Ta Trở Thành Anh Trai Của Nữ Chính Trong Truyện Ngược

Chương 6





Do Tiết Yến ở bên kia, Quân Hoài Lang không muốn qua đó.

Nhưng Quân Lệnh Hoan lại tinh mắt thấy được Tiết Duẫn Hoán.

Quân Hoài Lang chưa kịp nói, nàng đã kéo tay y kêu: "Ca ca huynh xem, Lục hoàng tử ca ca ở đằng kia kìa!"
Nhóm tiểu thái giám bên cạnh Tiết Duẫn Hoán cầm vài chiếc đèn Khổng Minh trong tay, kiểu dáng còn rất mới lạ, làm Quân Lệnh Hoan nhìn chằm chằm không chớp mắt.

Vừa lúc, Tiết Duẫn Hoán không kiên nhẫn mà quay đầu, vừa vặn thấy Quân Hoài Lang.

"Hoài Lang!" Hắn gọi y một tiếng, tiếp theo không kiên nhẫn mà liếc nhìn Nhị hoàng tử một cái, nói: "Người tới, đem tất cả đèn cầm qua cho Quân tiểu thư chọn." Dứt lời, hắn cũng từ giữa đám người đi ra, bước thẳng về phía Quân Hoài Lang.

Có mấy vị thiếu gia quan lại muốn đi theo, bị Tiết Duẫn Hoán không chút lưu tình mà quát lui: "Đừng đi theo, bổn hoàng tử muốn thanh tĩnh một chút."
Tiết Duẫn Hoán tuy cũng không thích tên sát tinh kia, nhưng không có hứng thú làm khó hắn.

Nhìn tên ngốc Nhị hoàng tử nhảy nhót lung tung, một chút cũng không có hứng thú thả đèn.

Đám tiểu thái giám đi theo phía sau, đem đủ loại kiểu dáng đèn đưa tới trước mặt Quân Lệnh Hoan.

Có tiểu thái giám còn cầm chu sa cùng bút lông, dùng để viết lưu niệm trên đèn.

Bọn họ cách ven hồ không xa không gần, mơ hồ có thể nghe được đám người ở bên kia nói chuyện, nhưng cũng không đến mức bị quấy rầy.

Quân Lệnh Hoan nhìn mấy chiếc đèn kia, mắt sáng lên, chọn tới chọn lui trong đống đèn, nhìn trúng liên tiếp vài cái.

Tiết Duẫn Hoán ở bên cạnh cười nói: "Hoan Nhi muội muội, không thể quá tham lam, đêm trung thu chỉ có thể thả một cái, thả nhiều không linh."
Quân Lệnh Hoan tiếc nuối than một tiếng, do dự giữa hai ngọn đèn.

Quân Hoài Lang cười đứng một bên xem nàng chọn lựa, ánh mắt nhu hòa mà ấm áp.

Tiết Duẫn Hoán hiếm khi không lộn xộn, đứng cạnh y cùng xem, một lát sau đặt khuỷu tay trên vai Quân Hoài Lang, cảm thán nói: "Muội muội ngươi sinh ra như thế nào vậy? Cũng quá làm người thương."
Vẻ mặt Quân Hoài Lang tức khắc biến đổi, nhìn chằm chằm hắn có chút cảnh giác.

"Ngươi có ý gì?" Y hỏi.

Tiết Duẫn Hoán sửng sốt một lát mới hiểu ánh mắt của Quân Hoài Lang.


Hắn thiếu chút nữa nhảy dựng lên tại chỗ, lớn tiếng nói: "Ngươi xem ta là người thế nào! Ta là khen ngươi muội muội đáng yêu, ngươi nghĩ cái gì vậy!"
Mặc dù bọn họ hiện tại cũng coi như là tiểu tử choai choai mười mấy tuổi hiểu biết chút chuyện này kia, nhưng Quân Lệnh Hoan mới có 6 tuổi, chỉ là một đứa bé thôi.

Tiết Duẫn Hoán như thế nào cũng không nghĩ tới, huynh đệ hắn lại nghĩ hắn xấu xa như vậy.

