Yên hoa tam nguyệt, khi chạng vạng thuyền mới tới thành Dương Châu. Những đoàn người ngựa đạp trên cỏ trở về, trà lâu chật chội vọng tiếng cười ồ, ta không chủ động mà bị dòng người đưa đẩy. Không khí còn mang hơi nước, nữ tử son phấn gọi người nhớđến những chuyện phong lưu.
Hoa mai lay động ——
Ta lại bắt gặp vị đạo ấy từ trong thiên quân vạn mã! Tựa như đã ăn sâu vào tiềm thức! Ta ở trong đám người ra sức quay đầu lại, nhìn xung quanh, cố để không bị dòng người cuốn đi.
Không có.
Có điểm thất vọng, lơ đãng ngẩng đầu, ánh mắt liền đảo qua tửu lâu bên cạnh, phát hiện một ánh mắt mạnh mẽ—— hắn đứng trên lầu, hai tay nắm lấy lan can, thân thể tựa vào đó mà nhìn ta. Thì ra hắn tìm được ta rồi. Ánh mắt trong phút chốc giao nhau, biểu tình trên mặt hắn, ta nghĩ hẳn là mừng rỡ.
Hắn vội vã xoay người, biến mất khỏi tầm nhìn của ta. Chưa kịp sửng sốt, hắn đã xuyên qua đoàn người đến trước mặt ta.
Liễu Tam công tử trong mười dặm xuân phong đất Giang Nam chăm chú nhìn ta. Ngẩng đầu đối diện với ánh mắt hắn, trong nháy mắt, dường như mơ màng ảo giác —— ánh mắt này, dạy cho ta biết thế nào là tâm vô bàng vụ (nôm na là tâm không vướng bận).
Hắn lúng túng, như là muốn nói cái gì, nhưng, có thể nói gì đây? Hắn thậm chí không biết ta là ai.
Tựa tình nhân, huynh đệ, bằng hữu thất lạc trong loạn thế, bằng một chút vết tích, một chút dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng, nhận ra nhau giữa thiên quân vạn mã. Cuối cùng, mạnh mẽ tỉnh táo ——
Hắn, thậm chí, không biết ta là ai!
Nhịn không được suy nghĩ ác ý mà cười rộ lên. Làm sao bây giờ làm sao bây giờ làm sao bây giờ? Ta một bên cười, một bên thoải mái suy nghĩ, hiển nhiên cũng muốn nhanh chóng hỏi han tính danh, thân thế, lai lịch hắn… Ta phải làm sao mới có thể ăn nói rõ ràng?
“Họ Ngôn, con thứ hai, người kinh thành, mọi người gọi là Ngôn nhị công tử. Trong nhà ba đời sống bằng nghề buôn tơ lụa, cũng coi như có chút của cải. Gia phụ tuổi tác đã cao, chỉ sợ ta kém hiểu đời, tương lai nếu vạn nhất trong nhà có chuyện, sản nghiệp không người lo liệu, bởi vậy bảo ta ra ngoài du lịch, thứ nhất là thu thập kiến thức, thứ hai cũng tiện đường xem xét hàng hóa các nơi, học hỏi kinh nghiệm. Xá muội Tứ Nương, mẹ mất khi còn nhỏ, từ nhỏ đã ở cùng cha thân thúc bá…”
Nhìn xem —— Ngôn nhị, Liễu Tam, Ứng Tứ —— vừa khớp một vở kịch vui đùa. Chỉ là, lẽ nào ta thực sự muốn đem những lời này ra ứng phó hắn? Đi một đường nói một đường, chẳng cần nghĩ cũng có thể nói ra những câu đó như đã thuộc lòng, nói cách khác, có thể hay không chính ta cũng thực sự tin những câu này, khó bề phân biệt? Hay là một lần nữa tự thêu dệt một vở kịch cuộc đời? Tú tài thi rớt, nguyên quán Hoài Nam, viết được vài áng thơ văn, nổi tiếng đất Nguỵ, nhưng ở đời, có tài thường không gặp thời; bằng không cũng công thành danh toại, cha làm quan nhỏ, hôm nay gặp rủi ro bán đứng tổ nghiệp sống qua ngày… Triệu, Tiền, Tôn, Lý, Chu, Ngô, Trịnh, Vương (*) muốn chọn họ nào? Bằng không theo 《 Trung Dung 》(**) tùy tiện bịa ra 1 cái tên, khỏi xếp thứ tự cho phiền phức? …
(*) Trong Bách gia tính (trăm họ), thì các họ này đứng đầu
(**)Một trong 4 quyển Tứ Thư
—— Không.
