Ta Tự Nâng Cấp Thành Phu Nhân Phản Diện!

Chương 101: Chương 101





Ngày thứ ba trên hoang đảo.
"A A A A A A "
Tiếng hét vang lên thất thanh trong rừng già, Tống Mịch bế An Tố chạy như bay ở đằng trước, đằng sau là một đám sinh vật gớm ghiếc điên cuồng đuổi theo.

Tiếng rú hòa cùng tiếng hét tạo nên âm thanh rợn người.

Một sinh vật từ đâu xuất hiện trước mặt, Tống Mịch một chân đá sinh vật bay ra xa, đổi hướng tiếp tục chạy.

Kiếm đâu??
Hờ hờ, hôm qua chém hăng quá, kiếm-kun không chịu được, đầu lìa thân.
Giao chiến nhiều Tống Mịch rút ra kinh nghiệm, cái lớp đen xì bên ngoài lũ quái vật có độc, không nên chạm vào da thịt trừ khi muốn gặp tổ tiên sớm chút.
Không chỉ cô, đám sinh vật cũng thông minh hơn chút, biết so về tốc độ không thể nhanh bằng cô, liền dùng đá ném lên trước, không trúng nhưng cũng ảnh hưởng đến tầm nhìn của Tống Mịch.
An Tố đột nhiên vươn người ôm chặt cổ Tống Mịch, che mất một góc tầm nhìn của cô.

Chạy được một đoạn, một đám quái vật từ trên trời rơi xuống trướt mặt.

Cô đạp vào cây bên cạnh muốn dùng lực đạp đổi hướng nhưng cây không chịu nổi, giây sau liền gãy, Tống Mịch không những không đổi được hướng mà còn chậm lại khiến sinh vật đằng sau nhanh chóng vọt lên.
Vèo...vụt....phụt...
Một vật gì đó sắc bén, mang theo gió lạnh vụt qua má cô, sau đó là tiếng gầm gừ đứt quãng như bị ai đó bóp cổ của lũ quái vật đằng sau.

Mà từ trên trời rơi xuống những bộ phận bị cắt lìa của lũ quái vật.

Máu bắn tung tóe khắp nơi, thân cây dính máu lập tức hóa đen, cứng ngắc.

Riêng 1 mét xung quanh Tống Mịch lại vô cùng sạch sẽ, một vết máu cũng không tới.
Khóe miệng Tống Mịch giương cao, tâm trạng cực kì vui vẻ, sâu trong đáy mắt là sự tự hào, tin tưởng.

Cô đánh ngất An Tố, tìm nơi sạch sẽ đặt xuống, rồi quay người.

Bóng lưng thiếu nữ vận chiến bào màu đen lộng lẫy, mái tóc búi cao toát ra ánh sáng trắng vừa quen thuộc vừa lạ lẫm.

Mặc Hoành điều khiến kiếm chém lũ quái vật thành nhiều mảnh, hành động vô cùng thô bạo, đáng sợ.

Tống Mịch biết nàng đang tức giận, vô cùng tức giận.
Mặc Hoành quay người, ánh mắt sáng ngời, tràn đầy lo lắng, có chút xúc động nhìn Tống Mịch.

Không nói một lời, liền lao đến ôm chầm cô vào lòng, giọng nói cố gắng bình tĩnh nhưng không thể, nghẹn ngào nói.
"Chủ nhân, xin lỗi, em tới trễ rồi"

"Không trễ, rất đúng lúc" Đuôi mắt cô cong cong, tràn ngập niềm hứng khởi.
Mặc Hoành ổn định cảm xúc, chậm rãi buông Tống Mịch ra, quay đầu nhìn ngó xung quanh.
"Chủ nhân, em biết đây là đâu!"
Tống Mịch chống tay, nhíu mày nhìn lên bầu trời chói sáng, vừa bế An Tố vừa đáp.
"Ta cũng biết rồi, tuy nhiên không phải nơi nhốt ta năm đó, chỉ là một nơi tương tự"
Ngày rơi máy bay, tên kia chúc cô may mắn, may mắn mà hắn nói không phải vụ nổ, mà là hoang đảo này.
Tống Mịch: "Mặc Hoành, khi ngươi đến đây có để ý đất liền xung quanh không?"
Mặc Hoành trầm ngâm giây lát rồi nói.

"Đất liền à? Em thấy ở bờ biển xây ngọn hải đăng rất cao, sơn màu đỏ chói, cực kì bắt mắt"
Tống Mịch: "Hải đăng quay về hướng nào?"
Mặc Hoành: "Tây Nam"
Tống Mịch nhíu mày: "Tây Nam...hướng Tây Nam...đệt...tam giác Skullcap"
Mặc Hoành không hiểu tiếng anh, nghiêng đầu hỏi lại.
"Tam giác gì cơ?"
"Tam giác Skullcap - Tam giác Đầu Lâu"
Tam giác Đầu Lâu điểm đen trên biển, nơi chôn vùi hơn trăm nghìn tàu thuyền dưới đáy đại dương, hàng nghìn máy bay mất tích không rõ tung tích tại đây.

