Hạ cánh xuống thành phố L, bước xuống máy bay khí lạnh ập vào mặt làm Tống Mịch rét run, không quan tâm bản thân răng sắp va vào nhau, cô áp lại gần Ngạo Đường nằm lấy bàn tay lạnh băng như xác chết đông cứng của anh nhét vào trong túi.
Chờ bọn họ bên ngoài là 2 chiếc xe Bentley đen tuyền, vỏ ngoài bóng loáng, vô cùng khí thế.
Người đứng xung quanh toàn thân y phục vest đen chỉnh tề, sắc mặc ai nấy cô cùng nghiêm nghị, vô cảm.
Vừa trông thấy Ngạo Đường một người cao lớn, cổ áo thêu một đường màu vàng nhạt bước dài đến, cúi người chào, động tác rất chuẩn mực không có gì bắt bẻ nhưng Tống Mịch nhận ra tất cả những người ở đây, cả người đàn ông dẫn đầu đều không coi trọng Ngạo Đường, ánh mắt sau đôi kính râm thờ ơ và xem thường, tất nhiên việc này không hề lộ liệu, vô cùng kín đáo.
Việc của bọn họ chỉ là nghe theo lệnh và có trách nhệm ứng xử chuẩn mực với người trong gia tộc, còn thâm tâm thái độ như thế nào thì không ai quản được, cái đó là do mỗi người.
Tống Mịch khóe miệng nhếch lên, cắt ngang người đàn ông kia định mở miệng
“Đây là người của ai?”
Ngạo Đường nhìn người đàn ông một chút, trầm ổn trả lời, không hề có ý kiêng dè.
“Sở Minh Thành”
“Lại là cái tên thiểu năng này”
Tống Mịch vô cùng tự nhiên mắng người, nhìn người đàn ông đứng bên cạnh luôn nhìn chằm chằm bọn họ, cánh môi hơi mím, bàn tay cũng vô thức hơi siết.
Cô mỉm cười thỏa mãn.
Tức giận chưa? Tức giận chưa?
Càng tức giận càng đẹp trai!
Bà đây chính là muốn các ngươi tức chết!
“Ngũ thiếu gia, chúng tôi phụ trách đưa ngài về nghỉ ngơi.
Phiền đi theo chúng tôi.”
Người đàn ông ra giấu mời, Tống Mịch không khách khí lướt qua bọn họ kéo Ngạo Đường lên xe.
Ngạo Đường yên vị trên xe, Tống Mịch toan cúi người bước vào thì có cánh tay giơ ra cản lại.
Người đàn ông nghiêm nghị nói.
“Vị tiểu như này, xe của cô ở bên kia.”
Tống Mịch không tức giận, mỉm cười ôn hòa đáp lại.
“Không được, tôi sợ mấy người sẽ giết tôi”
Người đàn ông mặt không biến sắc, đáp.
“Sẽ không”
“Ai thèm tin”
Người đàn ông nhíu mày, siết tay, trầm giọng.
“Tiểu thư, mời lên xe phía sau”
Tống Mịch khoanh tay trước ngực, nghịch nghịch khóa áo, cất giọng trong trẻo.
“Nếu tôi nhất quyết muốn ngồi với anh ấy thì sao?”
“Tiểu thư, đừng làm khó chúng tôi”
“Tôi cứ thích làm khó đấy, mấy người làm gì được tôi.
Đánh tôi sao? Tới đây.”
Cô đứng đó bễ nghễ, khí chất bà đây là số một thiên hạ không ngừng tỏa ra, hoàn toàn không có ý thức đang đứng trên lãnh thổ người khác.
Người đàn ông vô cùng khó chịu, tay luồn ra sau tìm súng thì phát hiện súng của hắn biến mất rồi.
Từ khi nào? Người đàn ông hoàn toàn không biết.
“Tìm cái này sao?”
Tống Mịch chậm rãi lôi một khẩu súng trong áo khoác ra, xoay xoay trên ngón tay một cách tùy ý.
“Vật này không phải đồ….”
[Bằng]
Một viên đạn bắn dưới chân người đàn ông cách mũi giày hắn chỉ có vài phân.
Bất giác nỗi sợ hãi ập đến, người đàn ông cố gắng chẫn tĩnh bản thân, cao giọng muốn quát cô thì người đối diện đã lên tiếng.
“Lỡ tay”
Người đàn ông: “……”
Lừa người có tâm chút, thế này mà lỡ tay thì thế nào không?
Mẹ nó, mới sáng sớm đã gặp đồ thần kinh.
Vừa cất lời, Tống Mịch đã lao vào đánh người đàn ông.
Nói nhiều làm gì! Cô ngứa mắt, cô đánh.
Ai có ý kiến liền lên.
Mấy người bên cạnh liền rút súng chĩa vào người cô, Tống Mịch mỉm cười kéo người đàn ông kia chắn trước mặt mình, xúi giục.
“Mau mau, bắn đi”
Đám người: “…..”
Cô như thế bọn hắn dám bắn sao!
Tống Mịch đẩy người đàn ông xuống đất, phủi phủi tay, bước lên xe, đóng sầm cửa lại, kéo cửa sổ giơ ngón giữa với người đàn ông rồi lại kéo lên.
Người đàn ông siết chặt tay, nhanh chóng đứng dậy ngồi lên ghế lái phụ, tức giận liếc nhìn cô.
Mặt trời còn chưa lên, đường phố không có mấy bóng người qua lại.
