Ta Trở Thành Anh Trai Của Nữ Chính Trong Truyện Ngược

Chương 107



Tiết Yến suýt bị Quân Hoài Lang đuổi ra ngoài.

Thấy đã đùa quá trớn, tai y thẹn đến đỏ bừng, đẩy hắn ra định xuống giường. Tiết Yến vội kéo Quân Hoài Lang vào lòng, không cho y chạy.

"Chọc ngươi thôi, chọc một chút thôi mà, sao lại nóng nảy như vậy?"

Quân Hoài Lang ngước nhìn hắn.

Sao trước kia không phát hiện người này có thể vô lại như vậy, giống như tên thổ phỉ không biết xấu hổ.

Vốn là hai nam nhân, còn nói chuyện sinh con gì chứ ...

Tai Quân Hoài Lang nóng lên.

Tiết Yến dỗ một hồi lâu, mới đè được Quân Hoài Lang trở lại.

Tuy nhiên, đặc quyền được nằm ỳ trên giường của Quân Hoài Lang vốn dựa vào vết thương trên người vẫn bị lấy lại.

"Còn một hai canh giờ nữa là trời sáng rồi." Quân Hoài Lang nói "Ngươi cũng nên về rồi."

Tiết Yến xụ mặt.

"Ngươi muốn đuổi ta?" hắn trầm giọng nói, nhất thời giống một chú chó lớn vừa rồi còn mừng rỡ, lúc này bị dạy dỗ liền gục đầu tiu nghỉu.


...... tất nhiên phải đuổi ngươi đi, nếu còn không đuổi, không biết ngươi còn sẽ nói ra lời gì, làm ra chuyện gì nữa.

Trong lòng Quân Hoài Lang tranh lại một câu, nhưng lại bất lực nhìn hắn.

Hôm nay, vì y còn bệnh, Tiết Yến đến thăm, trong mắt người ngoài không có gì sai. Nhưng ngày mai trời sáng, trong phủ đông người nhiều miệng, chẳng biết phụ thân có về thay y phục không, nếu sáng sớm Tiết Yến từ chỗ mình rời đi, thì không biết phải giải thích thế nào.

Quân Hoài Lang chưa từng trải qua cảm giác này.

Nếu giữa hai người không có chuyện gì, đàng hoàng qua một đêm thì y sẽ không nghĩ nhiều. Nhưng hiện giờ bọn họ rõ ràng là loại quan hệ này ... dù người khác không nghĩ nhiều, nhưng trong lòng y cũng không tự tin lắm.

Cuối cùng Quân Hoài Lang cũng biết tại sao tên trộm thấy chột dạ rồi.


"Không phải muốn đuổi ngươi." y nói "Trời sắp sáng rồi, trong phủ sẽ có rất nhiều người."

Tiết Yến nhìn thái độ của y, thì biết không còn cơ hội xoay chuyển.

Trong lòng hắn hơi buồn bực.

Ban nãy vẫn đang rất tốt, tự dưng nói đùa với y làm gì?

...... nhưng da mặt Quân Hoài Lang mỏng như vậy, hắn không cầm lòng được muốn trêu y.

Tiết Yến vò đầu bứt tóc, từ trên giường ngồi dậy, tiện tay kéo áo khoác bên cạnh mặc lên người.

Quân Hoài Lang có thể nhìn ra hắn đang kìm nén ấm ức.

"Sáng mai, ta muốn đến nha môn một chuyến." để bù đắp, Quân Hoài Lang chủ động báo cáo với Tiết Yến về kế hoạch ngày mai "Mấy tên thổ phỉ đó vẫn đang bị giam, ta muốn lấy lời khai, điều tra những chuyện trong mấy năm qua của bọn chúng."

Suy cho cùng, thổ phỉ ở Giang Nam xúi giục và thổ phỉ từ Lĩnh Nam ẩn nấp ở Giang Nam hoàn toàn khác biệt trước mặt vua Thanh Bình.


Tiết Yến đứng dậy mặc áo khoác, nói "Vậy ngày mai ta cùng đi với ngươi."