Là tuyến đường bị quốc tế ngăn cấm, không được đi qua.
Hai người vừa đi vừa nói, rất nhanh đã đến khu vực bỏ hoang lần trước, Mặc Hoành nhìn thấy nơi này, mới đầu có chút ngỡ ngàng, ngay sau đó là ánh mắt chán ghét, sắc lạnh, bàn tay siết kiếm run lên bần bật.
Tống Mịch đặt An Tố xuống đất, đúng lúc cô bé tỉnh dậy, vừa nhìn thấy tòa nhà phía sau Tống Mịch sợ đến trợn mắt, cừng đờ.

Thấy Tống Mịch muốn tiến vào, cô bé năn nỉ.
"Chị...đừng vào...nơi đó...chị...."
An Tố hai tay đan vào nhau run rẩy, cố gắng khuyên ngăn Tống Mịch muốn bước vào nơi thí nghiệm bỏ hoang kia.

Kí ức đáng sợ ùa về, An Tố không kìm được nước mắt nghẹn ngào rơi xuống, cơ thể kinh sợ mãnh liệt.
Tống Mịch thở dài, muốn an ủi vài câu thì bị cô bé chặn lời.
"Rất nhiều...rất nhiều khí đen...chị đừng vào...khí này...cái này...giết người...đáng sợ lắm....khí này thật sự có thể giết người....chị tin em đi....chính mắt em....nhìn thấy....người đó....hắn ta....hắn ta..."
An Tố rơi vào trạng thái hỗn loạn, nói năng lung tung, đứt quãng, con ngươi co rút lại nhỏ như cây kim như rơi vào cảnh tượng đáng sợ, hãi hùng.

Khuân mặt tràn ngập hốt hoảng, mất khống chế, hoàn toàn bị nỗi sợ chi phối.
Từng câu từng chữ cô bé thốt ra có chút kì lạ, Tống Mịch giữ đầu cô bé, ép nhìn thẳng vào mắt mình, cô gặng hỏi.
"Người đó làm sao?"
Con ngươi An Tố nhìn thẳng vào mắt cô, nước mắt không ngừng chảy ra, nhưng đã có chút tỉnh táo cùng với đó là tiếng khóc ngày càng lớn.
"Anh ta....anh ta...tự sát..."
Tự sát?
Tống Mịch: "Bằng cách nào?"
An Tố nhắm chặt mắt, ngậm miệng nhất quyết không nói, đến khi Tống Mịch dọa sẽ để cô bé một mình mới chịu lắp bắp mở miệng.

"hu hu hu...sé rách miệng...làm hai...hu hu hu...tự tay..."
Cô xem như đã hiểu, lại đánh ngất An Tố, giao cho Mặc Hoành.

Bế cô bé nhỏ nhắn, mặt búng ra sữa trong tay, Mặc Hoành ngây thơ nghiêng đầu quan sát.

Tống Mịch đi vòng qua cái hố, còn Mặc Hoành trực tiếp bay ngang qua, đột niêng nàng nghe thấy tiếng than khóc, cúi đầu nhìn là những bàn tay của trẻ nhỏ, được tạo bới oán khí chồng chất.

Chân của An Tố bị khí đen cuốn lấy, khiến Mặc Hoành bị vạ lây.

Thấy Tống Mịch đang xa dần liền gằn giọng: "Cút!"
Khí đen lập tức thả ra, chỉ dám ở dưới chân nàng vờn qua vờn lại.

Mặc Hoành tức tốc, đuổi theo Tống Mịch.
"Chủ nhân, cái hố kia...."
"Nơi chôn xác những thí nghiệm thất bại"
Tống Mịch đi nhanh vào bên trong, rẽ trái rẽ phải như tìm gì đó.
"Vậy đám sinh vật kia....."
"Là thành phẩm thất bại nhưng không chết"
Mặc Hoành trầm mặc, lặng lẽ nhìn thiếu nữ lần mò đường đi phía trước, ánh mắt đau lòng, buồn bã phảng phất, nói.
"Không lẽ nếu như năm đó chủ nhân không thành công cũng......"
"Sẽ giống như bọn họ"
Từ đầu tới cuối, ngữ điệu của Tống Mịch vô cùng bình thản, thờ ơ tột độ, một chút bi thương, trầm mặc cũng không có, như thể việc này không có chút liên quan nào tới mình.
Tống Mịch rẽ trái, rẽ phải, phòng nào cũng vào ngó ngó, tìm kiếm.

