Tạ Trường Lưu

Chương 22



Thật không biết đến lúc nào mới hết.

Ta thu xếp tinh thần để tiếp tục leo lên con ngựa chiến cuộc đời. Trầm Giang càng kiên trì muốn ta xuất ngũ, ta càng thêm kiên trì cự tuyệt. Đến cả Vương Hổ cũng biết trung thành báo quốc, ta cũng đã có nhiều năm nhàn rỗi nhận bổng lộc, cùng lắm thì da ngựa bọc thây, đối với hắn, cũng coi như không phụ.

“Hay là.” Ta mỉm cười thoải mái nhìn Trầm Giang, “Ngươi nghĩ ta không thể dùng được?”

“Nhưng…”

Ta nhướng lông mày, chặn lời gã: “Ngươi từ bao giờ đã trở nên lề mề như vậy? Nam nhi đại trượng phu hà tất tiếc một mạng sống? Thà đổ máu chứ nhất quyết không được đầu hàng! ”

Trầm Giang nhịn không được cười rộ lên, nhưng rất nhanh hóa vẻ mặt u sầu.

“Thật ra ta không sợ chết, sợ là sợ, nhưng thà đổ máu chứ quyết không đầu hàng, chung quy rồi sẽ rơi vào một vực sâu không đáy!” Gã bùi ngùi.

“Sao lại nói vậy?”

Trầm Giang gãi gãi đầu, ngữ khí khác lạ: “Lần này xuất binh, hoàng thượng sai tả chiếu tướng Vương Hạo Dương, ngự sử Lý Dụ, An Lăng chiếu tướng Biện Đồ, những lão tướng bất dụng, cùng Giang Đô hầu Bùi Chương – 1 kẻ kiêu ngạo cầm đầu. Bùi Chương là người đọc sách, nghe nói ngày đó trên điện, hắn tự đề cử chức tướng quân, nói về binh pháp miệng lưỡi lưu loát, tự xưng am hiểu binh thư, nhưng, tiểu Hầu gia, ngài cũng biết, trên đường hành quân có thể xảy ra nhiều chuyện xấu, trong đó rất nhiều cái cần phải dựa vào kinh nghiệm mà giải quyết. Bùi Chương thì sao? Đừng nói là chưa từng có chút kinh nghiệm nào, sợ rằng đến người chết còn chẳng thấy nổi 1 lần. Dùng hắn là quá mức liều lĩnh. Hơn nữa người này bảo thủ, không nghe ý kiến của thuộc hạ, chẳng giấu gì ngài, về chuyện binh lực, mấy ngày nay ta đã cùng hắn tranh luận gay gắt.

Trận này, chỉ sợ là…”

Tâm trạng thật bất an, không biết là bởi Trầm Giang hay là vì Trọng Hoa.

Ta vội hỏi: “Hoàng thượng có biết không?”

Trầm Giang thở dài, lắc đầu: “Sự tình xã tắc gấp gáp, ta cùng mấy lão tướng liên kết trình 1 tấu chương, một vài quan văn trong triều cũng vậy, kết quả đều bị hoàng thượng bác bỏ.”

Hồ đồ như vậy, là đạo lý gì? Nghĩ tới nghĩ lui, ta chỉ biết oán hận giậm chân.

Trầm Giang lại nói: “Kỳ thực cũng không gay go đến thế. Mấy ngày hôm trước trong quân xuất hiện một mưu sĩ, ta cùng hắn thảo luận qua quân tình, thật vô cùng lợi hại! Có hắn bày mưu tính kế, một trận sẽ có ba phần tất thắng!” Gã dừng một chút, hỏi: “Ngươi đoán xem hắn là ai?”

Là ai?

Ta cả kinh. Chẳng hiểu vì sao lại có dự cảm thấp thỏm này.

Trầm Giang vẫn cười, mi phi sắc vũ, vẻ mặt chờ mong, không để cho ta chối từ.

“Là ai?” Ta rốt cuộc chỉ biết hỏi.

Gã hắng giọng, chậm rãi tuyên bố: “Duy Dương Liễu Tam công tử.”

Máu như bị thiêu cháy.

