Quản đốc vẫn đóng dấu lời khai.
Dù không biết ai đã ra lệnh cho gã, nhưng bọn họ đã phá hoại con đê, chứng cứ đầy đủ. Cùng với ghi chép và bản vẽ của Quân Hoài Lang, có nhân chứng bằng chứng, với những thứ này, có thể bắt gọn những kẻ có liên quan.
Nhưng Tiết Yến đã che đậy tất cả bằng chứng này.
"Ta biết đó là ai." Tiết Yến nói với Quân Hoài Lang khi hắn cầm lấy tờ lời khai "Người trong kinh, người ở Giang Nam, ta đều biết hết."
Quân Hoài Lang ngạc nhiên nhìn hắn.
Nghe Tiết Yến nói tiếp "Nhưng bọn chúng ẩn nấp rất tốt, hiện tại ngoài mặt không thể bắt được sơ hở, không thể động vào bọn chúng."
Quân Hoài Lang hỏi "Vậy ngươi tính làm gì?"
Nghe vậy, Tiết Yến khẽ cười với y.
"Nếu đã chưa làm, thì để bọn chúng làm." ngón tay Tiết Yến chậm rãi gõ lên bàn "Bị ép tới mức độ nhất định, dù là phạm tội diệt cửu tộc, cũng sẽ cố thử một lần, không phải sao?"
Quân Hoài Lang ngẩn người.
Thấy Tiết Yến nghiêng người sang, nói "Sắp xếp của bọn họ quả thật rất chu toàn, nhưng nếu xảy ra sai sót thì cũng là tự chuốc lấy thất bại."
Nói rồi, hắn ngẩng đầu nhìn Quân Hoài Lang "Đến lúc đó, bọn chúng muốn sống cũng khó."
Tiết Yến ở trước mặt y vừa xa lạ vừa quen thuộc, tuy ánh sáng trong mắt hắn lạnh lùng hung tàn, nhưng nó phần nào làm y yên tâm, đồng thời không khỏi cảm thấy hắn là người đáng tin cậy.
Ngay cả lý trí của Quân Hoài Lang cũng không thể cưỡng lại cảm giác này.
Không đợi y lên tiếng, Tiết Yến đã gõ gõ trán y.
"Chẳng qua những chuyện này không cần ngươi nhúng tay. Vừa vất vả lại vừa bẩn." hắn nhếch môi cười, vẻ hung tàn trong mắt lập tức tan biến "Ngươi chỉ cần ngồi xem, kẻ muốn hại phụ thân ngươi, chết như thế nào là được."
Sau một lúc, Quân Hoài Lang mới tìm lại được giọng của mình.
"... vậy những bằng chứng này không phải là vô dụng rồi sao?" y hỏi.
Tiết Yến thấp giọng cười một tiếng.
"Sao lại vô dụng, có ích đấy chứ. Ta giữ nó là vì nó có ích." hắn nói.
Quân Hoài Lang lộ vẻ khó hiểu.
Lại nghe Tiết Yến nói tiếp "Khi lưới của bọn chúng tự quấn lấy mình, những chứng cứ này dù không xác định được là bọn chúng làm, cũng sẽ trở thành sợi dây cuối cùng để thu lưới."
Hắn nói "Dù gì, nghi ngờ của đế vương trước giờ không cần bằng chứng thật sự để chỉ ra ai cả."
---------
Thế nên từ ngày này, Quân Hoài Lang làm như không biết nguyên nhân của vụ vỡ đê là do con người gây ra, không nhắc gì tới chuyện này nữa.
Kim Lăng vẫn còn mưa liên miên.
Từ thành Bắc, nước sông đã ngập ba phần. Hiện vị trí vỡ đê vẫn chưa được sửa chữa, nước sông vẫn đang tràn vào thành, hiện nay quan binh chặn tạm bằng cát đá nhưng nếu có mưa lớn nữa sẽ lập tức bị cuốn trôi.
Vì thế vào ngày thứ hai bị vỡ đê, Quân Hoài Lang tìm đến Thẩm tri phủ.
Quan viên trong thành Kim Lăng hiện giờ chưa ai từng đảm nhiện chức vụ ở Công bộ, càng chưa từng đụng vào chuyện tu sửa đê điều. Con đê ở Kim Lăng đã trở nên kiên cố kể từ khi được tri phủ tiền nhiệm tu sửa hơn mười năm trước, mà trước đây cũng chưa từng xảy ra thiên tai nghiêm trọng như vậy.