Nhờ Mặc Hoành, nơi bọn họ đi đều sáng trưng nên cả quãng đường không gặp sinh vật đáng sợ nào.
Đến một hành lang dài, xung quanh được ánh mặt trời chiều tới, Tống Mịch đang rảo bước đột nhiên dừng lại, đi ngược lại vị trí cũ, dẫm chân vài cái, tiếng động phát ra có chút kì lạ.

Khóe miệng nhếch lên nụ cười hoàn hảo, mỹ lệ.

Cô sờ tay vào tường, lần mò một lúc lâu rồi trở lại giữa hành lang.

Bên trái gõ 7 lần vào 4 vị trí khác nhau, bên phải gõ 5 lần vào 5 vị trí khác nhau, vị trí gõ là đan xen.
Dưới chân bọn họ, dần dần mở ra, bên dưới là một lớp bê tông hình vuông khá lớn, Tống Mịch lấy búa đập vỡ lớp bê tông.

Khi bùa đập vào sắt keng lên một tiếng, Tống Mịch nở nụ cười tươi rói gạt bụi xung quanh.


Ở dưới cùng là một lớp sắt hình nhữ nhật, không có bất cứ thứ gì khác, chỉ có số thứ tự từ 1 đến 9 phát ánh sáng xanh nhàn nhạt, đây là khóa cao cấp và tân tiến nhất hiện tại, cần có thẻ mới có thể mở, nếu cố gắng đập vỡ sẽ kêu lên cảnh báo.
Tống Mịch không vội, lôi máy tính bảng có trận phát kết nối với khóa màn ảnh, hí hoáy một hồi, lớp sắt dần dần mở ra.

Bên dưới là một hành lang sáng trưng, xung quanh đều là màu trắng sạch sẽ, so sánh với bên trên như hai thái cực khác nhau.
Tống Mịch cứ đi như vậy, mở 2 khóa cao cấp tiếp theo, sử dụng hành lang đi sâu xuống lòng biển.
Ting
Cửa thang máy bật mở, cảnh tượng bên trong vô cùng kinh ngạc, khiến người khác không thể tưởng tượng nổi.

Rộng lớn, vô cùng rộng lớn, có rất nhiều phòng, mỗi phòng đều đánh số thứ tự tất cả đều một màu trắng sạch sẽ.

Tống Mịch vận đồ đen, toàn thân bẩn thỉu nhếch nhác, cực kì trái ngược với nơi này.
Thí nghiệm dưới lòng biển sâu, khắp nơi đều là thiết bị công nghệ hiện tại cao, có những thứ ngay cả thế giới còn chưa biết đến hay công bố ra bên ngoài.

Cánh cửa gần Tống Mịch nhất bật mở, một người mặc đồ trắng, đeo khẩu trang cùng chiếc kính che hết nửa mặt bước ra, vừa nhìn thấy cô, còn chưa kịp kêu lên đã bị đánh ngất kéo vào phòng.
Tống Mịch mặc vào quần áo của cô ta, đeo lên khẩu trang và chiếc kính lớn, giờ thì không ai biết ai vào ai.

Cô trói người này giấu vào một góc phòng, cầm dây thẻ ung dung rời khỏi phòng.

Rất nhiều người đi qua Tống Mịch, không một ai mở miệng chào hỏi, không khí lạnh lẽo bao trùm mọi nơi.

Đột nhiên có người vỗ vai cô.
"Jess, you havent submitted a report yet."
[Jess, cô còn chưa nộp báo cáo.]
"I immediately went to get it"
[Tôi ngay lập tức đi lấy]
"Hurry, There are visitors coming"
[Nhanh lên, có khách sắp đến]
"OK"
[Được]
Không một khe hở, không sợ hãi, Tống Mịch vờ quay lại phòng, đến khi người kia đi khuất cô lại tiếp tục xem xét cấu trúc nơi này.

Đi qua một căn phòng đóng cửa sắt, bên trong phát ra tiếng khóc cùng rên rỉ của trẻ nhỏ, Tống Mịch quyết định mở khóa bước vào.
Đây chính là nơi nhốt vật thí nghiệm, những đứa trẻ bị nhốt trong một căn phòng, người bên ngoài quan sát bọn chúng qua lớp kính, không khác gì thú nuôi trong sở thú hay một vật trưng bày.

Có phòng 1, có phòng 5 đứa trẻ, nhưng đứa trẻ đưa đôi mắt vô hồn của người chết theo từng bước chân của cô.

Có đứa mất đi cánh tay, có đứa toàn thân trắng bệch, có đứa đôi mắt đỏ ửng không con ngươi.

Tất cả những đứa trẻ ở đây đều đã trải qua thí nghiệm, giữ được hình dáng con người hầu như không còn ai, mỗi đứa trẻ đều được mặc quần áo đánh số thứ tự
Đi qua một căn phòng, Tống Mịch lập tức chú ý đến đứa trẻ bên trong.

