Vua Thanh Bình bây giờ cử động được, chỉ có đôi mắt.
Tiết Yến ngồi trên đầu giường, Giang hoàng hậu đứng một bên. Khi ba người giao tiếp, chỉ có hai người họ nói, vua Thanh Bình chớp mắt.
Vừa rồi, bọn họ cũng hết cách, đây là cách mà Tiết Yến nghĩ ra.
"Nếu ông đồng ý thì chớp mắt một lần, không đồng ý thì chớp mắt hai lần." hắn nói "Đừng làm sai."
Vua Thanh Bình dừng lại, dường như không thích cách giao tiếp thụ động như vậy.
Tiết Yến cũng không mấy kiên nhẫn.
"Đã hiểu chưa vậy?" hắn hỏi.
Vua Thanh Bình thật sự không thể nghĩ ra cách tốt hơn.
Ông miễn cưỡng chớp mắt một cái.
"Vậy ta nói trước." Tiết Yến nói "Dù ông bảo ta làm gì, đừng nghĩ sẽ bắt ta lên ngôi. Khó khăn lắm ta mới theo đuổi được phu nhân của ta, đừng dọa y chạy mất!"
Vua Thanh Bình trừng hắn, chớp mắt hai lần.
Tiết Yến cười lạnh một tiếng.
"Ông không đồng ý cũng không ích gì." hắn nói "Không làm được chuyện này, thì mấy chuyện khác không bàn nữa."
Vua Thanh Bình nhìn chằm chằm hắn, Tiết Yến cũng thờ ơ nhìn lại.
"Nếu ông không đồng ý chuyện này, đừng trách cơ nghiệp trăm năm của tổ tông không có ai quản." Tiết Yến khoanh tay, nói mà không chút ngại ngùng "Dù sao gặp được liệt tổ liệt tông cũng là do ông tin gian thần mà ra."
Những người xung quanh nghe thấy lời bất kính này, không ai dám thở mạnh, cụp mắt nhìn xuống, chỉ muốn giả vờ như không tồn tại.
Giang hoàng hậu bên cạnh cũng không dám nói.
Sau một lúc, vua Thanh Bình nghiến răng chớp mắt một cái, nhìn chằm chằm Tiết Yến.
Tiết Yến cười giễu một tiếng.
Giang hoàng hậu đứng bên cạnh lo sợ.
Dù hiện giờ vua Thanh Bình không thể nói, chân tay cứng đờ, nhưng ông vẫn là Hoàng đế, là biểu tượng quyền lực tối cao của Đại Ung.
Có thể bất kính với ông thế này, ngoài Tiết Yến, không còn ai khác.
Vua Thanh Bình nhìn Tiết Yến chằm chằm, nhưng Tiết Yến thì thờ ơ. Một lúc sau, vua Thanh Bình vô cùng tức giận, cũng chán nản, nặng nề nhắm mắt lại, chỉ muốn mắt không thấy tâm khỏi phiền.
Không hiểu sao cảnh tượng này lại khiến hai người lần đầu tiên trông như hai cha con sau gần hai mươi năm.
Tiết Yến cười một tiếng, biết vua Thanh Bình đã ngầm đồng ý.
Sau khi thống nhất được chuyện này, hai người có thể tiếp tục bàn bạc.
"Nếu ông đã muốn ta quản, hẳn là không yên tâm về con trai lớn và con trai thứ hai của ông, phải không?"
Vua Thanh Bình không chút do dự chớp mắt một cái.
Tiết Yến mỉm cười "Được lắm, vẫn chưa quá hồ đồ."
Vua Thanh Bình lại bắt đầu trừng hắn.
Nhưng Tiết Yến chẳng hề quan tâm.
Cả Giang hoàng hậu bên cạnh cũng không thể nhìn nổi nữa, giật mạnh ống tay áo của hắn.
Tiết Yến hoàn toàn không có ý hối cải, vua Thanh Bình trừng đến xót cả mắt, dứt khoát dời ánh mắt, không nhìn hắn nữa.
"Thế còn Lục hoàng tử thì sao?" Tiết Yến tiếp tục hỏi.
Vua Thanh Bình suy tư một hồi, sau đó chớp mắt, rồi lại chớp mắt.
Giang hoàng hậu gật đầu nói "Bổn cung quá chiều chuộng Duẫn Hoán, nuôi dạy nó trở nên lười nhác, lại có chút ngây thơ. Nó vốn không thích đọc sách, cũng không hiểu chuyện triều chính, kể cả bổn cung cũng không yên tâm về nó."