Quân Hoài Lang cũng biết chính mình trông gà hoá cuốc, nhưng vẫn như cũ mà cảnh cáo một câu: "Ngươi tốt nhất đừng có ý tưởng gì."
Chọc giận Tiết Duẫn Hoán đến mức suýt nữa nhảy dựng lên đấm y.

"Muội chọn được rồi!" Quân Lệnh Hoan rốt cuộc lựa được một chiếc, cầm đến cho hai ca ca xem.

Đúng lúc này, Quân Hoài Lang nghe thấy giọng nói Nhị hoàng cất cao từ bên kia, từng lời rõ ràng mà truyền vào tai y.

"Bất quá sống mấy năm ở nơi hoang dã, ngươi cho rằng bản thân rất ghê gớm? Yến Vương dưỡng dục ngươi kia, là theo địch làm phản mới làm mất Yến quận, đến cùng cũng chỉ dạy ngươi bản lĩnh hung ác hăm dọa, ẩu đả đánh nhau mà thôi."
Theo sau là vài tiếng cười nhạo phụ hoạ.

Tiếng cười khắc nghiệt đến khó nghe, khiến Quân Hoài Lang nhíu nhíu mày.

"Chúng ta cách xa chút." Y nghe mà có chút khó chịu, đưa mắt nhìn bên kia một chút, nói với Tiết Duẫn Hoán.

Ngay sau đó, thanh âm của Nhị hoàng tử lại chui vào trong tai.

"Chưa từng đi theo địch? Đúng là trò cười! Ta nói cho ngươi biết, Yến Vương chính là một tên bán nước!"
Đến đây, Nhị hoàng tử lại sinh động như thật mà cao giọng cùng người xung quanh nói: "Các ngươi có biết vì sao Yến Vương kia thông đồng với địch không? Còn không phải bởi vì cùng yêu phi mà Đột Quyết đưa tới dan díu! Nói không chừng huyết mạch hoàng gia, còn trộn lẫn thứ con hoang vốn dĩ nên sinh ở Yến quận..."
Ngay lúc đó, thanh âm hắn đột nhiên im bặt, thay thế bằng tiếng la hét thảng thốt của đám con cháu thế gia.

Quân Hoài Lang vốn đang nghe đến chau mày, vừa muốn che lỗ tai Quân Lệnh Hoan, thì bị tiếng vang lớn bên kia làm giật mình.

Y giương mắt nhìn lại, liền thấy một đám con cháu thế gia chạy tán loạn, mà chỉ còn lại hai người mới vừa rồi bị bọn họ xúm lại ở trung tâm.

Tiết Yến cùng Nhị hoàng tử Tiết Duẫn Tắc.

Tiết Duẫn Tắc so với Tiết Yến lớn tuổi hai tuổi, nhưng chiều cao hai người không chênh lệch bao nhiêu.

Lúc này hắn giống như con gà con, bị Tiết Yến dùng một tay bóp cổ mà nhấc lên, hai chân không chạm đất, bị ép trên thân cây ven đường.

Tay Tiết Yến siết chặt cằm của hắn, dường như nói với hắn gì đó.

Nhị hoàng tử lại chỉ lo giãy giụa lắc đầu, trong yết hầu thường tuồn ra một tiếng rên rỉ khàn khàn.

Muốn chết người!
Đám thế gia công tử bị hù doạ tới mức hoang mang lo sợ, nhưng không một người dám đi lên trước.

Quân Ân Trạch sớm bị dọa ngồi trên đất, liên tục giật lùi về phía sau.

Tiểu thái giám bên người Nhị hoàng tử té ngã lộn nhào mà chạy về phía cung Vĩnh Nhạc.

Quân Hoài Lang gấp gáp giơ tay, che kín hai mắt của Quân Lệnh Hoan.

"......!Đánh nhau rồi?" Tiết Duẫn Hoán sững sờ ở một bên, nói không nên lời.

Trong bóng đêm, Quân Hoài Lang thấy, sườn mặt không một chút biểu cảm của Tiết Yến na ná với thần sắc mà y quen thuộc ở kiếp trước.

Lạnh như băng, tối tăm, tàn nhẫn; trong ánh mắt màu hổ phách còn ánh lên vẻ khát máu.