Là một bé trai tầm 10 tuổi, đôi mắt vàng cùng mái tóc xoăn, nước da ngăm đen, đặc trưng của người Nam Á, người duy nhất giống con người, trừ đôi mắt.

Đứa bé nhìn chằm chằm vào cô rồi nở nụ cười khinh miệt, mở miệng lẩm bẩm.


Nhìn lên bảng ghi chú bên ngoài, đứa bé này đến từ Ấn Độ,Tống Mịch bỏ khẩu trang, sử dụng khẩu hình miệng.
"main tumhen yahaan se nikaal sakata hoon"
[Tôi có thể đưa cậu ra khỏi đây]
Đứa bé trợn mắt ngạc nhiên, lập tức xông tới cánh cửa, con người màu hổ phách nhìn đăm đăm như muốn dò xét Tống Mịch, mãi sau thằng bé hỏi lại.
"kyon?"
[Vì sao?]
"main kar sakata hoon, lekin main nahin karoonga"
[Tôi có thể, nhưng tôi sẽ không làm thế]
"main upayogee hoon, ke maadhyam se dekh sakate hain"
[Tôi có ích, có thể nhìn xuyên thấu.Làm ơn hãy mang tôi rời khỏi đây, làm ơn]
"jab tak aap mujhe na bataen ki jaanakaaree kahaan sangraheet hai"
[Trừ khi cậu nói cho tôi phòng lưu trữ thông tin ở đâu]
Đứa trẻ đột nhiên nhíu mày, nhìn Tống Mịch với ánh mắt ngờ vực, đắn đo một hồi, cuối cùng cũng nói.
"yahaan se chale jao, baeen or ke 21 ven kamare mein।"
[Ra khỏi đây, đến căn phòng thứ 21 bên trái.]
"mera intajaar karana"
[Đợi tôi]
Tống Mịch mỉm cười bỏ đi, ra đến ngoài làm theo lời chỉ dẫn của đứa trẻ, bước vào căn phòng số 21, người ngồi trước máy tính không chút phản ứng, ngẩng đầu nhìn cô rồi hỏi.
"What do you want?"
[Cô muốn gì?]
Tống Mịch trong giây lát bẻ gãy cổ tên kia, không chỉ một, những người xung quanh chưa kịp phản ứng đã ngã xuống, xương cổ đứt lìa, có người lập tức rút súng, điều đó khiến anh ta chết ngày càng nhanh.

Cô tìm một máy tính ngồi xuống, tìm kiếm thật tỉ mỉ, không có thông tin về người đứng đầu, đây là máy lưu trữ, các cuộc thí nghiệm và trường hợp thất bại.
Hơn 4 tiếng trôi qua, Tống Mịch tìm được hồ sơ thông tin của những người từng làm việc hoặc ghé qua trong thời gian ngắn tại nơi này, mục này được để cuối cùng, góc trong cùng, không để ý sẽ không nhận thấy.

Cô lặng nhìn thông tin trước mặt, qua cặp kính, ánh mắt lạnh lẽo, thâm trầm như muốn nuốt chửng sinh mạng.
Trong này có hơn 50 hồ sơ, có 3 người mang quốc tịch giống cô.

Bọn họ đều dùng biệt danh, thông tin cá nhân đều không có nhưng trong số những khuân mặt ở đây, Tống Mịch nhận ra một người rất quen đó là Lăng Húc thuộc Lăng gia và người đàn ông tu tiên từng đánh nhau với Mặc Hoành.
Lưu hết hồ sơ này vào máy tính bảng của mình, Tống Mịch mỉm cười bước ra khỏi phòng, còn không quên đặt mấy cái xác ngồi ngay ngắn lên ghế.

Đi đến ngã rẽ, đằng trước có một đám người đi đến, ai nấy đều diện đồ đen, đeo mặt nạ quỷ dữ, lạnh lùng và khí thế.
Từ xa nhìn vào, Tống Mịch nhận thấy dáng hình người con gái đi bên cạnh người đàn ông đứng đầu rất quen, cánh tay còn bị thương.....rất giống, Diệp Tịnh Y.

Không đúng, người này chính là Diệp Tịnh Y.
"Mặc Hoành, xem xem linh hồn trong thể xác người con gái kia là gì?"
Mặc Hoành bế An Tố dán bùa ẩn hình, bay đến gần Diệp Tịnh Y, giây sau lập tức quay lại, chấn động nói.
"Em không nhìn được, có gì đó chặn lại linh lực của em.

Nhưng em chắc chắn linh hồn kia không phải là Diệp Tịnh Y"
Đệt!
Trong khi bà đây khó khăn vất vả sinh tồn, thì nữ chính các ngươi hở tí trùng sinh, hở tí xuyên không...
Lão thiên gia, ông ngứa đòn lắm rồi đấy!!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.