Ta Trở Thành Tục Huyền Của Thái Tử

Chương 37



Lửa cháy bùng lên cao vút bên ngoài thành lầu.

Tạ Lăng nhíu mày, đứng dậy đi đến rìa thành lầu nhìn, bên ngoài vô cùng ầm ĩ.

A Thuận hét lên chạy thẳng một mạch, nhảy lên bậc thềm ôm lấy chân Tạ Lăng, giống như một kẻ sắp chết đuối vớ được khúc gỗ trôi dạt.

“Điện hạ! Điện hạ! Có người tạo phản, dẫn nhuệ binh và kỵ binh xông vào!”

Tạ Lăng nghiêm mặt hỏi.

“Ai?”

A Thuận run lên một lúc lâu mới nói.

“Nô tài không biết, những con ngựa họ cưỡi cao bất thường, không ai từng nhìn thấy chúng ở Trung Nguyên.”

Tạ Lăng trầm mặc một hồi, lạnh mặt nói.

“Mạnh tướng quân cấu kết với kỵ binh Ô Nhược để dẫn sói vào nhà.”

Ta nghe mà lòng bàng hoàng.

Mấy ngày này đúng là thời gian Mạnh tướng quân xong việc được giao trở lại triều đình.

Nhưng trước giờ ông ta vẫn luôn trung thành với hoàng thượng, tuyệt đối không có lí do nào để tạo phản.

Chuyện quái gì đã xảy ra vậy?

Tạ Lăng đột nhiên nghĩ tới điều gì, sắc mặt biến đổi, hắn siết chặt lấy cổ tay ta, mặc cho ta giãy dụa thế nào, kéo mạnh ta đến bức tường cao nhất trong cung.

Ta tận mắt chứng kiến thị vệ đại nội bị kẻ địch tàn sát như rau cỏ, dưới ánh lửa từng giọt máu chảy ròng.

Trong số đó có một bóng người, vừa xuất hiện đã thu hút mọi ánh nhìn. Người đó mặc áo giáp, không nhìn rõ mặt, dưới thân là một con ngựa Ô Lý cường tráng khoẻ đẹp, vung cây thương tua rủ màu đỏ mà cha ta vẫn hay dùng, người đó lao ra từ trong hàng người, ngước mắt lên nhìn thấy, khoảnh khắc tiếp theo chỉ theo đó chạy thẳng về phía ta.

Ta còn chưa kịp kêu lên kinh ngạc, Tạ Lăng ở bên cạnh đã tức giận kêu lên.

“Lâu rồi không gặp, Sở Cửu, Sở gia mấy đời trung với quốc, không ngờ đến lượt ngươi lại đi cấu kết với Ô Nhược làm phản!”

Sở Cửu?

Sở Cửu!

Người đàn ông đó giơ tay lên, từ từ tháo xuống mặt nạ.

Hàng lông mày uy vũ nghiêng nghiêng bay, mái tóc đen mượt, đôi mắt sắc lạnh, bờ môi mỏng, đường nét góc cạnh đó, còn có thể là ai?

Gần một năm không gặp, Sở Cửu ngày càng cao gầy, giống như chim ưng trong đêm tối trên thảo nguyên, lạnh lùng, kiêu ngạo mà lại cô độc, còn mang theo khí thế bá đạo.

Huynh ấy nhìn ta chằm chằm, lâu đến như băng qua sông núi.

Mạnh tướng quân từ trong đám người bước ra.

“Điện hạ xin bình tĩnh, chúng thần chỉ là tìm được thuốc tốt từ phía tây biên giới, có thể giúp hoàng thượng giải độc.”

Sắc mặt Tạ Lăng hơi tái đi.

“Ta chưa từng thấy ai đi chữa bệnh lại náo loạn như vậy.” - Tạ Lăng trầm mặt - “Hơn nữa, ai nói hoàng thượng trúng độc? Các ngươi đừng hòng lấy cớ chữa bệnh để mưu đồ làm loạn!”

Một người bỗng từ phía sau Sở Cửu đi ra, thì ra lại là Ngô lang trung.

Ông ấy quỳ trên mặt đất, kêu lớn.

“Điện hạ, hoàng thượng có phải trúng độc hay không, để tại hạ xem là sẽ biết ngay!”

Hai bên lực lượng qua ngọn lửa chiến đối mặt nhau.

Đối diện là Sở Cửu cùng Mạnh tướng quân, trang bị trọng binh, dưới tháp cao lại chỉ là thị vệ đại nội đang mơ mơ hồ hồ không hiểu chuyện gì đang diễn ra.

Hầu hết binh lính bên này đều là do cha ta bồi dưỡng, cùng Sở Cửu kết nghĩa huynh đệ trong quân daonh, nghe những lời vừa xong, bất cứ lúc nào cũng có nguy cơ đổi chiến tuyến.

Tạ Lăng không có lựa chọn nào khác.

Bên cạnh Sở Cửu, một người khác đã đứng dậy.

Sở Cửu vốn đã rất cao, nhưng đứng bên cạnh huynh ấy, người kia còn cao hơn cả một cái đầu.

