tư đang theo sau Ngô Hiền Phi cũng đầu óc quay cuồng, vẻ mặt kinh hãi.

Chỉ trong phút chốc, tất cả mọi người phía sau nối tiếp phía trước đều đồng loạt quỳ gối trên mặt đất.

"Hít hà." Vị đến xem xét tình huống bị Trương Vân Toàn hô to làm kích động, thình lình nghe thấy lời nói như thế, lại hít vào một ngụm khí lạnh, ẩn ẩn cả răng cũng đều đau.

"Phục Lang tướng". Thân vệ quân đang hối hận sắp chết nhìn thấy hắn, giống như tìm được cứu tinh, "Tiết Quý Phi..."

Phục Lang Tướng vội chắn tay ý bảo bọn hắn câm miệng, lộ ra nụ cười còn đắng hơn ăn hoàng liên, lại là Tiết Quý Phi. Lần trước trong Anh Đào Yến, hắn cơ duyên xảo hợp dẫn đường cho vị nương nương này một hồi, vậy mà vừa rời đi đã may mắn được phong làm Phó Cấm Vệ Quân Trung Lang tướng, lần này gặp lại nương nương, thế nhưng lại nghe được hai chữ mưu phản, mưu phản, đây không phải là tội danh có thể tùy tiện vu cáo?

"Quý phi nương nương, xin đợi một lát." Phục Lang tướng cung kính hành lễ, sau đó tự mình đi thông truyền.

Ngô Hiền Phi sắc mặt vô cùng khó coi, chỉ kém chút nữa là Tiết Nghiên Tuệ đã lọt vào trong tay của nàng, chỉ cần rơi vào tay nàng, tiện nhân này có xé rách yết hầu la to mưu phản cũng sẽ không có ai để ý. Chỉ kém chút nữa thôi, vậy mà lại để cho ả ở trước cửa Tử Thần Điện hô to, nhất định là muốn kinh động bệ hạ.

"Tiết Quý Phi, vu cáo mưu phản cũng đồng luận tội mưu phản mà xét xử, bổn cung hy vọng ngươi nhớ kỹ đều này." Ngô Hiền Phi uy hiếp đe doạ

"Ngô Hiền Phi trước tiên nên lo lắng cho mình a, chỉ có phản tặc mới có thể chột dạ." Tiết Nghiên Tuệ liếc nhìn nàng cười.

Ngô Hiền Phi đột nhiên biến sắc, "Nói bậy, ngươi đừng có ở đó nói hưu nói vượn, bệ hạ nhất định sẽ không tin những lời xằng tấu của ngươi."

Ngô Hiền Phi nói liên tục hai lần, rốt cuộc an tâm, "Bệ hạ anh minh thần võ, sao lại có thể bị ngươi đầu độc tâm trí, vu cáo mưu phản, Tiết Nghiên Tuệ bổn cung thật muốn nhìn xem kết cục của ngươi ra sao."

"Vậy ngươi cứ mỏi mắt mong chờ a". Tiết Nghiên Tuệ không thèm đếm xỉa nói.

Trung Lang Tướng đem lời nói của Tiết Nghiên Tuệ báo cho hoạn quan giữ cửa để hắn đi vào bẩm báo.

Nội thị giám Hàn Đạo Huy đang canh giữ ở bên trong, hắn hầu như đã bốn ngày không hề chợp mắt, vị hoạn quan dũng mãnh thiện chiến này nay lại như nỏ mạnh hết đà, tay luôn để hờ ngang hông điều khiển đại đao không phút nào buông lỏng, mắt nhìn xuyên thấu qua bầu trời đỏ rực trước cửa điện, nửa bầu trời ánh nắng đều là đỏ bừng, tựa như lửa thiêu giống nhau, lại càng giống như huyết nhuộm, lộ ra điềm xấu.

Bệ hạ đã ngủ mê bốn ngày, hắn cũng che giấu bốn ngày, Hàn Đạo Huy tròng mắt huyết hồng, khẽ vuốt ve thân đao, cũng sắp không giấu diếm nổi nữa, đại thần trong triều thỉnh cầu bệ hạ tảo triều xem tấu chương ngày càng dồn dập, một ngày so với một ngày càng căng thẳng... Những cái loạn thần tặc tử luôn trông ngóng tin bệ hạ băng hà kia, đều đáng chết!

"Hàn đại nhân." Hoạn quan truyền lời tại khoảng cách hơn mười bước khom người bẩm báo, "Tiết Quý Phi đang ở trước cửa Tử Thần Điện cầu kiến bệ hạ, tố giác hậu duệ quý tộc mưu phản."

"Cái gì?". Hàn Đạo Huy cảm giác khiếp sự qua đi, vậy mà lại vô cùng cuồng hỉ.