Chiếc xe chạy vun vút trên đường, vượt qua những ánh đèn rực rỡ cùng cảnh vật đẹp đẽ bên ngoài.
“Đến khu One Hyde Park, Knightsbridge”
“Nhị thiếu đã sắp xếp chỗ, mọi người chỉ cần chuyển đến”
Người đàn ông kia không lên tiếng, người lái xe đành trả lời thay, vẫn là bộ dạng lạnh lùng nhưng có chút kiêng dè.
Tống Mịch dựa vào người Ngạo Đường lúc này đang nhắm mắt tịnh dưỡng, nói.
“Hắn nghĩ hắn là ai? muốn gì tôi đều phải nghe theo? Tôi cũng không cầu xin hay năn nỉ hắn.
Đi hay không đi?”
Người lái xe khó xử, nhìn sang người đàn ông bên cạnh đang khó xử hơn.
Qua kính chiếu hậu thấy cô tay để sau như muốn lôi ra gì đó, đành quay xe đi theo chỉ dẫn.
Cô vẫn còn cầm súng.
Tống Mịch luồn tay ra sau chỉnh khóa áo mắc vào mũ, thấy xe chạy theo hướng mình muốn vô cùng hài lòng, tựa lưng vào ghế vô tình làm Ngạo Đường thức giấc.
“Đi đâu đây?”
“Về nhà”
“Nhà?”
“Em vừa mua.
Đừng lo, cũng chỉ như mua một quả dưa hấu thôi.
Lão bà anh là người không có gì ngoài tiền”
Một biệt thự tại One Risiaus, Nighteafory có giá 160 triệu Bảng (tương đương 209 triệu USD).
Nơi đây được mệnh danh là nơi “cư trú giàu có và bí mật” nhất thế giới.
Cô đúng là trước khi hạ cánh 1 tiếng mới nhờ Lộ Khiết mua.
Tính là sau này sang đây chơi thời gian dài còn có chỗ ngủ, nhưng vừa nghe Sở Minh Thành sắp xếp đã không thấy ổn.
Lập tức chuyển sang luôn.
Tin tưởng Sở gia chính là mất mạng.
Bà đây không phải thiểu năng.
Ngạo Đường mới ngủ dậy, ánh mắt mịt mờ trông ngốc ngốc.
Không phải cô nói hết tiền rồi sao?
Mới đầu còn ăn bám nhà hắn.
Thế là….bị lừa rồi!?
Nhìn biểu cảm mờ mịt của lão công nhà mình, Tống Mịch nhoẻn miệng cười.
“Ở trong nước em đúng là hết tiền, nhưng đây là ngoài nước”
Ngạo Đường gật gật đầu, không hỏi nhiều.
Vợ anh làm gì cũng đúng hết.
Dừng xe, Ngạo Đường nắm tay cô kéo ra, đi thẳng vào, đến cả một cái liếc nhìn cho đám người kia cũng không có, hoàn toàn coi bọn họ là không khí.
Đám người không nán lại, lên xe trở về báo cáo lại toàn bộ quá trình cho Sở Minh Thành.
Sở Minh Thành trầm ngâm không nói gì, đuổi bọn họ ra ngoài.
Quả nhiên, như hắn nghĩ, ngông cuồng không biết điểm dừng.
Để xem, cô ta còn ngông được bao lâu.
Một tiếng gõ cửa vang lên, Sở Minh Thành chau mày, lạnh giọng.
"Ai?"
"Nhị thiếu, là Thi Hàm tiểu thư"
Sở Minh Thành đứng dậy, đích thân mở cửa.
Loutky đẩy xe lăn vào, nhếch mép cười với Sở Minh Thành.
Hắn ta hừ giọng, không quan tâm Loutky, khụy gối đối diện với Sở Thi Hàm lúc này đang ngồi trên xe lăn, mặc bộ váy đơn giản, mái tóc được chải gọn gàng, kẹp lên, không trang điểm trông vô cùng mong mảnh, như cánh hoa nắm nhẹ là tan.
Không còn vẻ kiêu ngạo, tự hào như trước kia.
Thiếu nữ sắc mặt tái nhợt, đôi mắt không chút cảm xúc vô hồn nhìn vào khoảng không.
Dần dần con ngươi mới có cự điểm hướng về Sở Minh Thành.
Cất giọng khàn đặc, yếu ớt.
"Anh, hôm nay em cũng muốn tham gia"
Nghĩ lại sự nhục nhã của ngày hôm đó, và sự chế nhạo, dè bỉu, mỉa mai của dòng tộc, Sở Thi Hàm không khỏi run lên vì tức giận khi nhắc đến ai kia.
Tất cả của cô ta gắng công xây dựng bằng máu và nước mắt, chỉ sau một đêm liền bị đạp đổ.
Tất cả chỉ vì Cẩn Tống Mịch, tất cả là tại ả ta!
Căm hận, tủi nhục không đủ để diễn tả tâm trạng của cô ta lúc này.
Nhìn em gái mình điên cuồng loạn trí vì báo thù, Sở Minh Thành mềm yếu nhưng sự hận thù với Tống Mịch ngày càng cao.
"Nhưng Thi Hàm, bọn họ sẽ không để em yên"
Thi Hàm nghiến răng ken két.
"Em phải giết chết cô ta, phải băm xác cô ta cho chó gặm."
"Được, đều theo em"
Sở Minh Thành xoa đầu Sở Thi Hàm an ủi, trong lòng càng trầm mặc.