Tuy bà là Hoàng hậu, phụ thân còn là trọng thần trong triều. Nhưng Giang tướng vốn rất bảo thủ cứng nhắc, không muốn làm việc thiên tư, vì vậy Giang hoàng hậu từ khi còn nhỏ đã được ông dạy dỗ hình thành tính cách như vậy.
Nói xong, bà nhìn Tiết Yến.
Ngụ ý là không còn ai khác ngoài Tiết Yến. Suy cho cùng mấy hoàng tử còn lại, hoặc là vừa mới học vỡ lòng, hoặc vẫn còn đang bọc trong tã lót.
Tiết Yến không kiên nhẫn chậc một tiếng.
"Đại phu Giang Nam ít ngày nữa sẽ tới." hắn anh "Chờ ông ấy đến, rồi xem xét tình hình sau."
Ánh mắt vua Thanh Bình lập tức nhìn hắn.
Tiết Yến biết ông đang sợ chuyện gì, nói tiếp "Ta sẽ tạm thời thay ông xử lý chuyện trong triều. Nhưng ta không sống trong cung, không làm Thái tử. Nếu ông có thể được chữa khỏi, sau này ông tự làm tiếp, không chữa khỏi, thì phải xem mấy đứa con trai sau này của ông, người nào thành tài, đến lúc đó thì giao cho người ấy."
Lời này chính là đồng ý với vua Thanh Bình sẽ tạm thời thay ông quản cơ nghiệp vương triều.
Vua Thanh Bình vẫn hiểu đôi chút về tính cách của Tiết Yến. Vì hắn đã đồng ý tiếp quản, vậy trước khi đại cục được định, hắn sẽ không bỏ mặc không quản.
Vua Thanh Bình biết, Tiết Yến đã bằng lòng giúp ông.
Tảng đá lớn trong lòng ông cuối cùng cũng được đặt xuống. Đồng thời với an tâm, cũng có một số tiếc nuối.
Không thể không nói, từ khi tỉnh lại, hoặc là từ một năm trước, chỉ cần thỉnh thoảng nghĩ đến chuyện kế vị ngai vàng, ông đều sẽ cảm thấy chỉ có Tiết Yến thích hợp.
Hoàng vị này là do năm đó ông vất vả cướp từ tay huynh đệ ruột thịt. Trong những năm qua, ông đã cố gắng hết sức để ngồi vững vị trí này, đồng thời cũng đề phòng sự thèm muốn của người khác.
Nhưng ông không ngờ có một ngày, ông muốn nhường vị trí này, nhưng đối phương lại không hề muốn.
Vua Thanh Bình nhìn Tiết Yến chớp mắt một cái, biểu thị đồng ý.
Tiết Yến đáp lại, chỉ nói thỏa thuận đã xong, sau đó không chút do dự đứng dậy, cáo từ rời đi.
Vua Thanh Bình nhìn bóng lưng Tiết Yến.
Ông biết, ông không thể trách ai được.
Bây giờ đã đến bước này, tất cả lỗi đều do ông mà ra cả thôi.
---------
Sáng sớm hôm sau, văn võ cả triều đứng trên đại điện, chờ xem hôm nay ai sẽ là người ngồi trên long ỷ.
Chúng thần không ai nói lời nào, thoạt nhìn vẫn như thường lệ, nhưng nếu nhìn kỹ, vẻ mặt của mọi người đều có chút thấp thỏm căng thẳng.
Hiện giờ triều cục thay đổi bất ngờ, tuy Quảng Lăng vương đã ổn định tình hình, nhưng khi đưa ra kết luận cuối cùng, mọi người vẫn có chút hoang mang.
Đúng lúc này, ngoài đại điện vang lên tiếng trống, buổi thượng triều chính thức bắt đầu.
Theo thường lệ, lúc này sẽ do thái giám dẫn đầu thông báo, Hoàng thượng từ sau chính điện bước ra, ngồi trên long ỷ.
Dù Tứ hoàng tử thượng triều cũng vậy.
Mọi người đều ngưng thần nín thở.
Lại nghe thấy tiếng thông báo của thái giám truyền tới từ phía sau họ.
"Quảng Lăng vương điện hạ tới ---"
Thái giám đó kinh ngạc đến mức lắp bắp, sau đó chúng thần vô cùng sợ hãi, nhao nhao nhìn về phía sau.
Quảng Lăng vương điện hạ đến từ bên ngoài cung?
Nhất thời tất cả mọi người ngẩn ra, ngơ ngác nhìn hắn.
Chỉ thấy Tiết Yến mặc triều phục của quận vương, đi ngang qua chúng thần, rồi ngang qua Giang tướng đang đứng đầu.