Hắn từ nhỏ theo hầu bệ hạ, bệ hạ tuy là chúa tể vạn dân, cũng chưa từng khinh thường hay làm nhục một hoạn quan như hắn, ngược lại đối với hắn vô cùng coi trọng và tín nhiệm, vì phần tín nhiệm này, hắn nguyện đem cả đời trung thành với bệ hạ. Đáng hận trời cao không có mắt, lại để bệ hạ mắc bệnh nan y, tánh mạng nguy trong sớm tối, hắn sớm biết rõ bệ hạ đã lưu lại chiếu thư để hắn thủ hộ lăng tẩm, xem như biện pháp duy nhất bảo trụ tánh mệnh của hắn.

Hắn Hàn Đạo Huy không cam lòng, vì giấu diếm kẻ thù theo sát rình mò, những năm này bệ hạ đã chịu không biết bao nhiêu đau khổ, dựa vào cái gì khiến cho bọn hắn dễ dàng đạt được mộng tưởng như vậy? Xương Vương, một kẻ bình thường vô năng, hắn mà cũng xứng ngồi lên ngôi vị hoàng đế bệ hạ lưu lại sao?

Những năm này, bệ hạ không phải là không có cách giết bọn hắn, ngài không những không giết, còn âm thầm rèn luyện Xương Vương, chỉ là vì bệ hạ biết rõ bệnh của hắn không thể trị, để tránh chư vương đoạt vị, thiên hạ rung chuyển, vì lợi ích của muôn dân, bệ hạ đã áp chế này sát khí.

Bọn hắn lại như thế nào hồi báo bệ hạ đây? Từng bước ép sát, để cho thời gian cuối cùng của bệ hạ cũng không được sống yên ổn.

Hàn Đạo Huy lửa giận công tâm, sát tâm nổi lên bốn phía, vạn dân thiên hạ mà bệ hạ quan tâm, hắn một cái hoạn quan bị người đời phỉ nhổ lại không quan tâm, bệ hạ nếu không ở đây, hắn cũng không muốn sống tạm bợ.

Tiết Quý Phi tố giác mưu phản, tốt, tốt, Hàn Đạo Huy khoé môi kéo ra nụ cười đầy sát khí,  không bằng nhân dịp này... Đem những cái loạn thần tặc tử trông ngóng bệ hạ chết kia ra giết sạch.

Cho dù bệ hạ trách tội xuống, hắn lại theo xuống suối vàng lĩnh phạt.

Trong chánh điện lúc này, xuyên qua màn thêu cửu long hoàng đế đang nằm  yên tĩnh trên giường, sa mền vàng hơi đỏ đắp che phủ đến cổ, chỉ lộ ra một khuôn mặt tuấn mỹ tiều tụy.

"Ứng với quả báo của mi, mi sẽ lâm vào mê mang, cho đến chết"

Mí mắt lúc này lại như nặng ngàn cân, cho dù hắn dùng hết khí lực cũng không thể mở mắt ra, hắn có tri giác, thân thể lại không thể động đậy, như là linh hồn bị nhốt trong bóng tối vô tận.

Nhưng mà, cái thanh âm vẫn một mực om sòm bên tai hắn vẫn còn, tựa như quá lâu không được hắn đáp lại mà trở nên hấp hối, điều này làm cho hắn nảy sinh nghi ngờ, có lẽ không phải là bệnh động kinh của hắn tái phát, mà là quỷ thần hay tà vật gì đó.

"Ngươi là thứ gì?"

Hoàng đế lần thứ nhất đáp lại thanh âm này, hắn vốn có chút phát sầu không cách nào mở miệng, nhưng ý niệm trong đầu vừa loé, cái thanh âm ỉu xìu kia bỗng nhiên cất cao lên:" Mi rốt cuộc cũng nhận báo ứng rồi."

"Mệnh bệnh trong người mi, quả thật chính là mệnh ác nguyền rủa, ngày giờ của ngươi vốn dĩ không còn nhiều, nhưng trời cao có đức hiếu sinh, trong nội cung có Tiết Quý Phi, phúc duyên thâm hậu, một đường sinh cơ cuối cùng của mi chính là gắn chặt với nàng." 

Hoàng đế trầm mặc hồi lâu, lâu đến mức làm cho cái thanh âm kia bất an, mới hỏi: "Vậy ngươi muốn trẫm làm như thế nào?"

"Che chở cho nàng, mặc kệ người phương nào phỉ báng nàng, lấn áp nàng, nhục mạ nàng, cười nàng, xem nhẹ nàng, mắng nàng ti tiện, đối xử ác độc với nàng, lừa gạt nàng, mi đều phải bảo hộ nàng, bảo hộ nàng, bảo hộ nàng, bảo hộ nàng,....bảo hộ nàng!

Liên tiếp từng tiếng bảo hộ nàng vang lên bên tai hoàng đế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.