Nhưng bên tai y vẫn như cũ quanh quẩn lời nói tuỳ tiện nhục nhã của Nhị hoàng tử, cùng với vẻ mặt không hẹn mà cùng toát lên sự khinh thường và sợ hãi của mọi người mới vừa rồi.

Nếu đổi lại là bản thân y thì sao? Cũng sẽ như vậy, hận không thể bóp gãy cổ người nọ, làm hắn không thể nói thêm một chữ nào.

Bên kia, bỗng nhiên lại vang lên một trận kêu la kinh hoảng.

Chỉ thấy Tiết Yến vẫn một tay nắm cổ Nhị hoàng tử, cứ như vậy mà túm hắn kéo đến bên hồ Thái Dịch, ngồi xổm xuống, ấn đầu Nhị hoàng tử vào nước hồ lạnh như băng.

Khuỷu tay hắn đặt ở trên đầu gối, hơi cúi người, là một động tác tuỳ ý mà thong thả, nhưng một cái tay khác lại giống gông kìm nặng ngàn cân, khiến Nhị hoàng tử dù dùng hết sức lực toàn thân cũng không thể thoát khỏi.

Dưới ánh đèn lay động bên hồ, Quân Hoài Lang thấy rõ khẩu hình của hắn.

"Cho ngươi cơ hội nói lại một lần nữa." Tiết Yến nói.

Ngẫm lại, hắn cũng chỉ muốn hù dọa Nhị hoàng tử một phen thôi.

Cơ mà phương thức hù dọa này hung ác dã man quá mức, còn mang theo sát khí mười phần, nhưng thật ra doạ cả đám công tử thế gia vênh váo tự đắc sợ đến mức im như ve sầu mùa đông, vẻ mặt rất là buồn cười.

Y thấy tay Tiết Yến nới lỏng, muốn buông Nhị hoàng tử ra.


Đúng lúc này, một đại đội Kim Ngô Vệ thân mang giáp nặng, hông đeo trường kiếm, chạy như bay tới bên hồ.

Số lượng có hai đến ba mươi, cầm đầu chính là đội trưởng đội cận vệ của Thanh Bình Đế, chạy đến nửa đường thì lớn tiếng nói: "Thánh Thượng có lệnh, còn không ngừng tay!"
Tiết Duẫn Hoán ở bên cạnh thổn thức một câu: "Phụ hoàng dàn trận lớn như vậy?"
Tư thế của đội Kim Ngô Vệ như có người bức vua thoái vị, chỗ nào cũng không giống đến xử lý ẩu đả giữa hoàng tử, mà giống như hoàng tử bị ám sát, đến truy sát thích khách.

Quân Hoài Lang liếc mắt một cái liền hiểu rõ.

Thanh Bình Đế hiện tại đã mười phần kiêng kị Tiết Yến.

Hắn chưa từng coi Tiết Yến như nhi tử mà đối đãi, thậm chí còn tin tưởng tuyệt đối rằng Tiết Yến sẽ giết chết Tiết Duẫn Tắc tại đây.

Sau, y thấy Tiết Yến ngẩng đầu, dùng vẻ mặt lạnh nhạt bình tĩnh mà nhìn Kim Ngô Vệ một cái.

Hắn nhếch mép một cách hờ hững, tay vừa thả lỏng chợt dùng sức, nhấn thật mạnh cả người Tiết Duẫn Tắc vào trong nước.

Vài con cháu thế gia đứng gần đó bị dọa đến khóc ra tiếng.

Tiết Yến lúc này mới đứng dậy, chậm rãi ung dung sửa sang lại vạt áo, ở bên cạnh mà lạnh lùng nhìn Kim Ngô Vệ nhảy xuống nước cứu người, lại mạnh mẽ bắt lấy hắn, trói gô lên tựa như sợ hắn phản kháng.

Toàn bộ quá trình Tiết Yến chưa từng trốn một chút.

Đôi mắt Quân Hoài Lang có chút nhức nhối, ôm lấy Quân Lệnh Hoan vào trong ngực, nói với Tiết Duẫn Hoán: "Đi mau một chút."
Tiết Duẫn Hoán liên tục gật đầu, dọc theo đường đi còn giúp Quân Hoài Lang khuyên bảo, dỗ dành Quân Lệnh Hoan, nói mới vừa rồi chỉ là hai tiểu thái giám phát sinh tranh chấp, đánh nhau một trận.