Là hắn! Dĩ nhiên là hắn!!

Cho nên hắn mới không chần chừ mà cất bước, cho nên hắn mới không hề nói bảo trọng hay tạm biệt, thì ra đã sớm có tính toán. Ngươi chỉ bâng quơ nói câu cam nguyện, mà nay hiểu rõ, ta mới hận đã gặp lại muộn màng, nhưng vẫn còn hơn là không gặp. Nếu duyên đã định, vậy, đến tột cùng là kiếp trước ngươi thiếu nợ ta hay ta thiếu nợ ngươi?

Duy Dương Liễu, Duy Dương Liễu, có biết ta phụ ngươi như thế?

Ngày mở thành nghênh chiến, ta trà trộn trong mười vạn sĩ tốt, xa xa nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc trên thành lâu kia. Liễu Tam công tử uy phong lẫm liệt đứng sau đại tướng quân, hơi cúi người, hình ảnh mười vạn đại quân thu vào đáy mắt. Thế nhưng hắn không tìm được ta. Chỉ có một mình ta biết —— trong cái khoảnh khắc nhãn thần lưu chuyển, chúng ta tựa như gần như xa.

Trong chốc lát cửa thành mở rộng, một đội nhân mã nối đuôi nhau, Bùi đại tướng quân dẫn đầu, Trầm Giang cũng ở trong đó. Tới trước mặt, Trầm Giang không hề nhìn lại, nhếch môi, không tiếng động mà nói với ta, “Cẩn thận “, rồi lướt qua. Ta mỉm cười, cũng hướng về bóng lưng gã mà nói câu “Bảo trọng”. Đột nhiên cảm nhận được 1 ánh mắt, quay đầu lại, Liễu Tam ở trên ngựa thẳng tắp nhìn qua —— giữa thiên quân vạn mã, hắn thực sự tìm được ta rồi! Nhìn hắn —— giáp bạc sáng ngời, trường kiếm ba thước…

Ta âm thầm kinh tâm.

Nhưng chính lúc lo sợ không yên ấy, hắn nhoẻn miệng cười, giục ngựa đi thẳng. Ta biết, hắn có ý đồng sinh cộng tử. Tâm niệm chuyển động, bỗng nhiên rõ ràng —— nhân sinh khó lường, nếu có thể gặp lại, so kiếm uống rượu, cùng nhau hát vang; nếu không thể, tam sinh định hứa, sẽ báo ân sâu!

Bắc Phong kính liệt, nơi chốn giương cờ phát động. Xa xa chậm rãi xuất hiện vài chấm nhỏ, lát sau đầy cả 1 đường, bóng người đông nghịt bắt đầu tuôn ra, tiếng vó ngựa dần đinh tai nhức óc, cây cỏ dưới chân cũng rung theo nhịp điệu.

“Ngôn nhị…” Vương Hổ nhẹ nhàng gọi ta.

“Chuyện gì?” Con mắt không hề chớp mà gắt gao nhìn quân địch ngày một tới gần, vì sao còn không đánh trống thúc giục? Bắc quân nhiều kỵ binh, một đường lao thẳng tới khí thế ngút trời, đợi khi tới gần sẽ không cách nào chống đỡ! Còn không đánh mà đợi đến khi nào nữa?

“Là anh em cũng được một thời gian, nếu như hôm nay ta không thể quay về, nhờ ngươi giúp ta vài việc! Hãy chiếu cố phụ mẫu ta, rồi giúp muội muội Tử Hoa của ta tìm một người tốt…”

“Đừng nói gở!” Ta vội ngắt lời hắn.

“Còn Hoa Tiểu Miêu, ngươi nói cho nàng, để nàng gả được cho người khác!” Hắn không để ý tới ta, cắn răng: “Nàng là một cô nương tốt, ngươi nếu thích nàng, hãy giúp ta chiếu cố nàng cả đời! Ngươi hãy đối xử tốt với nàng! Ta tin ngươi! —— Hảo huynh đệ, ngươi đáp ứng ta chứ!?”