Các quan viên hiện giờ cũng đành bất lực với chuyện này.
Nhưng Quân Hoài Lang thì khác. Ở kiếp trước, để tìm ra ngọn nguồn cáo buộc tham ô của phụ thân, y đã nghiên cứu kỹ lưỡng lũ lụt ở Giang Nam một lượt. Bây giờ y không chỉ có rất nhiều nghiên cứu về việc trị thủy sửa đê, mà con đê này ở kiếp trước được sửa bằng cách nào, cũng nắm rõ trong lòng bàn tay.
Y tìm Thẩm tri phủ để giúp y làm chuyện này.
Có Tiết Yến, Hứa gia và Quách Vinh Văn không cần y bận tâm, y không có năng lực như Tiết Yến để chống lại bọn chúng.
Chuyện mà y có thể làm được, cũng cần phải làm là cố gắng hết sức bảo vệ dân chúng trong thành Kim Lăng.
Về chuyện sống lại, y đương nhiên không thể nói trực tiếp với Thẩm tri phủ. Y chỉ nói bản thân quan tâm đến việc trị thủy, nghiên cứu nhiều tài liệu, đưa ra ý kiến của mình về cách tu sửa đê cho Thẩm tri phủ.
Thẩm tri phủ nghe xong cũng cảm thấy cách mà y đề xuất khả thi nên đã đồng ý để y tu sửa đê dưới danh nghĩa của Vĩnh Ninh Công, sau đó giao cho y toàn quyền thực hiện.
Vì vậy, Quân Hoài Lang đã dẫn theo quan binh và vật tư mà mình được cấp phát, ngày nào cũng đi sớm về muộn, đến chỗ vỡ đê tìm vị trí địa hình thích hợp để xả nước sông.
Tu sửa đê là chuyện quan trọng nhất hiện nay, còn lại là hàng chục ngàn nạn dân trong thành.
Số người chạy thoát và được cứu sống rất nhiều, trong thành không còn chỗ trống nên được chuyển đến vùng ngoại ô phía Nam. Những ngày qua, các quan viên ở Kim Lăng đang bận rộn với chuyện này.
Nhà cửa của nạn dân đều bị hủy hoại, hầu hết vật dụng của họ bị nhấn chìm dưới sông. Vì vậy, ngoài thức ăn y phục, nơi ở đi lại đơn giản, nó đã trở thành một vấn đề ở thành Kim Lăng.
Giá lương thực trong thành tăng vọt, nhất thời dân chúng bình thường đều gặp nguy hiểm.
Tuy nhiên, điều này không ảnh hưởng đến việc hưởng thụ của các quý tộc và thương nhân giàu có.
Những ngày qua, ngay sau khi lũ lụt lắng xuống một chút, một tin tức đã lan truyền trong giới thượng lưu của Kim Lăng.
Thanh Nguyệt phường ở ngõ Xuân Thủy thành Nam sẽ có buổi đấu giá đêm đầu tiên của hoa khôi trong vài ngày tới.
Không có gì lạ khi trong thanh lâu nâng đỡ một hai cô hoa khôi ở làng chơi Giang Nam, rồi rao bán đêm đầu tiên của cô nương với giá cao để kiếm lợi là chuyện thường tình.
Nhưng điều khác thường lần này, cô nương được bán đấu giá lại là Ngọc Kinh cô nương nổi tiếng ở Thanh Nguyệt phường.
Nghe nói Ngọc Kinh cô nương bây giờ mới mười lăm tuổi, trời sinh sắc đẹp tuyệt trần, lại có thiên phú gảy đàn tì bà động lòng người. Một tháng trước, Ngọc Kinh cô nương lần đầu lộ diện, chỉ một khúc múa trống, đã chấn động mọi người, làm nên tên tuổi của mình trong thành.
Tuy nhiên Thanh Nguyệt phường rất quý trọng vị cô nương này, sau một tháng cũng không để cô nương ấy xuất hiện mấy lần.