Quân Hoài Lang không từ chối.

Đến lúc buộc áo khoác, Tiết Yến rõ ràng có thể tự mình thắt, nhưng hắn lười động tay, thế nên sáp đến gần Quân Hoài Lang, nhất quyết đòi y thắt cho mình.

Quân Hoài Lang không lay chuyển được hắn, chỉ đành nhận lấy đai lưng hắn nhét vào tay mình, vòng tay qua eo của Tiết Yến.

Y chưa từng làm chuyện hầu hạ người khác thế này, ngay cả khi y tự mặc y phục, cũng có người giúp đỡ. Thế nên y tuy biết cách thắt nhưng động tác lại rất vụng về, cứ gặp trở ngại, buộc không được đẹp mắt.

Tiết Yến chỉ nhìn y chằm chằm.

Lúc Quân Hoài Lang thắt xong định rút tay về, Tiết Yến liền nắm lấy cánh tay y kéo vào lòng.

Để Quân Hoài Lang giữ tư thế ôm eo, lao vào vòng tay hắn.

Tiết Yến thuận thế ôm lấy y.
"Vậy ta đi đây?" hắn cúi đầu, thì thầm với Quân Hoài Lang.

Quân Hoài Lang thấp giọng ừm một tiếng.

"Đừng quên nhớ ta đó." Tiết Yến cúi đầu hôn lên tóc Quân Hoài Lang.

Quân Hoài Lang thấp giọng cười nói "Nhiều nhất cũng chỉ có hai canh giờ thôi."

Tiết Yến lại nghiêm túc nói "Còn ta thì nhớ ngươi."

Tai Quân Hoài Lang bắt đầu nóng trở lại.

Người da mặt dày lúc nói mấy lời tình cảm thì chẳng cần ai dạy cũng biết.

Y định trả lời một câu 'ta cũng sẽ nhớ ngươi' với Tiết Yến, nhưng lại không thể nói thành lời, cổ y hơi ửng hồng.

Cuối cùng, y chỉ ừm một tiếng, trước khi đẩy Tiết Yến ra, hôn lên môi hắn một cái.

Xem như là đáp lại lời vừa nãy của hắn.

Nụ hôn nhẹ lướt qua, khá vụng về nhưng lại khiến Tiết Yến hơi khó thở.

...... đột nhiên hắn không muốn đi nữa.
Hắn hít sâu hai lần, đưa tay ấn gáy Quân Hoài Lang, nhẹ nhàng vuốt ve hai lần.

"Nhất định là muốn mạng ta." hắn nghiến răng thấp giọng nói.

---------

Hai người bọn họ quả thật chỉ xa nhau có hai canh giờ. Hơn một canh giờ sau, trời đã sáng, sau đó Phất Y vào phòng, hầu hạ Quân Hoài Lang rửa mặt thay y phục.

Một đêm y không ngủ được bao nhiêu, và quả thật ... y nhớ Tiết Yến rồi.

Nói ra thật thú vị, rõ ràng chỉ vừa mới xa đối phương, nhưng vừa xa nhau, trong đầu không khỏi nghĩ đến hắn.

Trong lòng y bây giờ không còn băn khoăn, lần nữa nghĩ đến Tiết Yến, y không trách cứ những chuyện đó nữa, băn khoăn không còn, chỉ còn lại cảm xúc ngọt ngào ùa về.

Y cũng hay đọc truyện cho Lệnh Hoan, không phải y chưa từng đọc những quyển truyện viết về tình yêu.

Nhưng mà theo y thấy, đó chỉ là những câu chuyện dựa theo trí tưởng tượng, viết ra để giải trí mà thôi.
Nhưng lúc này y mới nhận thức rõ những tình cảm tinh tế ngọt ngào viết trong sách không phải không có căn cứ, phải đợi đến khi gặp một người như vậy mới có thể hiểu được những tâm tư trăm biến ngàn chuyển đó.

Hai canh giờ của y trôi qua rất chậm.