Ta không chịu trả lời, nhanh tay siết chặt bảo kiếm —— khi còn sống, Tạ đại tướng quân thường dùng thanh “Bắc Đẩu” này rong ruổi sa trường, giết địch vô số.

Hắn liên tiếp giục: “Đáp ứng ta! Đáp ứng ta đi!”

Trống trận rốt cục cũng vang lên, một hồi lại một hồi —— nhưng sợ rằng đã quá trễ ——

“Ngươi đáp ứng ta đi!!” Vương Hổ nhéo cánh tay ta, trong mắt nổi tia máu, hét lớn nhưng lại là cầu xin. Chiếu tướng rút kiếm, hoành thiên, chậm rãi——

Ta mạnh mẽ nhắm mứt rồi mở ra, quát to một tiếng: “Được!”

Núi hô biển gầm cùng tiếng hò hét tức khắc vang lên. Vương Hổ cười buông tay. Bốn vạn quân như hồng thủy, ào ạt điên cuồng chạy theo mũi kiếm của người đứng đầu. Ta phi thân lên phía trước, bảo kiếm ra khỏi vỏ, một kiếm chém tên địch trước mắt ngã ngựa.

Mười bước giết một người, vạn dặm không tha.

Kiếm khí tiêu sâm.

Kiếm ý như hồng.

Đến nỗi không nhìn rõ quang cảnh.

Quân địch càng ngày càng nhiều. Mấy tên địch thúc ngựa lại đây, vây ta giữa vòng đấu, nhưng rồi từng người bị ta chém hạ. Ta đã quên ai là Trường Lưu, đã quên ai là Trọng Hoa, quên mình còn sống hay đã chết. Khí lực dâng cao, bắc đẩu hàn quang lóe ra, nhìn một người giết một người, sạch sẽ lưu loát.

Đến tận khi nghe thấy tiếng kèn thu binh ảm đạm vang lên.

Ta sợ hãi nhìn chung quanh —— là thi thể của hàng ngàn binh sĩ, người bị thương rên rỉ, mặt đất nhiễm sắc hồng, thậm chí thấm đẫm máu tươi…

Mấy vạn quân đã bị địch cô lập, bị địch vây quanh rồi tấn công vào điểm yếu, xa hơn, có thể thấy đại quân đang chật vật chống trả quân địch. Ngay đến lui binh cũng không thể lui theo đội hình, cơ hồ đã bị người ta xâm lược…

—— Đại thế đã mất!

Có vật gì theo cánh tay phải trườn xuống, ấm áp. Thì ra, không biết từ lúc nào đã bị thương, chảy máu, cũng không cảm thấy đau nhức.

Lẽ nào phải trừng mắt đứng nhìn giang sơn rơi vào tay kẻ khác? Thiên hạ của hắn, giang sơn của hắn, sao có thể thiếu hụt chút nào?! Mờ mịt đứng lặng, chỉ còn một ý niệm trong đầu: ta — muốn — giúp — hắn — đoạt — lại — tất cả! Dù có phải liều mạng, ta cũng muốn bảo vệ giang sơn của hắn, một tấc đất cũng không thể mất đi!

Quay đầu nhìn lại, quân địch ở giữa trận doanh, vây quanh chủ soái. Hắn mặc chiến bào đỏ tươi, khí định thần nhàn, chỉ huy kiên định. —— Bắc Đẩu chém sắt như chém bùn, lấy đầu người không phải là chuyện nói chơi.

Tâm niệm thay đổi thật nhanh.

Ta hít sâu một hơi, nắm chặt Bắc Đẩu rồi phóng ngựa lao ra. Chỉ mành treo chuông, có người kéo ta lại —— là Liễu Tam. Ta gạt tay hắn.

“Trường Lưu!” Hắn biến sắc giữ ta lại.

Ta vẫn không chịu thôi. Liễu Tam gắt gao giữ cổ tay ta, không nói được một lời, lông mày nhíu chặt, phẫn nộ nhìn ta, hồi lâu, ánh mắt hắn mới chậm rãi từ do phẫn nộ biến thành lo lắng, rồi từ lo lắng mà biến thành không chút gợn sóng.

Chung quy chỉ có thể cụt hứng thở dài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.