Nhưng càng như vậy thì việc kiếm được một tấm vé vào cửa Thanh Nguyệt phường càng trở nên khó khăn hơn. Nhiều quý tộc thương nhân giàu có đã chi rất nhiều tiền chỉ để được nhìn Ngọc Kinh cô nương một lần.
Bây giờ cô nương này sắp được bán đấu giá.
Điều bất ngờ hơn nữa là lần này Thanh Nguyệt phường còn tung tin, người trả giá cao nhất, nếu chịu trả giá gấp mười lần, có thể trực tiếp chuộc thân cho Ngọc Kinh cô nương, đưa người về nhà.
Ai cũng nói phường chủ của Thanh Nguyệt phường không còn muốn ở lại Kim Lăng, sớm đổi cô nương lấy tiền rồi bỏ trốn. Nhưng dù vậy cũng không khỏi khiến nhiều người xuýt xoa, muốn ôm mỹ nhân về nhà.
Trong thời gian ngắn, vì Ngọc Kinh cô nương mà thành Kim Lăng khắp nơi đầy nạn dân khôi phục được một chút phồn hoa hiếm có.
Tuy nhiên, phủ nha Kim Lăng lại rất trang nghiêm.
Lương thực tiền bạc được cất giữ trong kho lương ở nhiều nơi khác nhau, cất giữ đến lúc có thiên tai mới lấy ra cứu trợ dân chúng.
Bây giờ lương thực phải phát cho nạn dân, tiền bạc cũng phải kiểm kê, rồi mua lương thực dược liệu từ thương nhân, nên toàn bộ kho lương phải được phân loại xử lý một lượt.
Vài ngày trước, Thẩm tri phủ đã làm việc này. Ông cũng đặc biệt đến hỏi Tiết Yến về việc ai sẽ là người kiểm kê kho lương.
"Chuyện nhỏ này không phải các ngươi tự quyết định là được rồi sao?" lúc đó, Tiết Yến lạnh nhạt nhướng mắt, trong mắt lộ ra vẻ không kiên nhẫn "Bình thường ai làm chuyện này?"
Thẩm tri phủ vội vàng nói "Là Quách thị lang dưới quyền của Vĩnh Ninh Công."
Tiết Yến gật đầu, giấu hết tính toán vào trong mắt "Vậy thì cứ để ông ta làm không phải được rồi sao?"
Ngày thường, lương thực tiền bạc đều giao cho Quách Vinh Văn, Thẩm tri phủ vốn không biết gian tế trong quan phủ là ai, nhưng giờ ông nói với Tiết Yến chỉ vì chuyện này là chuyện lớn nên muốn tới báo cáo một chút.
Thấy Tiết Yến đồng ý, Thẩm tri phủ vội vàng đáp lời, chuẩn bị rời đi.
Đúng lúc này, Tiết Yến ngăn ông lại.
"Chờ đã." hắn nói.
Thẩm tri phủ nhanh chóng dừng lại.
Tiết Yến hỏi "Tiền bạc và lương thực, tách riêng phải không?"
Thẩm tri phủ vội vàng nói "Phải."
Tiết Yến nói "Một người làm quá chậm. Kiểm kê lương thực rất phiền phức, cứ để Quách Vinh Văn làm. Về phần tiền bạc, người khác ta không yên tâm. Thẩm tri phủ ông tự mình kiểm kê đi. Chuyện an bài cho các nạn dân, trước tiên cứ giao lại cho Vĩnh Ninh Công."
Thẩm tri phủ nhanh chóng nhận lệnh lui xuống.
Vì vậy, theo sự sắp xếp của Tiết Yến, tiền bạc và lương thực trong kho được hai người kiểm kê. Hôm nay, mật thư đã được chuyển đến bàn của Tiết Yến.
Đúng như dự đoán.
Tên tiểu tử Hứa Tòng An biết Ngọc Kinh sẽ được bán đấu giá, ngay lập tức bắt đầu xoay sở tiền bạc. Nhưng gã thì có bao nhiêu tiền trong tay? Nơi này cách kinh thành quá xa, gã không thể đòi tiền người nhà, chứ đừng nói đến việc mở miệng xin tiền phụ thân chuộc một hoa khôi.
Cho nên, gã đầu tiên là đến tìm Quách Vinh Văn.
