Vùng biển phía tây nam của Vạn Tinh Hải.
Trên một hòn đảo tuyệt đẹp có hai hồ nước khổng lồ, giống như hai viên đá
quý màu xanh ngọc được khảm trên vương miện hình bầu dục nằm trên hòn đảo
nhỏ này.
Hai hồ này, chính là hai hồ nước ngọt lớn trên đảo Song Hồ - hồ Nhật
Nguyệt.
Lúc này, trước hồ Nhật Nguyệt có một nữ tử đầu đội trâm ngọc, mặc sa y
màu trắng, khí chất Nhược Lan, đang đứng ở bên hồ, ánh mắt nhìn chăm chú
vào mặt hồ.
Bên cạnh bạch y nữ tử còn có hai mỹ tỳ hầu hạ hai bên, nhìn bộ dáng tựa hồ
là nữ tu đời chữ Phúc của Trần gia.
- Ồ——
Chỉ thấy một bóng dáng màu tím đột nhiên nhảy ra khỏi mặt hồ, mái tóc và
thân thể mềm mại dính nước hồ, dưới pháp lực bốc hơi nhanh chóng biến thành
sương mù màu trắng, thân hình thiến ảnh màu tím chợt lóe lên, liền đứng trước
mặt nữ tử áo trắng.
- Lạc Li tỷ tỷ, hai hồ nước này của nhà ta, có thể nuôi được linh bối không?
Trần Đạo Liên nhìn thấy Lạc Li, vội vàng tiến lên hỏi.
Lạc Li bước chân lên một vùng đất vững chắc, nhìn về phía Trần Đạo Liên,
cười gật đầu:
- Không có vấn đề gì, ta đã cải thiện phương pháp nuôi linh bối trong tộc để
có thể nuôi được trong hồ nước ngọt. Khiếm khuyết duy nhất là trong quá trình
nuôi trồng vẫn cần phải tiêu thụ rất nhiều linh khí.
Nghe nói như vậy, Trần Đạo Liên nhất thời thở phào nhẹ nhõm, chỉ là đối
với Trần gia hiện giờ thì linh khí vốn không tính là cái gì.
So sánh với chút linh khí này, đê giai tu sĩ trong tộc càng ngày càng nhiều,
nhu cầu đối với Thủy Linh Châu cũng càng ngày càng tăng.
Chế độ bồi dưỡng con cháu đời sau của Trần gia không giống với các gia tộc
khác.
Tuy nói Trần gia cũng sẽ phân biệt con cháu bình thường với con cháu tinh
nhuệ, nhưng phương thức phân chia vẫn khác với các gia tộc khác.
Lúc mới bắt đầu, Trần gia đối xử bình đẳng với tất cả mầm tiên, sẽ không
bởi vì linh căn của mỗi người khác nhau mà phân biệt đãi ngộ.
Chỗ khác nhau trong việc Trần gia bồi dưỡng tu sĩ, là quá trình tu luyện
trong điều kiện tài nguyên bình đẳng, sau khi kéo ra chênh lệch với người cùng
thế hệ, mới có thể phân biệt.
ế ồ ể
Loại chế độ bồi dưỡng này có thể sàng lọc ra những đệ tử ưu tú trong các
mầm tiên của Trần gia đến mức độ lớn nhất, sẽ không bỏ sót bất cứ ai.
Ở Trần gia, miễn là ngươi có thiên phú, ắt sẽ không bị chôn vùi.
Nhưng làm như vậy cũng có một nhược điểm, là tiêu thụ tài nguyên cơ bản
lớn hơn rất nhiều so với tài nguyên trân quý.
Ví dụ như Thủy Linh Châu, đặc sản của Giao Nhân tộc.
Tuy nói Thủy Linh Châu căn bản không phải là gì đáng giá với tu sĩ cao giai,
nhưng đối với tu sĩ Luyện Khí kỳ thậm chí Trúc Cơ kỳ, đều có hiệu quả phụ trợ
tu luyện rất tốt.
Tuy rằng hiệu quả tăng lên so ra kém linh đan, nhưng thắng ở lâu dài, hơn
nữa có thể phối hợp sử dụng với linh đan, ở Quảng An phủ thậm chí toàn bộ
Thương Châu địa giới, đều rất được hoan nghênh.
Giao Nhân tộc dựa vào Trần gia, Thủy Linh Châu đương nhiên liền trở thành
đặc sản của Trần gia.
Chỉ là, tuy nói Thủy Linh Châu là đặc sản của Trần gia, nhưng lúc trước khi
Chu gia phóng thích Giao Nhân tộc bị nô dịch, đã đưa ra điều kiện ưu tiên cung
cấp Thủy Linh Châu cho bọn họ.
Hơn nữa Trần Đạo Huyền cũng đã đồng ý.
Cứ như vậy, Thủy Linh Châu của Giao Nhân tộc không chỉ phải cung cấp
cho Trần gia, mà còn phải cung cấp cho Chu gia có tận mấy chục vạn tu sĩ trong
tộc, như vậy chuyện liền có vẻ có chút khó khăn rồi.
Dù sao tính ra toàn bộ Giao Nhân tộc cũng chỉ có mấy vạn tộc nhân, ở Vạn
Tinh Hải chỉ là một tiểu tộc vô danh.
Thủy Linh Châu do các nàng nuôi ra làm sao có thể đồng thời thỏa mãn nhu
cầu của hai đại gia tộc Trần gia và Chu gia?
Cũng may Chu gia cũng biết được tình huống này, hơn nữa quan hệ giữa hai
nhà Chu, Trần tâm đầu ý hợp. Chu gia liền đề nghị dựa theo phân ngạch như
trước kia để bảo đảm cung cấp Thủy Linh Châu cho nhà bọn họ là được, không
có sư tử há miệng.
Cứ như vậy, ngược lại làm cho Trần gia thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng vấn đề là số lượng tu sĩ bản tộc Trần gia cũng càng ngày càng nhiều,
Nhu cầu của Trần gia đối với Thủy Linh Châu cũng càng lúc càng lớn.
Mặc dù Chu gia không có sư tử há miệng ngoặm một cái lớn, nhưng theo số
lượng tu sĩ Trần gia tăng lên, Thủy Linh Châu của Giao Nhân tộc dần dần còn
không thể thỏa mãn được tu sĩ Trần gia, chứ đừng nói là cố kỵ các gia tộc khác.
Trước mắt ở trong Quan Hải Tiên thành, Trần gia đã không còn bán Thủy
Linh Châu ra ngoài.
Loại tài nguyên vốn đã hiếm thấy này, theo Trần gia quật khởi, lại càng trở
thành bảo vật độc hưởng của hai nhà Trần, Chu.
ẫ ề
Trên thị trường ngẫu nhiên có chảy ra một vài cái, thì giá cả cũng đều vô
cùng cao, căn bản không phải tu sĩ bình thường có thể mua được.
Như vậy, Thủy Linh Châu dần dần trở thành tài nguyên trong truyền thuyết.
Hành động này, không thể nghi ngờ là làm cho các gia tộc và tán tu khác ở
Thương Châu sinh bất mãn đối với hành vi bá đạo của Trần gia.
Bồi dưỡng tu sĩ đê giai, đối với bất kỳ một gia tộc cùng tông môn nào mà
nói, đều là căn cơ.
Dù sao tất cả cao giai tu sĩ, đều là từ đê giai tu sĩ từng bước đi tới.