Hắn bước lên thềm vàng, quay người đứng trước long ỷ.
Tiến Bảo oai phong đi theo sau, đứng bên cạnh.
Tiết Yến ngồi xuống long ỷ.
Chúng thần đều ngạc nhiên nhìn hắn.
Tiết Yến không sống trong cung, nên dĩ nhiên vẫn dùng thân phận quận vương ra vào triều đình. Nhưng tại sao hắn lại bước lên long ỷ rồi.
Mọi người nhất thời bối rối.
Nhưng Tiết Yến mất kiên nhẫn chậc một tiếng.
"Ngây ra đó làm gì?" hắn hỏi "Không có chuyện cần tấu, không có chuyện cần xử lý?"
Lúc này chúng thần mới phản ứng lại, quỳ xuống hành lễ.
Tiết Yến một tay đặt trên tay vịn, điều chỉnh tư thế ngồi thoải mái.
"Phụ hoàng trúng độc, ta nhất định sẽ tra rõ chuyện này, cũng sẽ nghĩ cách chữa trị." Tiết Yến nói.
"Nhưng bây giờ, ông ấy không thể làm gì, chuyện trong triều sẽ do ta xử lý. Về phần ai sẽ là Thái tử, ai sẽ được truyền ngôi, hiện tại không phải là vấn đề đáng bàn."
Hắn quét mắt một vòng nhìn chúng thần.
"Tóm lại, ai ngồi vị trí này, không liên quan gì các ngươi. Các ngươi chỉ cần làm tốt chuyện trong chức trách của mình, những chuyện khác không cần các ngươi bận tâm. Ta không giống phụ hoàng, tính tình ta rất xấu, các ngươi hẳn là cũng nghe nói rồi."
Chúng thần vội vàng xôn xao đáp vâng.
Tiết Yến giơ tay, bảo bọn họ đứng dậy.
Thượng triều từ hôm đó, liền trở nên có trật tự.
Uy danh của Tiết Yến, văn võ bá quan ở Trường An dĩ nhiên là biết. Khi hắn mới vào triều, cũng có người nghĩ cách chống đối hắn, luận tội hắn.
Tuy nhiên, kết cục của những người này không được tốt cho lắm.
Từ đó, bá quan liền biết, ai cũng sẽ làm vài chuyện đáng xấu hổ hay bất đắc dĩ. Nếu từng làm, tuyệt đối đừng chọc vào Quảng Lăng vương. Muốn đường làm quan rộng mở, tránh được phiền phức thì việc đầu tiên là đừng dây vào Quảng Lăng vương.
Bá quan biết sợ, chỉ Hứa gia thì không. Nhưng giờ đây, kết cục của Hứa gia đã quá rõ ràng.
Hiện giờ, Tiết Yến ngồi ở vị trí đó, không ai dám trái ý hắn nữa.
Vì thế, một buổi thượng triều diễn ra suông sẻ ổn thỏa, thậm chí hiệu suất còn cao hơn nhiều so với khi vua Thanh Bình còn đó.
Sớm hơn thường lệ hai khắc, thượng triều đã kết thúc.
Chúng thần giải tán, Tiết Yến chỉ giữ lại một mình Hình bộ Thượng thư.
"Cả nhà Hứa tướng định tội thế nào, các ngươi đã có quyết định chưa?" Tiết Yến hỏi.
Hình bộ Thượng thư vội nói "Bẩm vương gia, đã nghĩ xong, chỉ đợi vương gia hạ chỉ."
Tiết Yến ừm một tiếng, ra hiệu cho ông tiếp tục.
Cả nhà Hứa tướng tham ô hối lộ, cấu kết phiên vương, còn dùng trọng binh cưỡng ép, bao vây kinh thành, mưu đồ soán vị. Tội nặng như vậy đủ để diệt cửu tộc rồi.
Không có gì phải bàn cãi, Hình bộ Thượng Thư không do dự, nói với Tiết Yến kết quả do Hình bộ đưa ra.
Tiết Yến ừm một tiếng.
"Tội của Hứa gia, phạt hơi nhẹ rồi." hắn nói.
Hình bộ Thượng thư sửng sốt.
Chuyện ... diệt cửu tộc này đã xem như là cực hình rồi, còn có thể nặng thế nào nữa?
Ông không dám nói, quỳ dưới bậc thềm chờ Tiết Yến chỉ thị.
Tay Tiết Yến chậm rãi gõ gõ đầu rồng trên long ỷ.
"Nếu diệt cửu tộc, Hứa tướng, Hứa Tông Luân và Hứa Tông Vỹ phán xét thế nào?"