Lúc Phất Y vào phòng hầu hạ y thức dậy, y dường như vẫn chưa hoàn hồn, đến khi Phất Y trộm nhìn y cười, y mới tỉnh táo trở lại.

"Sao vậy?" y nhìn Phất Y.

Thấy Phất Y đang dọn món cho y mỉm cười.

"Thiếu gia bị bệnh một thời gian, tuy gầy đi nhiều, nhưng sắc mặt rất rạng rỡ." Phất Y nói "Đúng là thuốc của thần y có tác dụng rất tốt."

Quân Hoài Lang không khỏi dời ánh mắt chột dạ của mình sang nơi khác.

Thuốc của thần y đúng là có tác dụng, nhưng tâm trạng của y lúc này là do thần y hay người khác thì vẫn chưa rõ.

Lúc Quân Hoài Lang ra khỏi phòng, thì trời đã sáng.
Vừa ra ngoài, y đã thấy Tiến Bảo đang đợi, mặt mày vui mừng hành lễ với y.

"Thế tử điện hạ, chào buổi sáng!" Tiến Bảo cười nói.

Quân Hoài Lang gật đầu "Tiến Bảo công công."

Tiến Bảo tiến đến chào hỏi, cố ý cao giọng trầm bổng nói "Vương gia nghe nói sáng nay người muốn đến nha môn, bèn nghĩ vừa hay cùng đường với người, nên đã chuẩn bị sẵn xe ngựa, đang chờ người trước cửa."

Quân Hoài Lang thu lại ánh mắt gật đầu.

Hai người dường như có sự hiểu ngầm, mà Phất Y không biết gì hơi ngạc nhiên.

Chủ tử của đối phương không ở đây, chuyện cảm tạ này vẫn luôn do nô tài nói thay. Phất Y vội vàng bước tới, thay mặt Quân Hoài Lang đi theo Tiến Bảo nói "Đa tạ công công, đã gây phiền hà cho vương gia rồi! Còn phiền vương gia đợi ở trước cửa."

Tiến Bảo cười tít mắt đi bên cạnh Phất Y, theo sau Quân Hoài Lang.
"Phiền hà gì chứ, vương gia nhà ta có quan hệ tốt với thế tử điện hạ, nên làm mà." Tiến Bảo cười nói. "Không cần đa tạ, người một nhà thì khách sáo làm gì."

Phất Y liên tục đáp vâng, nhưng trong lòng không khỏi lẩm bẩm.

Có phải vị công công này nói chuyện quá bất cẩn rồi không? Dù thiếu gia nhà mình quả thật có quan hệ tốt với Quảng Lăng vương điện hạ, nhưng nếu nói người một nhà ...

Có phải vị công công này quá suồng sã rồi không?

Khi họ tới cửa, xe ngựa của Quảng Lăng vương đã đứng sẵn ở đó.

Ngày thường, trước của phủ Tuần phủ chật cứng xe ngựa, tấp nập như chợ, nhưng hôm nay vắng lặng hơn hẳn.

Suy cho cùng, hôm qua Tiết Yến vừa đưa thần y về, hiện giờ thành Kim Lăng có rất nhiều người bệnh, có rất nhiều người cần phòng dịch bệnh, cùng với những vấn đề sau thiên tai như tu sửa đê, các quan viên trong thành đều bận rộn ở nha môn.
May là lộ trình của Cẩm y vệ dưới quyền Tiết Yến rất nhanh, đêm qua đã hộ tống toàn bộ lương thực tiền bạc từ Trường An đến Kim Lăng.

Thông thường, những chuyện này sẽ giao cho Quách Vinh Văn.

Không ngờ, tối qua Quách Vinh Văn vốn đợi ở cổng thành Tây, chuẩn bị đón đội ngũ vận chuyển lương thực, nhưng một nhóm Cẩm y vệ đã đến canh giữ cổng thành Tây.

Dù là quan viên hay dân chúng đều không được phép đi qua, cả Quách Vinh Văn cũng bị chặn trong thành.