Đến khi bọn họ tới cửa vào đại điện của Vĩnh Nhạc cung, Tiết Yến đã bị áp đi vào.

Thanh Bình Đế đang ở thượng toà nổi giận lôi đình.

Ngoài điện, con cháu thế gia cùng các hoàng tử không dám nhúc nhích, đứng ở ngoài không dám vào.

Trong điện, Nhị hoàng tử vừa đau vừa sợ, còn bị nước hồ Thái Dịch đông lạnh đến ngất xỉu, được đưa vào hậu điện để thái y chẩn trị.

Mẹ đẻ hắn, Trương quý tần ngồi trên điện khóc đến kêu trời kêu đất, cũng nhanh chóng hôn mê.

"Trẫm thật không tưởng tượng được, ngươi sẽ nhẫn tâm muốn giết chết huynh đệ của chính mình!" Thanh Bình Đế cả giận nói.

"Tiết Yến, chim thú cũng không làm chuyện như vậy, ngươi có còn hay không nửa điểm nhân tính!"
Quân Hoài Lang nghe lời này đặc biệt chói tai.

Y rủ mắt xuống, yên lặng che lại lỗ tai của Quân Lệnh Hoa đang sợ hãi.

Tiếp đó, Thanh Bình Đế ra lệnh.

"Hiện tại đem nghịch tử này kéo xuống, trượng trách 30! Đánh ngay ngoài điện, trẫm tự mình đếm!"
Hoàng Hậu ở bên cạnh nhỏ giọng nói: "Bệ hạ......"
"Đánh! Nếu như đánh chết, trẫm coi như không có đứa con trai này!"
Cả triều văn võ, hậu cung phi tần, không một ai dám lên tiếng.

Giữa sự tĩnh lặng như chết lúc này, Quân Hoài Lang có chút đứng ngồi không yên; y muốn nói cho Thanh Bình Đế, là do Nhị hoàng tử mở miệng nhục nhã trước, Tiết Yến cơ bản cũng không hạ đòn sát thủ.

Nhưng ngay sau đó, y đột nhiên cũng bị điểm danh.

Thanh Bình Đế ngẩng đầu, băn khoăn mà nhìn một vòng, trong một đám thế gia con cháu không quen mặt, vừa vặn thấy được Quân Hoài Lang.

"Hoài Lang, ngươi cùng đi đi! Đem 《 đường lê 》 đọc cho hắn nghe, làm hắn nhớ thật kỹ, cái gì là nhân chi bổn tính*!"
*人之本性 - nhân chi bổn tính: bản tính của con người
Quân Hoài Lang sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Thanh Bình Đế.

Đoán rằng Thanh Bình Đế cũng là cố ý, nghĩ muốn ra oai phủ đầu bọn con em thế gia.

Hai vị hoàng tử ở đằng kia đánh nhau, một bị trọng thương, mà đám người này lại êm đẹp, trong lòng Thanh Bình Đế dĩ nhiên bực bội.

Hắn liền nhất định phải điểm một cái tên, cho thế gia và quần thần một ít cảnh cáo.

Lúc này, gia cảnh lừng lẫy, thế gia có chức quan cao không thể cao hơn chính là lựa chọn tốt nhất.

"......!Thần tuân chỉ." Quân Hoài Lang khó khăn duy trì được bình tĩnh; khi hành lễ, mặt không biến sắc mà đẩy đẩy Quân Lệnh Hoan về phía Tiết Duẫn Hoán.

Tiết Duẫn Hoán ngầm hiểu ý, đặt Quân Lệnh Hoan ở bên người mà che chở.

Quân Hoài Lang đi theo hai gã Kim Ngô Vệ đang áp giải Tiết Yến, vượt qua đám người tách ra hai bên, thẳng một đường đến trước điện được đèn đuốc cung đình rọi sáng như ban ngày.


Nơi đó đã bày xong hình cụ.

Tiết Yến bị ấn quỳ xuống, Kim Ngô Vệ giơ lên đình trượng dày nặng.

Tiết Yến không ngẩng đầu, Quân Hoài Lang mơ hồ thấy được cái mũi thẳng tăm tắp của hắn, cùng với hàng mi như cây quạt nhỏ trên mí mắt đang buông xuống.