Hình bộ Thượng thư nói "Dĩ nhiên là chém đầu ..."
Động tác gõ gõ của Tiết Yến dừng lại.
"Ba người bọn chúng kết án riêng." hắn nói.
Tối qua, Đoạn Thập Tứ đã báo cáo tình hình của Quân gia với Tiết Yến. Tiết Yến biết rõ tại sao Tiết Duẫn Hoằng lại phái người đến phủ Vĩnh Ninh Công, đồng thời tại sao muốn bắt Quốc Công phu nhân với trưởng nữ của ông ấy vào ngục.
Muốn hại chết Vĩnh Ninh Công ở Giang Nam chính là cả nhà Hứa tướng. Bây giờ nhân lúc trong phủ Vĩnh Ninh Công không có nam nhân nào, bắt giam gia quyến, cũng vì mối bất hòa giữa Quân gia và Hứa gia.
Tiết Yến tự nhiên sẽ không buông tha bọn họ dễ dàng như vậy.
"Vẫn mong vương gia nói rõ." Hình bộ Thượng thư vội nói.
Tiết Yến nhìn ông, ung dung nói "Đổi cách chết khác, đừng quá đàng hoàng, cũng đừng dễ dãi. Về phần chết thế nào, hẳn là ông biết rõ hơn ra."
Hình bộ Thượng thư đương nhiên biết.
"Nhưng mà ..." nhưng mà chưa từng tiền lệ xử lý riêng một vài người khi đã phán quyết diệt cửu tộc.
Tiết Yến chả buồn nghe ông nói hết.
"Cứ làm đi." hắn nói. "Còn Tiết Duẫn Hoằng?" Tiết Yến lại hỏi.
"Chuyện ... chuyện liên quan đến hoàng tự, vi thần thấp kém không dám ra quyết định." Hình bộ Thượng thư hơi dừng rồi nói "Vì vậy, vẫn mong vương gia chỉ thị."
Tiết Yến cười một tiếng đầy ẩn ý.
"Đã muốn đoạt hoàng vị, còn giữ mạng hắn sao?" Tiết Yến nói.
Hình bộ Thượng thư hiểu rồi, phải gϊếŧ.
Lại nghe Tiết Yến nói.
"Chém đầu." hắn nói.
Hình bộ Thượng thư ngạc nhiên.
Vương tử hoàng tôn, dù có phạm tội nặng phải xử tử, cũng phải giữ toàn thây. Đầu mình mỗi nơi, đây là một sỉ nhục vô cùng lớn đối với Tứ hoàng tử!
Hình bộ Thượng thư sững sờ.
Tiết Yến mất kiên nhẫn cau mày "Có vấn đề?"
Không vấn đề, dĩ nhiên không vấn đề.
Hình bộ Thượng thư toát mồ hôi lạnh, bàng hoàng rời đi.
Khi Hình bộ Thượng thư rời khỏi đại điện, Tiết Yến cười lạnh một tiếng.
Đám người này không chỉ đặt chủ ý lên người hắn, mà còn dám động đến phủ Vĩnh Ninh Công. Để bọn chúng chết yên ổn thế, ta còn được ngủ yên được sao?
Tiến Bảo bên cạnh mỉm cười tiến đến gần.
"Vương gia, buổi thượng triều kết thúc rồi, chúng ta đi đâu đây?"
Theo lý mà nói, dĩ nhiên sẽ về phủ, cần gì Tiến Bảo phải hỏi.
Nhưng ẩn ý Tiến Bảo hỏi đã trúng tim đen của Tiết Yến.
Hắn hơi dừng, rồi nói "Đến phủ Quốc Công xem thử."
Tiến Bảo mỉm cười đáp, vội vàng đi thu xếp.
Ngày hôm qua phủ Quốc Công gặp phải đại nạn, may mà có Tiết Yến giúp đỡ, mới có thể hóa nguy thành an. Hôm nay, Tiết Yến đi thăm, cũng là điều hợp tình hợp lý.
Tiến Bảo nhanh chóng thu xếp, Tiết Yến vừa xuất cung, xe ngựa đã chạy thẳng đến phủ Quốc Công.
Tiến Bảo đường hoàng gửi thiếp mời.
Không ngờ, hạ nhân gác cửa nhận thiếp mời, nhìn một cái rồi lại nhét về tay Tiến Bảo.
"Công công, người và vương gia xin về cho."
Tiến Bảo ngạc nhiên "Trong phủ không có ai sao?"
Người gác cửa lắc đầu.
"Phu nhân có lệnh, phàm là người của phủ Quảng Lăng vương, dù là ai, cũng không gặp."