Quách Vinh Văn chỉ đành tiến lên thương lượng.

Đứng đầu Cẩm y vệ là một thiếu niên tầm mười mấy tuổi, trông rất thanh tú anh tuấn, thoạt nhìn là người dễ nói chuyện. Nhưng không ngờ tên tiểu tử này dường như không hiểu được tiếng người, dù ông có giải thích và thuyết phục thế nào thì cũng phớt lờ ông.

Sau đó, Quách Vinh Văn nôn nóng tiến lên hai bước, tiểu tử kia liền rút đao khỏi vỏ, chắn trước mặt ông.
Hắn hoàn toàn không có y hù dọa, đao gần đến mức cắt đứt góc áo của Quách Vinh Văn.

Xém chút nữa là thấy máu rồi.

Lần này, Quách Vinh Văn không dám làm bừa, trơ mắt nhìn một đội Cẩm y vệ hộ tống lương thực, hội hợp với một đội Cẩm y vệ khác, kín đáo vận chuyển về phủ nha Kim Lăng.

Đội trưởng Cẩm y vệ hộ tống lương thảo, sau khi giao cho thiếu niên kia thì mỉm cười đến bên cạnh Quách Vinh Văn.

"Quách đại nhân, ông cũng đến rồi?" hắn nói.

Sắc mặt Quách Vinh Văn có chút khó coi.

"Chuyện này ... hạ quan không biết phủ nha đã giao cho Cẩm y vệ?" ông nói "Những ngày qua, Quốc Công gia vẫn luôn giao chuyện này cho hạ quan, không biết lần này ..."

Nói đến đây ông dừng lại.

Đội trưởng Cẩm y vệ biết người này đang dùng Vĩnh Ninh Công áp chế hắn, nói bọn họ đang phạm quy tắc.
Đội trưởng giống như hồ ly, nở nụ cười đầy ẩn ý.

Phạm hay không phạm quy tắc gì chứ, trong mắt chủ tử của bọn họ, thì không có quy tắc.

Tên cẩu quan này tính toán sai sót rồi.

Hắn cười cười vỗ vai Quách Vinh Văn.

"Thuộc hạ cũng biết phạm quy tắc, nhưng là lệnh của vương gia nhà ta, ta cũng hết cách." hắn chậm rãi cười nói "Vương gia đã nói, để ngăn chuyện ở Sơn Đông tái diễn, kể từ hôm nay trở đi, kho lương của Kim Lăng sẽ do Cẩm y vệ quản lý."

Quách Vinh Văn rùng mình sợ hãi.

Lại nghe thấy Cẩm y vệ tiếp tục nói "À, phải rồi, vương gia còn nói, sợ chuyện tham lam đút túi riêng của phủ nha Sơn Đông tái diễn, sổ sách của Kim Lăng từ lúc xảy ra thiên tai sẽ được tra xét toàn bộ. Người nói xem, chúng tôi chỉ là một đám người thô lỗ miễn cưỡng biết được vài chữ, vương gia không phải đang làm khó chúng ta sao?"
Người khác không biết, nhưng Quách Vinh Văn lại biết. Cẩm y vệ trước giờ bản lĩnh thông thiên, không gì không làm được, tuyệt đối không phải 'đám người thô lỗ biết được vài chữ'.

Nhưng lúc này, ông không còn tâm trí đâu mà quan tâm đến những thứ này.

Mấy lời của đội trưởng Cẩm y vệ làm ông cảm thấy lạnh cả người vì sợ hãi, đầu óc trở nên trống rỗng.

Tra xét toàn bộ? Lúc đó Hứa công tử gấp gáp đòi tiền, ông vội vàng đổi tiền, nhưng không làm sạch sẽ lắm ...

Lúc này, đội trưởng Cẩm y vệ tiến lại gần, thấp giọng cười nói.

"Tuy hơi rắc rối, nhưng là chuyện tốt. Dù sao cũng có thể xử lý sạch ung nhọt. Ông nói có phải không, Quách đại nhân?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.