Tôn tử bảo bối của Hứa gia ba đời đơn truyền đòi ông ta tiền, dù Quách Vinh Văn không có, cũng không dám nói là không có. Tuy nhiên, muốn mua một người, còn là hoa khôi nổi tiếng ở Kim Lăng, ông ta không biết phải gom số tiền này thế nào.
Đúng lúc này, kho lương ở Kim Lăng được giao vào tay ông ta.
Quả nhiên, ông ta đã lập tức vận chuyển một lượng lớn lương thực, lợi dụng giá lương thực tăng cao ở thành Kim Lăng, bán lương thực của quan gia cho thương nhân, suốt đêm lập các tài khoản giả, hòng che đậy những thiếu hụt lớn đó.
Nhưng ông ta không biết thương nhân mà ông ta tìm là người mà Tiết Yến đã mua chuộc.
Thương nhân đó mượn cớ mua bán ký một bản hợp đồng với Quách Vinh Văn, trong đó ghi rõ số lượng lương thực được mua, và số tiền đã trả.
Quách Vinh Văn cần tiền gấp, không muốn sinh thêm nhiều vướng mắc, chỉ biết giữa quan phủ và thương nhân có khoảng cách rất lớn, con buôn lương thực bình thường sẽ không biết tên người trong quan phủ, nên ông ta yên tâm đóng dấu ký tên.
Nhưng ông ta không biết bản hợp đồng đóng dấu ký tên, cùng với phong mật thư đã được đặt trên bàn của Tiết Yến.
Tiết Yến cầm mật thư cười lạnh.
Bây giờ, tội danh tham ô lương thực cứu trợ của Quách Vinh Văn đã được xác nhận. Còn công tử Hứa gia thì công khai mua hoa khôi bằng rất nhiều tiền, một khi muốn lần tung tích số tiền đó thì cũng có phương hướng.
Quách Vinh Văn tham ô, đưa tiền cho tôn tử của Hứa tướng, bây giờ, ngay cả khi vua Thanh Bình bị mù cũng không thể không nhìn thấy những gì đang xảy ra giữa bọn chúng.
Tiết Yến từ từ cất phong thư đi.
Tiến Bảo bên cạnh thấy hắn đọc xong thư, vội vàng hỏi "Chủ tử, con buôn lương thực đó cũng hỏi, tiếp theo nên làm gì?"
Động tác của Tiết Yến dừng lại.
Đối với hắn mà nói, đây là vấn đề mà trước giờ hắn sẽ không suy nghĩ. Chuyện hắn phải làm là dẫn dụ Quách Vinh Văn phạm tội tham ô và để lại bằng chứng, còn về con buôn lương thực kia, hắn đã kìm giá của Quách Vinh Văn xuống một phần, lợi ích từ việc này rất lớn. Bây giờ hắn chỉ cần bịt miệng người đó, làm tên đó sau khi lặng lẽ phát tài thì xem như không biết chuyện này, vậy là được.
Còn việc lương thực đó đi đâu, bán cho ai thì hắn cũng lười quan tâm.
Nhưng Tiết Yến do dự.
Hắn chợt nghĩ, nếu Quân Hoài Lang biết hắn dùng lương thực cứu trợ làm mồi nhử dụ Quách Vinh Văn cắn câu, y sẽ nghĩ gì?
Y dường như ... rất quan tâm đến những dân chúng lạ mặt đến cả tên họ cũng không biết trong thành kia.
Tiết Yến dừng lại, hỏi "... hôm nay Quân Hoài Lang đi đâu?"
Tiến Bảo vội vàng nói "Thế tử điện hạ sáng sớm tới bờ đê, nghe nói sau khi trời tối, ngài ấy quay về rồi tới lều trại của nạn dân ở thành Nam."
Quả nhiên. Tiết Yến thở dài.
"... chi thêm hai phần tiền mua lại lương thực từ trong tay con buôn đó." hắn đặt mật thư xuống, nói "Đêm nay gửi ra ngoài thành, nói là ta quyên tặng."
Hắn từ nhỏ đã nếm đủ lạnh ấm, không có phụ mẫu dạy dỗ nên người, tự nhiên không có đồng cảm, chỉ biết cân nhắc lợi ích.
Nhưng còn có cách gì chứ.
Hắn không lương thiện, nhưng người hắn yêu lại là người nhân từ mềm lòng nhất.