Lông cáo đen che hết nửa dưới khuôn mặt, hốc mắt lại cực kì sâu, thoạt nhìn không phải người Trung Nguyên.

Hắn không hành lễ với thái tử mà chĩa thanh trường kiếm trong tay về phía Tạ Lăng như một lời khiêu khích.

Sự thù hận mãnh liệt bùng lên trong mắt hắn.

Hắn hét lớn.

“Tạ Lăng, người dám ở trước mặt thần dân của mình giải thích trong khoảng thời gian này ngươi khống chế biên giới Chu quốc, nhiều lần xâm lấn Ô Nhược chúng ta, là có ý đồ gì?”

Hắn nói tiếng Trung Nguyên rất tốt, những tướng lĩnh và binh linh có mặt đều nghe được hiểu rõ.

“Ngươi tốn công như vậy để khiêu khích hai nước chiến tranh, không lẽ là để nhân cơ hội đoạt quyền?”

Sắc mặt của những người có mặt lập tức thay đổi.

Tất nhiên, không bao gồm Tạ Lăng.

Hắn vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh đó, trịch thượng liếc xuống nhìn tam vương tử Ô Nhược, khẽ cười một tiếng.

“Chỉ là một tên man di, có tư cách gì lên tiếng?”

Mắt hắn lộ ra sự kiên định, cao giọng nói.

“Bộ tộc các ngươi ở Đại Chu chúng ta đã giết bao nhiêu binh lính và dân thường, nợ máu với chúng ta nhiều không đếm xuể. Một lá thư đầu hàng mà đã đòi xoá bỏ hết nợ nần?”

Sắc mặt tam vương tử Ô Nhược lạnh đi.

“Chiến tranh và hoà bình, không phải chuyện một tên chỉ là thái tử như ngươi quyết là xong, hoàng đế của các ngươi đã ước hẹn hoà bình, nếu không phải vì ngươi tấn công liên tục, người dân hai nước đã không phải chết oan vì những động cơ tư lợi của ngươi!”

Hắn giơ tay phải lên, để lộ ra một bông hoa năm cánh mỏng manh tinh tế.

“Hoàng đế Đại Chu các ngươi trúng phải độc của loại hoa này, các ngươi ở Trung Nguyên không ai có thể giải độc này, nhưng ta mang thuốc giải của Ô Nhược đến, chỉ cần ba bước là có thể cứu mạng ngài ta!”

Tạ Lăng cười lạnh nói.

“Nói đùa, ta làm sao có thể cho phép đám người phản đồ các ngươi lại gần phụ hoàng? Ta khổ tâm lao lực vì phụ hoàng, không phải để cho những kẻ phản bội các ngươi trách móc vạch tội…”

“Điện hạ.”

Sở Cửu ngắt lời hắn.

Sở Cửu lấy từ trong ngực ra một xấp thư, vẫy vẫy về phía Tạ Lăng, từng bước từng bước đi tới, cho đến khi huynh ấy đứng ở dưới tầng thành.

Ánh mắt Tạ Lăng cứng đờ, sắc mặt trầm xuống trong nháy mắt.

Sở Cửu ngẩng đầu lên, nhỏ giọng nói chỉ để ba người chúng ta nghe được.

“Có phải vì hoàng thượng mà ngươi tiết lộ bản đồ hành quân cho Ô Nhược, buộc quân dân chúng ta phải phòng thủ ở Lan thành?”

Đôi mắt huynh ấy sâu như hồ nước, giọng nói cũng chẳng vội vàng.

“Điện hạ, bây giờ cục diện còn có nước vãn hồi, ngươi thật sự muốn ta phải đến mức thông cáo chuyện này với tất cả tướng lĩnh binh hộ của Đại Chu sao? Ngươi thật sự muốn ta bố cáo với thiên hạ âm mưu lang sói của ngươi và Thục Quý phi?”

Tạ Lăng trầm mặt không rõ, im lặng hồi lâu, đột nhiên nhìn ta, lại nhìn Sở Cửu.

Hắn cười lạnh.

“Sở Cửu, người trong lòng ngươi đang ở ngay bên cạnh ta, ta có thể bóp chết nàng ấy bằng một tay, ngươi chắc chắn ngươi muốn ép ta?”

Sở Cửu dừng lại, nhìn ta.

Dường như có hàng ngàn ngọn sóng tình cảm dâng lên trong mắt huynh ấy, chỉ cần nhìn ta, ta đã không kìm được mà run lên.

Tạ Lăng cười nham hiểm, hắn túm lấy cổ ta, mạnh đến nỗi ta khó thở, ho khan dữ dội.

Ta không nói nên lời, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào Sở Cửu ở dưới thành.

Ta tin rằng huynh ấy có thể hiểu ta.

Vì để cục diện quyền lực trở lại như cũ, ta chết không hối hận.

Nhà họ Tống của ta không có ai tham sống sợ chết.

Nhưng Sở Cửu lại như không có chút phân vân bối rỗi nào, nhíu chặt mày, cố nén lửa giận, vẫn là lui về phía sau từng bước một.

Khung cảnh lại rơi vào bế tắc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.