"Thế tử điện hạ, bệ hạ nói ngài có thể bắt đầu." Linh Phúc đi ra theo, đứng bên cạnh y cười hòa ái, nói.

Sau đó, hắn nâng cằm, nhìn Kim Ngô Vệ nhẹ gật đầu.

"Đường lê chi hoa, ngạc không vĩ vĩ......" Quân Hoài Lang miễn cưỡng mở miệng.

Thanh âm y trong trẻo mà sạch sẽ, lan tỏa ở trong bóng đêm.

"Bang!"
Tiếng ván gỗ dày nặng đánh vào da thịt chợt vang lên, làm Quân Hoài Lang giật mình đến nỗi bả vai run lên, giọng nói cũng hơi rung động: "Phàm nay người, chi bằng huynh đệ......"
Ngược lại thân thể Tiết Yến chỉ hơi lung lay, vẫn quỳ gối lù lù bất động ở đó.

Quân Hoài Lang chưa bao giờ thấy người khác chịu hình ở khoảng cách gần như vậy, huống chi hình phạt này còn không hợp tình hợp lý.

Y nhất thời nhìn Linh Phúc xin giúp đỡ, lại thấy thần sắc hắn không đổi, cười với y gật gật đầu: "Thế tử điện hạ, tiếp tục đi."
"Chết tang chi uy, huynh đệ khổng hoài......"
Âm thanh phạt trượng một tiếng lại một tiếng truyền vào tai Quân Hoài Lang.

Cách quá gần, y có thể nghe được tiếng da thịt nứt ra, cũng có thể thấy trên trượng đang giơ cao, dần dần nhiễm màu máu tươi.

Mà thiếu niên dưới trượng hình, trước sau đều không nói một lời.

Quân Hoài Lang chỉ ngẫu nhiên nghe thấy tiếng rên rỉ từ trong kẽ răng của hắn, cùng với hơi thở hổn hển trầm thấp mà hắn dùng hết sức để ổn định mà vẫn không thể kiềm chế.

Sự kiên cường nhẫn nại của hắn lúc này, giống như cỏ dại chống đỡ cuồng phong, dùng cái rễ yếu ớt để gắt gao bám vào đất.

Mùi máu tươi tràn ngập ở chóp mũi Quân Hoài Lang, cùng vị bánh trung thu thơm ngọt chồng chéo lên nhau.

"Nguyên thấp bầu rồi, huynh đệ cầu rồi......"
Giọng Quân Hoài Lang không khống chế được mà run rẩy, thanh âm dần dần yếu đi.

Câu thơ kia dùng ở hoàng gia, thật quá mức châm chọc.

Cái gọi là huynh đệ ruột thịt rốt cuộc mang đến cái gì cho hắn?
Khinh thường vô cớ, nhục nhã, oan khuất, trọng hình.

Linh Phúc ở bên cạnh cười khẽ một tiếng.

"Thế tử điện hạ, không cần sợ.

Bệ hạ cũng chỉ là công chính, mặc dù đánh tàn nhẫn một chút, cũng do hắn gieo gió gặt bão..."
Quân Hoài Lang lại nhìn không ra cái gì là gieo gió gặt bão.

Y chỉ nhìn thấy, một thiếu niên vốn dĩ hết sức bình thường, nhưng tại đây trong hoàng cung phồn hoa như gấm, lại bị coi như quái vật mà nhốt trong lồng giam.

Người người đều muốn hắn chết, hắn không những cố tình không chết, còn ở trong tra tấn sinh ra một tấc lại một tấc móng vuốt cùng răng nanh tự bảo vệ mình.

Người xung quanh lại nói, nhìn xem, không sai, hắn vốn chính là một con quái vật.

Những người này chắc hẳn không thể ngờ, thiếu niên bị người khác tuỳ tiện giẫm đạp này có một ngày sẽ phá tan nhà giam, trở thành một con quái vật chân chính có thể huỷ diệt bọn họ.

Thậm chí sẽ tai bay vạ gió, liên luỵ đến rất nhiều người vô tội.

Mà những người vô tội kia, tựa hồ từng ở lúc không biết rõ tình hình, khoanh tay đứng nhìn..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.