Không!
Ta sao có thể làm như không có việc gì, đem lời thoại chậm rãi nói ra?
Tú tài thi rớt hay là công tử gặp rủi ro, họ Triệu hay họ Lý, người như vậy thế gian đâu thiếu? Ai cũng có thể nói họ là con thứ hai trong nhà, tự xưng Ngôn nhị công tử hoặc từng là đại thiếu gia, nhưng, trong con mắt màu đồng của Liễu Tam công, chỉ có một người, những người khác, hắn chỉ nhìn lướt qua.
Sở dĩ. Sở dĩ. Ta cho hắn thứ độc nhất vô nhị, bởi vì hắn tâm vô bàng vụ!
Ta nhìn hắn, mắt hắn, mũi, miệng, xương hàm, ý cười nhạt nhẽo của hắn, tự dưng nhớ lại tiếng tiêu trúc đêm trời tuyết ấy, giống nhau vô cùng, cảm xúc mỹ ngọc mà ôn nhuận.
Ta nói: “Ta là Trường Lưu. Tạ Trường Lưu.”
Bí mật đã giữ lâu lắm, giờ phút này lại bị vạch trần, hồi lâu không thấy tên đồng tâm tiệt ngọc kia thổ lộ, ba chữ cuối cùng rơi trên mặt đất, tản ra, tự tìm lối thoát. Ta còn chưa kịp thấy phản ứng của hắn, đột nhiên có người từ phía sau kéo tay ta, Liễu Tam xa dần khỏi tầm mắt, ta bị kéo đến lảo đảo. Tức giận, hùng hổ quay đầu lại.
—— Là một mảnh nguyệt bạch nhan sắc.
Nam nhân cao ngất đứng phía sau, cẩm phục trên người hắn nhìn có chút quen mắt, từng đường nét trên hiện lên rõ ràng, hình như đã từng gặp qua, bất quá, hay chỉ là tương tự, tựa như nam nhân này, trầm mặc, nghiêm túc, ít cười —— hay là, cũng chỉ là một thế thân?
Ta si ngốc mà nhìn hắn…
“Trường Lưu…” Giọng nói của nam nhân hệt như một tiếng thở dài, yếu ớt truyền đến, lọt qua tai như giác ngộ.
Hắn nhìn về phía Liễu Tam, Liễu Tam đứng tại chỗ, lặng lẽ, bình tĩnh nhìn lại.
Ta chợt lo sợ không yên.
Có thể tính là oan gia ngõ hẹp không? Một nắng hai sương trèo đèo lội suối, rồi lại ở đây dò xét tướng mạo nhau! Xì, rách việc!! Còn không biết nên đi đường nào, trước mặt bị chắn bởi hai người, hết lần này tới lần khác hiện ra! Ăn ý như vậy, khiến ta lâm vào đường cùng!
Liễu Tam bỗng nhiên cười, hiểu rõ mọi chuyện: “Ta chờ ngươi ở núi Minh Nãng phía tây thành.” Hắn thậm chí không hỏi ta có đi không, xoay người rời khỏi, bóng lưng biến mất khỏi tầm mắt ta giữa con đường nhộn nhịp.